Cô Vợ Ngọt Ngào: Tổng Tài Anh Kiềm Chế Chút Đi
Chương 16: Bạn Gái Của Úc Thiếu Mạc
Dạ Tiểu Nhiên
19/04/2023
Mặc dù sự thật đã được phơi bày những vẫn còn có sự khác biệt.
“Có khác gì nhau không?” Úc Thiếu Mạc lạnh lùng nhìn Ninh Kiều Kiều: “Tôi nhớ mấy ngày trước khi cô tới ngủ với tôi cũng mặc váy ngắn đến đầu gối. Sao chưa được mấy ngày đã hận không thể lột sạch bản thân mình ra vậy?”
Anh đã công khai những chuyện riêng tư giữa hai bọn họ.
Ninh Kiều Kiều cúi đầu xuống, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành nắm đấm, mạnh mẽ cắn chặt môi.
Im lặng.
Trong phòng lập tức yên tĩnh chỉ có âm thanh phát ra từ máy hát, Ninh Kiều Kiều chịu đựng đủ loại ánh mắt.
Úc Thiếu Mạc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ninh Kiều Kiều, nhìn từng mảng da thịt lộ ra ngoài, trong đôi mắt sắc bén như chim ưng lộ ra tia khát máu.
“Tắt nó đi! Đang bật nhạc chết tiệt nào vậy?”
Bỗng nhiên Úc Thiếu Mạc giận dữ quát.
Thậm chí một số người phụ nữ nhút nhát còn sợ hãi hét lên.
Tiếng nhạc nhanh chóng dừng lại, Ninh Kiều Kiều vẫn đứng tại chỗ, cô đã trở thành tâm điểm.
Kha Kiêu ôm lấy người phụ nữ ở trong ngực và nhìn Ninh Kiều Kiều một cách hứng thú.
Cô gái bốn mắt này thật sự là người mà anh ta đưa cho Úc lão nhị sao?
Hơi thú vị đó.
Nhị thiếu của nhà họ Úc một đêm nói chuyện chưa quá ba câu vậy mà cô gái bốn mắt này vừa mới tới thì anh vừa tức giận vừa chửi thề.
Quản lý đang canh giữ ở ngoài cửa nghe thấy tiếng nhạc ở bên trong dừng lại lại thấy hai người Ninh Kiều Kiều đi vào đã lâu vẫn chưa ra ngoài liền lập tức đẩy cửa đi vào: “Mạc thiếu…”
Phanh!
Một chai rượu đập về phía cửa, người quản lý không kịp né tránh liền bị đập vào đầu đến chảy máu.
“Cút ra ngoài!”
Úc Thiếu Mạc hét lên đầy giận dữ, ánh mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào Ninh Kiều Kiều.
Đôi mắt Ninh Kiều Kiều bình tĩnh chịu đựng cảm giác áp bức mãnh liệt từ Úc Thiếu Mạc.
Không phải là cô không sợ, nhưng sợ thì có ích gì?
Đầu người quản lý bị đập đến chảy máu liền đi ra ngoài, không lâu sau thì ông chủ của quán bar tới, gật đầu rồi khom lưng liên tục nói những lời tốt đẹp với Úc Thiếu Mạc.
Cũng may lần này Úc Thiếu Mạc không có cầm chai rượu đập người, ánh mắt anh lạnh lùng liếc Ninh Kiều Kiều một cái rồi nhìn chằm chằm vào ông chủ quán bar: “Ở đây có phòng bếp không?”
Ông chủ hơi sửng sốt rồi lập tức trả lời: “Có! Có! Có!”
Hãy nghĩ đến là quán bar thì nhà bếp ở đâu ra! Nhưng Mạc thiếu nói muốn có nhà bếp thì chắc chắn phải có!
Vị phật gia lớn nhất thành phố G, ai dám đặc tội chứ?
“Cô, đi nấu mì cho tôi!”
