Cô Vợ Ngọt Ngào: Tổng Tài Anh Kiềm Chế Chút Đi
Chương 30: Cái Gì?
Dạ Tiểu Nhiên
16/10/2023
“Hả?”
Úc Thiếu Mạc vừa mới bước lên bậc thang cầu thang thì dừng bước, thân thể thon dài xoay lại, mắt ưng chợt lóe, nhướng mày nói: “Trở về khi nào?”
Cô gái kia đã được xuất viện?
“Mười phút trước.” Dì Lưu đáp.
“Tôi biết rồi.” Úc Thiếu Mạc xoay người đi lên lầu.
Dì Lưu đi về phía trước một bước, nói: “Mạc thiếu, vậy buổi hẹn tối nay của ngài với Bạch Tuyết tiểu thư thì sao?”
“Hủy bỏ!”
m thanh lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc không có một chút nhiệt độ nào, thân ảnh thon dài biến mất ở đầu cầu thang.
“Vâng.” Dì Lưu quay lại và gọi điện thoại.
Tìm được ổ cắm sạc sau một cái tủ, Ninh Kiều Kiều quỳ xuống đất, kết nối điện thoại vào bộ sạc, có chút lo lắng chờ đợi.
Vài phút sau, Ninh Kiều Kiều nhấn nút bật nguồn điện thoại.
Điện thoại di động không phản ứng ...
“A, chuyện gì đang xảy ra vậy? Không hoạt động sao?” Ninh Kiều Kiều cau mày, cầm điện thoại lắc lắc.
Điện thoại di động đã được dùng một thời gian dài và pin đôi khi không phản ứng.
Ninh Kiều Kiều muốn tháo pin ra rồi lắp lại vào thử xem: “Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện vào lúc này! Làm ơn, kiên trì thêm 10 phút nữa cũng được!”
Tất cả số điện thoại của cô lưu trong điện thoại di động, có chủ quán bar, Bách Hiểu...
Nếu không mở điện thoại được thì sao?
“Ninh Kiều Kiều, cô ở đó lảm nhảm cái gì vậy?”
Đột nhiên phía sau vang lên giọng nói của một người đàn ông, Ninh Kiều Kiều hoảng sợ, xoay người lại.
Chỉ thấy thân thể thon dài của Úc Thiếu Mạc dựa vào khung cửa, mắt ưng nhìn chằm chằm vào cô.
Ninh Kiều Kiều nuốt nước miếng: “Anh... Anh đã quay về.”
Cô chỉ nói một câu theo bản năng của chị tiềm thức mà thôi, nhưng nghe vào người đàn ông thì mùi vị lại thay đổi.
Giống như cô một mực chờ anh trở về.
Mắt ưng của Úc Thiếu Mạc chợt lóe, liếc mắt nhìn Ninh Kiều Kiều, chân dài bước về phía cô.
Ninh Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc, thấy anh không để ý tới cô bèn cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại di động.
“Cô đang làm gì vậy?”
Thân thể thon dài của Úc Thiếu Mạc đứng bên cạnh Ninh Kiều Kiều, nhìn cô từ trên cao xuống.
Ninh Kiều Kiều lấy pin ra, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Úc Thiếu Mạc, nói: “Lắp pin nha.”
Cái này cũng phải hỏi, chẳng lẽ rất khó nhìn ra sao?
“Đây là cái gì?” Úc Thiếu Mạc ngồi xổm xuống, cầm điện thoại của Ninh Kiều Kiều lên,ghét bỏ nhìn: “Đồ cổ?”
“Đó là điện thoại di động của tôi” Ninh Kiều Kiều giật lấy điện thoại di động, vừa lắp pin vừa nói: “Mặc dù có chút vấn đề nhỏ, nhưng vẫn có thể dùng được! Xong, chỉ cần bật máy thôi!”
Trời vẫn còn thương cô!
Màn hình điện thoại sáng lên, Ninh Kiều Kiều tập trung nhìn, nghĩ chờ một chút sẽ sao chép hết số liên lạc trong điện thoại xuống, đề phòng lỡ như.
Úc Thiếu Mạc cau mày nhìn hoạt hình khởi động xuất hiện trên màn hình kia, mắt ưng hiện lên vẻ chán ghét, đứng lên lấy điện thoại di động của mình ra ném cho Ninh Kiều Kiều, nói:
“Sau này cô dùng cái này đi! Phụ nữ của Úc Thiếu Mạc tôi mà dùng loại đồ cổ này, tôi sợ người khác cười chết tôi!”
Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Úc Thiếu Mạc, nhíu mày.
