Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 39
Nữ vương không ở nhà
09/02/2022
Tiêu Cửu Phong buồn cười nhìn cô một cái, ni cô nhỏ này nhìn thấy trứng gà nên cười ngốc rồi.
Trứng luộc nóng hổi vừa ra khỏi nồi lăn một vòng trong nước lạnh, Tiêu Cửu Phong lấy ra, bỏ vào trong chén: “Nào, một người hai cái, chúng ta cứ ở chỗ này ăn đi.”
Thần Quang: “Ừm ừm!”
Nhưng vừa định bóc ra, cô liền nhớ tới một chuyện quan trọng: “Trong nhà không còn nhiều gạo, sao anh lại còn có trứng gà để ăn? Chúng ta cứ thế này mà ăn hai cái trứng gà, không phải rất lãng phí sao?”
Cô cúi đầu nhìn trứng gà, suy nghĩ một chút đến cảm giác lúc chịu đói, đột nhiên không nỡ ăn: “Hay là chúng ta chỉ ăn một cái thôi, mấy cái kia thì giữ lại để dành.”
Tiêu Cửu Phong liếc cô một cái: “Dù sao bốn quả trứng gà này cũng đã nấu rồi, nếu cô không muốn ăn, vậy đều cho tôi, tôi một hơi ăn sạch toàn bộ.”
Thần Quang vừa nghe anh nói vậy, vội vàng ôm chặt hai quả trứng của mình: “Tôi ăn, tôi ăn là được chứ gì!”
Cháo loãng buổi tối đã sớm tiêu hóa sạch ở trong bụng rồi, bụng của cô kêu ùng ục ùng ục, sắp đói chết rồi, hiện tại có thể nhìn thấy đồ tốt như trứng gà này, đó quả thực là nước miếng chảy xuống không ngừng.
Làm sao cô có thể cam lòng không ăn!
Thần Quang lập tức lột vỏ trứng gà ra, lộ ra trứng gà màu trắng trơn trượt kia, cắn một miếng, cắn vào lòng đỏ trứng gà mềm mại thơm ngon bên trong, ăn ngon, thật sự là quá ngon.
Thần Quang cảm động đến mức nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.
Lần trước được ăn trứng là khi nào, còn là trứng chim non bắt được trong núi đi, không lớn như vậy, cũng không ngon như vậy.
Thần Quang cầm trứng gà cảm thán nói: “Trứng ngon như vậy, lần đầu tiên trong đời tôi được ăn. Tôi đột nhiên nhớ tới sư thái nói ——“
Tiêu Cửu Phong lười để ý đến cô, cúi đầu ăn phần của mình.
Thần Quang thấy Tiêu Cửu Phong ăn ngon như vậy, đột nhiên cảm thấy cũng không cần nhớ về sư thái nữa, vẫn nên chuyên tâm ăn trứng gà đi.
** ** ** ** ** ***
Hai quả trứng gà xuống bụng, Thần Quang thật sự là quá thỏa mãn.
Còn gì hạnh phúc hơn việc đột nhiên ăn được hai quả trứng gà luộc thơm ngon vào lúc đói bụng.
Sau khi uống chút nước, Thần Quang mỹ mãn nằm trên giường thiếp đi, một đêm đều là mộng đẹp, trong mộng Tiêu Cửu Phong biến thành Bồ Tát, cô nhào tới ôm lấy Tiêu Cửu Phong- cũng chính là pho tượng Bồ Tát khóc lóc nói ngài là người tốt nhất trên đời này.
Ngày hôm sau sau khi tỉnh lại, Thần Quang nhìn Tiêu Cửu Phong, liếm liếm môi: “Anh chính là Bồ Tát của tôi.”
Tiêu Cửu Phong nhìn biểu tình kia của cô, quả thực là sau lưng rét run: “Cô đã từng thấy Bồ Tát nào cao như tôi chưa?”