Úc Thiếu Mạc lạnh lùng nhìn Ninh Kiều Kiều.
Im lặng.
Xung quanh không có một chút âm thanh nào cả, Ninh Kiều Kiều sửng sốt một lúc mới phản ứng lại được là có thể Úc Thiếu Mạc đang nói chuyện với cô.
Cô mê mang ngẩng đầu lên nhìn Úc Thiếu Mạc: “Ta?”
“Chẳng lẽ là tôi?” Thái độ của Úc Thiếu Mạc rất ác liệt.
Ninh Kiều Kiều ngây ngẩn cả người, nấu mì?
“Mạc thiếu, nếu anh muốn ăn mì thì tôi biết phía đông có một quán mì Lai Dương, mùi vị cũng rất ngon, tôi sẽ lập tức cho người đi…”
“Nơi này có chỗ cho anh nói chuyện sao?”
Giọng nói lạnh lẽo của Úc Thiếu Mạc vang lên giống như từ trong địa ngục.
Ông chủ ngẩn ra, ánh mắt ông ta nhìn sang Ninh Kiều Kiều liền lập tức hiểu ra.
“Xin Mạc thiếu chờ một chút, mì lập tức sẽ chuẩn bị xong! Ngay bây giờ!
Ninh Kiều Kiều còn chưa nói gì thì đã bị ông chủ kéo ra ngoài.
“Mạc thiếu muốn ăn mì do cô nấu, lát nữa cô phải xuất ra mười hai loại tay nghề cho tôi! Nếu Mạc thiếu ăn mà không hài lòng thì tôi sẽ sa thải cô không nương tay đâu! Hiểu chưa?”
Ông chủ có gương mặt mập mạp nói với Ninh Kiều Kiều.
Ninh Kiều Kiều gật đầu.
Đợi hơn mười phút thì đồ dùng trong phòng bếp được đưa tới.
Trong một góc giữa đống trái cây, tất cả mọi người đều đi ra ngoài để lại Ninh Kiều Kiều nấu mì cho Mạc thiếu không thể trêu vào trong truyền thuyết.
Lấy nước, bật bếp...
Trong lúc chờ nước sôi, Ninh Kiều Kiều cũng chỉ có thể buồn chán mà chờ đợi.
Thật không ngờ, lần đầu tiên trong đời cô đến quán bar làm thuê, ngày đầu tiên đi làm lại là ở chỗ này nấu mì…
“Xin lỗi đã làm phiền, tôi muốn nói chuyện với cô một chút.”
Đột nhiên phía sau liền vang lên một giọng nói của một người phụ nữ.
Ninh Kiều Kiều định thần lại liền nhìn về phía sau, chỉ thấy một người phụ nữ đang đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào cô.
“Cô là ai?”
Ninh Kiều Kiều nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt, không biết vì sao, cô cảm thấy người phụ nữ này có chút quen mắt giống như là đã gặp ở đâu đó vậy.
“Cô không biết tôi?” Bạch Tuyết hơi ngạc nhiên nhìn Ninh Kiều Kiều.
“Tôi có nên biết cô không?” Ninh Kiều Kiều hỏi ngược lại.
Mặc dù cô cảm thấy người phụ nữ này quen mắt nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã gặp ở chỗ nào, thế nhưng chắc chắn không phải là người mà cô quen thuộc, nếu không thì cô đã nhớ ra rồi.
Nhìn dáng vẻ của Ninh Kiều Kiều cũng không giống như đang nói dối, chẳng lẽ cô thật sự không nhớ rõ cô ta sao?
Bạch Tuyết cũng lười đi tìm hiểu kỹ, cô ta nhìn Ninh Kiều Kiều rồi nói: “Hai ngày trước chúng ta đã gặp nhau, lúc đó cô đứng ở trạm xe buýt chờ xe buýt, còn tôi ngồi trong xe của Mạc thiếu. Sau đó chúng ta cùng ngồi chung một chiếc xe. Thế nào rồi, cô nhớ ra chưa?”
Ninh Kiều Kiều cau mày nhìn Bạch Tuyết, theo lời nói của Bạch Tuyết mà nhớ thì cô liền tỉnh táo lại và ngạc nhiên nhìn Bạch Tuyết.
Cô ta là người phụ nữ ngồi giữa cô và Úc Thiếu Mạc! Sau đó còn…
Ninh Kiều Kiều đỏ mặt, cô cúi đầu ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Cô tìm tôi có việc sao?”
Cô không cảm thấy các cô vừa mới chỉ gặp qua một lần mà người đẹp này liền muốn chạy đến ôn chuyện với cô.
“Tất nhiên là có việc rồi! Cô ra giá đi, cần bao nhiêu tiền thì cô mới có thể rời khỏi Mạc thiếu?” Bạch Tuyết nói thẳng.
“Hả?” Ninh Kiều Kiều ngẩn người.
“Tất cả mọi người đều ra ngoài lăn lộn, vậy thì mở cửa sổ và nói thẳng ra vậy. Bây giờ người Mạc thiếu hứng thú nhất là tôi, nhưng sự xuất hiện của cô khiến ta có cảm giác nguy cơ rất lớn! Rõ ràng Mạc thiếu có hứng thú với cô, chỉ cần cô đồng ý rời khỏi Mạc thiếu thì nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền?” Bạch Tuyết có chút không kiên nhẫn nói.
Cô ta ghét nhất khi đối phó với một cô gái có vẻ ngây thơ như vậy! Ngu đến chết, cái gì cũng phải nói rõ mới được!
“Cô là bạn gái của Úc Thiếu Mạc sao?” Ninh Kiều Kiều hỏi.
Đột nhiên nghe thấy tiếng nước sôi, Ninh Kiều Kiều đang nhìn Bạch Tuyết liền xoay người bỏ mì vào trong nồi rồi dùng đũa khuấy một chút.
“Phụ nữ!” Bạch Tuyết sửa lại.
Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, cô nghiêng đầu hơi ngạc nhiên nhìn Bạch Tuyết.
Nếu như cô hiểu không sai ý của người phụ nữ xinh đẹp này thì cô ta là tình nhân của Úc Thiếu Mạc?
“Tôi nghĩ cô nhầm rồi, tôi và Úc Thiếu Mạc cũng không phải loại quan hệ như cô nghĩ.”
Ninh Kiều Kiều nói.
Mặc dù Úc Thiếu Mạc uy hiếp cô, muốn cô trở thành tình nhân của anh nhưng cô cũng không muốn!
“Thật sao?” Bạch Tuyết nhìn Ninh Kiều Kiều với vẻ mặt nghi ngờ.
Ninh Kiều Kiều nhún vai, quay đầu nhìn mì trong nồi.
Có tin hay không thì tuy cô ta, dù sao thì cô biết mình nghĩ như thế nào là tốt rồi.
“Như vậy đi, tôi cho cô một khoản tiền để cô đến thành phố khác để sống! Sau này cũng không xuất hiện trước mặt Mạc thiếu nữa, ít nhất thì cô không nên xuất hiện trong nửa năm tới!”
Bạch Tuyết cảm thấy vẫn nên để Ninh Kiều Kiều đi xa mới an toàn hơn, như vậy thì cô ta mới có đủ thời gian làm chuyện đó.
Ninh Kiều Kiều nhìn sợi mì sôi sùng sục trong nồi rồi tắt lửa, cô quay người lại nhìn Bạch Tuyết và nói:
“Tôi sẽ không rời khỏi đây. Tôi sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, tôi và những người thân yêu của tôi cũng ở đây. Tôi không có hứng thú với Úc Thiếu Mạc của cô, thật ra nếu như cô có thể nắm chặt anh ta hơn một chút thì tôi sẽ cảm ơn cô rất nhiều!”