Thần Quang nhất thời không nói lời nào, bộ dạng hung ác như vậy của anh, không giống Bồ Tát một chút nào, anh chính là giống như bọn cướp đường thì có.
Nhưng mà Thần Quang không dám nói ra câu này.
Hôm đó làm bữa sáng, gạo là do tiêu Cửu Phong vo, số lượng đầy đủ, Thần Quang nhìn thấy, trong lòng vui vẻ, lại lo lắng không thôi, bởi vì cô vẫn còn sợ bọn họ sẽ sớm ăn sạch lương thực.
Tiêu Cửu Phong nhìn ra lo lắng của cô: “Đã nói rồi, sẽ không để cho cô chịu đói, cô xem những đồ vật kia ở căn phòng phía Tây, có vài thứ cũng rất đáng giá, nếu thật sự không có gạo, tôi cầm đi đổi là được.”
Nói xong, anh lại bổ sung thêm: “Trứng gà cũng là do tôi và người ta lén lút đổi vào lúc trước.
Thần Quang nghe lời này, trông mong chạy tới căn phòng phía Tây, chỉ thấy ngày hôm qua Tiêu Cửu Phong đã sửa sang lại căn phòng phía Tây, rất nhiều thứ đều đặt ở trong rương, căn phòng vốn dĩ chứa đầy đồ đạc cũng trở nên sạch sẽ.
Cô cúi xuống và lấy ra một cái gì đó từ trong một cái rương sắt: “Đây là cái gì vậy?”
Bộ dáng thật sự là cổ quái, thấy cũng chưa từng thấy qua.
Tiêu Cửu Phong: “Đây là đèn pin.”
Thần Quang: “Đèn pin ư?”
Chưa từng nghe qua bao giờ!
Tiêu Cửu Phong từ bên cạnh lấy ra hai thứ, lưu loát không biết làm thế nào lại xốc phía sau của đồ chơi này lên, sau khi xốc lên, đem thứ kia bỏ vào, rồi đóng lại, sau đó lạch cạch một tiếng, chỉ thấy thứ kia sáng lên, thế mà có thể chiếu sáng góc hẻo lánh bên cạnh.
Trứng luộc nóng hổi vừa ra khỏi nồi lăn một vòng trong nước lạnh, Tiêu Cửu Phong lấy ra, bỏ vào trong chén: “Nào, một người hai cái, chúng ta cứ ở chỗ này ăn đi.”
Thần Quang: “Ừm ừm!”
Nhưng vừa định bóc ra, cô liền nhớ tới một chuyện quan trọng: “Trong nhà không còn nhiều gạo, sao anh lại còn có trứng gà để ăn? Chúng ta cứ thế này mà ăn hai cái trứng gà, không phải rất lãng phí sao?”
Cô cúi đầu nhìn trứng gà, suy nghĩ một chút đến cảm giác lúc chịu đói, đột nhiên không nỡ ăn: “Hay là chúng ta chỉ ăn một cái thôi, mấy cái kia thì giữ lại để dành.”
Tiêu Cửu Phong liếc cô một cái: “Dù sao bốn quả trứng gà này cũng đã nấu rồi, nếu cô không muốn ăn, vậy đều cho tôi, tôi một hơi ăn sạch toàn bộ.”
Thần Quang vừa nghe anh nói vậy, vội vàng ôm chặt hai quả trứng của mình: “Tôi ăn, tôi ăn là được chứ gì!”
Cháo loãng buổi tối đã sớm tiêu hóa sạch ở trong bụng rồi, bụng của cô kêu ùng ục ùng ục, sắp đói chết rồi, hiện tại có thể nhìn thấy đồ tốt như trứng gà này, đó quả thực là nước miếng chảy xuống không ngừng.
Làm sao cô có thể cam lòng không ăn!
Thần Quang lập tức lột vỏ trứng gà ra, lộ ra trứng gà màu trắng trơn trượt kia, cắn một miếng, cắn vào lòng đỏ trứng gà mềm mại thơm ngon bên trong, ăn ngon, thật sự là quá ngon.