Như vậy thì cô không cần phải mang thân mình ra trả nợ.
“Có khác gì nhau không?” Úc Thiếu Mạc lạnh lùng nhìn Ninh Kiều Kiều: “Tôi nhớ mấy ngày trước khi cô tới ngủ với tôi cũng mặc váy ngắn đến đầu gối. Sao chưa được mấy ngày đã hận không thể lột sạch bản thân mình ra vậy?”
Anh đã công khai những chuyện riêng tư giữa hai bọn họ.
Ninh Kiều Kiều cúi đầu xuống, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành nắm đấm, mạnh mẽ cắn chặt môi.
Im lặng.
Trong phòng lập tức yên tĩnh chỉ có âm thanh phát ra từ máy hát, Ninh Kiều Kiều chịu đựng đủ loại ánh mắt.
Úc Thiếu Mạc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ninh Kiều Kiều, nhìn từng mảng da thịt lộ ra ngoài, trong đôi mắt sắc bén như chim ưng lộ ra tia khát máu.
“Tắt nó đi! Đang bật nhạc chết tiệt nào vậy?”
Bỗng nhiên Úc Thiếu Mạc giận dữ quát.
Thậm chí một số người phụ nữ nhút nhát còn sợ hãi hét lên.
Tiếng nhạc nhanh chóng dừng lại, Ninh Kiều Kiều vẫn đứng tại chỗ, cô đã trở thành tâm điểm.
Kha Kiêu ôm lấy người phụ nữ ở trong ngực và nhìn Ninh Kiều Kiều một cách hứng thú.
Cô gái bốn mắt này thật sự là người mà anh ta đưa cho Úc lão nhị sao?
Hơi thú vị đó.
Nhị thiếu của nhà họ Úc một đêm nói chuyện chưa quá ba câu vậy mà cô gái bốn mắt này vừa mới tới thì anh vừa tức giận vừa chửi thề.
Quản lý đang canh giữ ở ngoài cửa nghe thấy tiếng nhạc ở bên trong dừng lại lại thấy hai người Ninh Kiều Kiều đi vào đã lâu vẫn chưa ra ngoài liền lập tức đẩy cửa đi vào: “Mạc thiếu…”
Phanh!
Một chai rượu đập về phía cửa, người quản lý không kịp né tránh liền bị đập vào đầu đến chảy máu.
“Cút ra ngoài!”
Úc Thiếu Mạc hét lên đầy giận dữ, ánh mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào Ninh Kiều Kiều.
Đôi mắt Ninh Kiều Kiều bình tĩnh chịu đựng cảm giác áp bức mãnh liệt từ Úc Thiếu Mạc.
Không phải là cô không sợ, nhưng sợ thì có ích gì?
Đầu người quản lý bị đập đến chảy máu liền đi ra ngoài, không lâu sau thì ông chủ của quán bar tới, gật đầu rồi khom lưng liên tục nói những lời tốt đẹp với Úc Thiếu Mạc.
Cũng may lần này Úc Thiếu Mạc không có cầm chai rượu đập người, ánh mắt anh lạnh lùng liếc Ninh Kiều Kiều một cái rồi nhìn chằm chằm vào ông chủ quán bar: “Ở đây có phòng bếp không?”
Ông chủ hơi sửng sốt rồi lập tức trả lời: “Có! Có! Có!”
Hãy nghĩ đến là quán bar thì nhà bếp ở đâu ra! Nhưng Mạc thiếu nói muốn có nhà bếp thì chắc chắn phải có!
Vị phật gia lớn nhất thành phố G, ai dám đặc tội chứ?
“Cô, đi nấu mì cho tôi!”
Úc Thiếu Mạc lạnh lùng nhìn Ninh Kiều Kiều.
Im lặng.
Xung quanh không có một chút âm thanh nào cả, Ninh Kiều Kiều sửng sốt một lúc mới phản ứng lại được là có thể Úc Thiếu Mạc đang nói chuyện với cô.
Cô mê mang ngẩng đầu lên nhìn Úc Thiếu Mạc: “Ta?”
“Chẳng lẽ là tôi?” Thái độ của Úc Thiếu Mạc rất ác liệt.
Ninh Kiều Kiều ngây ngẩn cả người, nấu mì?
“Mạc thiếu, nếu anh muốn ăn mì thì tôi biết phía đông có một quán mì Lai Dương, mùi vị cũng rất ngon, tôi sẽ lập tức cho người đi…”
“Nơi này có chỗ cho anh nói chuyện sao?”
Giọng nói lạnh lẽo của Úc Thiếu Mạc vang lên giống như từ trong địa ngục.
Ông chủ ngẩn ra, ánh mắt ông ta nhìn sang Ninh Kiều Kiều liền lập tức hiểu ra.
“Xin Mạc thiếu chờ một chút, mì lập tức sẽ chuẩn bị xong! Ngay bây giờ!
Ninh Kiều Kiều còn chưa nói gì thì đã bị ông chủ kéo ra ngoài.
“Mạc thiếu muốn ăn mì do cô nấu, lát nữa cô phải xuất ra mười hai loại tay nghề cho tôi! Nếu Mạc thiếu ăn mà không hài lòng thì tôi sẽ sa thải cô không nương tay đâu! Hiểu chưa?”
Ông chủ có gương mặt mập mạp nói với Ninh Kiều Kiều.
Ninh Kiều Kiều gật đầu.
Đợi hơn mười phút thì đồ dùng trong phòng bếp được đưa tới.
Trong một góc giữa đống trái cây, tất cả mọi người đều đi ra ngoài để lại Ninh Kiều Kiều nấu mì cho Mạc thiếu không thể trêu vào trong truyền thuyết.
Lấy nước, bật bếp...
Trong lúc chờ nước sôi, Ninh Kiều Kiều cũng chỉ có thể buồn chán mà chờ đợi.
Thật không ngờ, lần đầu tiên trong đời cô đến quán bar làm thuê, ngày đầu tiên đi làm lại là ở chỗ này nấu mì…
“Xin lỗi đã làm phiền, tôi muốn nói chuyện với cô một chút.”
Đột nhiên phía sau liền vang lên một giọng nói của một người phụ nữ.
Ninh Kiều Kiều định thần lại liền nhìn về phía sau, chỉ thấy một người phụ nữ đang đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào cô.
“Cô là ai?”
Ninh Kiều Kiều nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt, không biết vì sao, cô cảm thấy người phụ nữ này có chút quen mắt giống như là đã gặp ở đâu đó vậy.
“Cô không biết tôi?” Bạch Tuyết hơi ngạc nhiên nhìn Ninh Kiều Kiều.
“Tôi có nên biết cô không?” Ninh Kiều Kiều hỏi ngược lại.
Mặc dù cô cảm thấy người phụ nữ này quen mắt nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã gặp ở chỗ nào, thế nhưng chắc chắn không phải là người mà cô quen thuộc, nếu không thì cô đã nhớ ra rồi.
Nhìn dáng vẻ của Ninh Kiều Kiều cũng không giống như đang nói dối, chẳng lẽ cô thật sự không nhớ rõ cô ta sao?
Bạch Tuyết cũng lười đi tìm hiểu kỹ, cô ta nhìn Ninh Kiều Kiều rồi nói: “Hai ngày trước chúng ta đã gặp nhau, lúc đó cô đứng ở trạm xe buýt chờ xe buýt, còn tôi ngồi trong xe của Mạc thiếu. Sau đó chúng ta cùng ngồi chung một chiếc xe. Thế nào rồi, cô nhớ ra chưa?”