Thần Quang cảm động đến mức nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.
Lần trước được ăn trứng là khi nào, còn là trứng chim non bắt được trong núi đi, không lớn như vậy, cũng không ngon như vậy.
Thần Quang cầm trứng gà cảm thán nói: “Trứng ngon như vậy, lần đầu tiên trong đời tôi được ăn. Tôi đột nhiên nhớ tới sư thái nói ——“
Tiêu Cửu Phong lười để ý đến cô, cúi đầu ăn phần của mình.
Thần Quang thấy Tiêu Cửu Phong ăn ngon như vậy, đột nhiên cảm thấy cũng không cần nhớ về sư thái nữa, vẫn nên chuyên tâm ăn trứng gà đi.
** ** ** ** ** ***
Hai quả trứng gà xuống bụng, Thần Quang thật sự là quá thỏa mãn.
Còn gì hạnh phúc hơn việc đột nhiên ăn được hai quả trứng gà luộc thơm ngon vào lúc đói bụng.
Sau khi uống chút nước, Thần Quang mỹ mãn nằm trên giường thiếp đi, một đêm đều là mộng đẹp, trong mộng Tiêu Cửu Phong biến thành Bồ Tát, cô nhào tới ôm lấy Tiêu Cửu Phong- cũng chính là pho tượng Bồ Tát khóc lóc nói ngài là người tốt nhất trên đời này.
Ngày hôm sau sau khi tỉnh lại, Thần Quang nhìn Tiêu Cửu Phong, liếm liếm môi: “Anh chính là Bồ Tát của tôi.”
Tiêu Cửu Phong nhìn biểu tình kia của cô, quả thực là sau lưng rét run: “Cô đã từng thấy Bồ Tát nào cao như tôi chưa?”
Thần Quang nhất thời không nói lời nào, bộ dạng hung ác như vậy của anh, không giống Bồ Tát một chút nào, anh chính là giống như bọn cướp đường thì có.
Nhưng mà Thần Quang không dám nói ra câu này.
Hôm đó làm bữa sáng, gạo là do tiêu Cửu Phong vo, số lượng đầy đủ, Thần Quang nhìn thấy, trong lòng vui vẻ, lại lo lắng không thôi, bởi vì cô vẫn còn sợ bọn họ sẽ sớm ăn sạch lương thực.
Tiêu Cửu Phong nhìn ra lo lắng của cô: “Đã nói rồi, sẽ không để cho cô chịu đói, cô xem những đồ vật kia ở căn phòng phía Tây, có vài thứ cũng rất đáng giá, nếu thật sự không có gạo, tôi cầm đi đổi là được.”
Nói xong, anh lại bổ sung thêm: “Trứng gà cũng là do tôi và người ta lén lút đổi vào lúc trước.
Thần Quang nghe lời này, trông mong chạy tới căn phòng phía Tây, chỉ thấy ngày hôm qua Tiêu Cửu Phong đã sửa sang lại căn phòng phía Tây, rất nhiều thứ đều đặt ở trong rương, căn phòng vốn dĩ chứa đầy đồ đạc cũng trở nên sạch sẽ.
Cô cúi xuống và lấy ra một cái gì đó từ trong một cái rương sắt: “Đây là cái gì vậy?”
Bộ dáng thật sự là cổ quái, thấy cũng chưa từng thấy qua.
Tiêu Cửu Phong: “Đây là đèn pin.”
Thần Quang: “Đèn pin ư?”
Chưa từng nghe qua bao giờ!
Tiêu Cửu Phong từ bên cạnh lấy ra hai thứ, lưu loát không biết làm thế nào lại xốc phía sau của đồ chơi này lên, sau khi xốc lên, đem thứ kia bỏ vào, rồi đóng lại, sau đó lạch cạch một tiếng, chỉ thấy thứ kia sáng lên, thế mà có thể chiếu sáng góc hẻo lánh bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.