Ninh Kiều Kiều cau mày nhìn Bạch Tuyết, theo lời nói của Bạch Tuyết mà nhớ thì cô liền tỉnh táo lại và ngạc nhiên nhìn Bạch Tuyết.
Cô ta là người phụ nữ ngồi giữa cô và Úc Thiếu Mạc! Sau đó còn…
Ninh Kiều Kiều đỏ mặt, cô cúi đầu ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Cô tìm tôi có việc sao?”
Cô không cảm thấy các cô vừa mới chỉ gặp qua một lần mà người đẹp này liền muốn chạy đến ôn chuyện với cô.
“Tất nhiên là có việc rồi! Cô ra giá đi, cần bao nhiêu tiền thì cô mới có thể rời khỏi Mạc thiếu?” Bạch Tuyết nói thẳng.
“Hả?” Ninh Kiều Kiều ngẩn người.
“Tất cả mọi người đều ra ngoài lăn lộn, vậy thì mở cửa sổ và nói thẳng ra vậy. Bây giờ người Mạc thiếu hứng thú nhất là tôi, nhưng sự xuất hiện của cô khiến ta có cảm giác nguy cơ rất lớn! Rõ ràng Mạc thiếu có hứng thú với cô, chỉ cần cô đồng ý rời khỏi Mạc thiếu thì nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền?” Bạch Tuyết có chút không kiên nhẫn nói.
Cô ta ghét nhất khi đối phó với một cô gái có vẻ ngây thơ như vậy! Ngu đến chết, cái gì cũng phải nói rõ mới được!
“Cô là bạn gái của Úc Thiếu Mạc sao?” Ninh Kiều Kiều hỏi.
Đột nhiên nghe thấy tiếng nước sôi, Ninh Kiều Kiều đang nhìn Bạch Tuyết liền xoay người bỏ mì vào trong nồi rồi dùng đũa khuấy một chút.
“Phụ nữ!” Bạch Tuyết sửa lại.
Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, cô nghiêng đầu hơi ngạc nhiên nhìn Bạch Tuyết.
Nếu như cô hiểu không sai ý của người phụ nữ xinh đẹp này thì cô ta là tình nhân của Úc Thiếu Mạc?
“Tôi nghĩ cô nhầm rồi, tôi và Úc Thiếu Mạc cũng không phải loại quan hệ như cô nghĩ.”
Ninh Kiều Kiều nói.
Mặc dù Úc Thiếu Mạc uy hiếp cô, muốn cô trở thành tình nhân của anh nhưng cô cũng không muốn!
“Thật sao?” Bạch Tuyết nhìn Ninh Kiều Kiều với vẻ mặt nghi ngờ.
Ninh Kiều Kiều nhún vai, quay đầu nhìn mì trong nồi.
Có tin hay không thì tuy cô ta, dù sao thì cô biết mình nghĩ như thế nào là tốt rồi.
“Như vậy đi, tôi cho cô một khoản tiền để cô đến thành phố khác để sống! Sau này cũng không xuất hiện trước mặt Mạc thiếu nữa, ít nhất thì cô không nên xuất hiện trong nửa năm tới!”
Bạch Tuyết cảm thấy vẫn nên để Ninh Kiều Kiều đi xa mới an toàn hơn, như vậy thì cô ta mới có đủ thời gian làm chuyện đó.
Ninh Kiều Kiều nhìn sợi mì sôi sùng sục trong nồi rồi tắt lửa, cô quay người lại nhìn Bạch Tuyết và nói:
“Tôi sẽ không rời khỏi đây. Tôi sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, tôi và những người thân yêu của tôi cũng ở đây. Tôi không có hứng thú với Úc Thiếu Mạc của cô, thật ra nếu như cô có thể nắm chặt anh ta hơn một chút thì tôi sẽ cảm ơn cô rất nhiều!”
Như vậy thì cô không cần phải mang thân mình ra trả nợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.