Cô không thích Úc Thiếu Mạc nói những lời như “Phụ nữ của Úc Thiếu Mạc tôi” này.
“Không cần, điện thoại di động của tôi còn có thể dùng, hơn nữa tôi cũng không thường xuyên dùng điện thoại di động, điện thoại di động của anh vẫn là tự anh dùng đi, bên trong chắc chắn có rất nhiều số, nếu anh đưa cho tôi thì anh phải làm sao bây giờ.”
Ninh Kiều Kiều nhặt điện thoại di động giao cho Úc Thiếu Mạc.
Trọng điểm là cô không muốn nhận điện thoại di động của Úc Thiếu Mạc.
Úc Thiếu Mạc liếc Ninh Kiều Kiều một cái, nhận lấy điện thoại di động, gật đầu nói: “Được, mấy ngày nữa mua cho cô một cái mới!”
Anh trực tiếp bỏ qua điện thoại di động mà Ninh Kiều Kiều nói còn có thể còn dùng được.
Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, vừa định phản bác, Úc Thiếu Mạc đã xoay người đi về phía sô pha.
Ninh Kiều Kiều nhìn bóng lưng Úc Thiếu Mạc, nuốt nước miếng, cúi đầu mở danh bạ điện thoại.
Tìm được điện thoại của quản lý quán bar, Ninh Kiều Kiều vừa định gọi tới, điện thoại bỗng nhiên vang lên một tiếng nhắn tin nhắc nhở.
Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, điện thoại hết tiền rồi sao?
Thoát khỏi chức năng danh bạ điện thoại, Ninh Kiều Kiều mở tin nhắn ra, lại sửng sốt.
Một tin nhắn chưa đọc, bên trên hiển thị người nhận: Anh Văn Hiên
Ninh Kiều Kiều nhíu mày, mở tin nhắn ra, chỉ thấy phía trên hiển thị một câu ngắn ngủi:
[Kiều Kiều, tại sao không nhận điện thoại của anh trai?]
Nhiễm Văn Hiên có gọi điện thoại cho cô không?
Ninh Kiều Kiều giật mình, anh ta gọi điện thoại cho cô để làm gì?
“Cô ngẩn người cái gì?” Đột nhiên giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc vang lên.
Ninh Kiều Kiều phục hồi tinh thần quay đầu lại, chỉ thấy Úc Thiếu Mạc ngồi trên sô pha, hai tay ôm vai, đôi mắt ưng lạnh lùng nhìn cô.
Ninh Kiều Kiều cúi đầu: “Không có gì.”
Không trả lời Nhiễm Văn Hiên, Ninh Kiều Kiều trực tiếp rút thoát chức năng nhắn tin, tìm số điện thoại của quản lý quán bar để gọi.
Vài giây sau, điện thoại có người bắt máy..
Ninh Kiều Kiều chuẩn bị một bụng lý do, nhưng một câu cũng không dùng được.
Quản lý vừa nghe giọng nói của cô, nhiệt tình giống như Ninh Kiều Kiều mới là cấp trên, không chỉ không trách Ninh Kiều Kiều vô cớ vắng mặt mấy ngày mà còn quan tâm hỏi Ninh Kiều Kiều hết bận chưa, cuối cùng còn hỏi Ninh Kiều Kiều: Mạc thiếu khi nào lại đến tiêu tiền...
Ninh Kiều Kiều ngẩn ra.
Cô hiểu rồi, quản lý cho rằng cô và Úc Thiếu Mạc có quan hệ, có thể khiến Úc Thiếu Mạc thường xuyên đến quán bar tiêu xài, cho nên mới không những không đuổi cô, còn nhiệt tình như vậy.
Ninh Kiều Kiều có chút lúng túng nhìn Úc Thiếu Mạc, nói một cách qua loa với quản lý.
Khó khăn lắm quản lý mới cúp điện thoại, Ninh Kiều Kiều đã nói đến khô miệng khô lưỡi.
“Cô gọi cho ai?” Đột nhiên giọng nói âm trầm của Úc Thiếu Mạc vang lên, mang theo chút lạnh lùng áp bức.
Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn Úc Thiếu Mạc: “Là quản lý quán bar.” Dừng một chút, cô nói thêm: “Quản lý hỏi khi nào anh sẽ đến tiêu tiền.”
Mắt ưng lạnh lùng của Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, cười lạnh một tiếng, nói: “Sao vậy? Cô trở thành dẫn khách rồi sao?”
“Cái gì?” Ninh Kiều Kiều mờ mịt nhìn Úc Thiếu Mạc.
Cái gì cô cũng không hiểu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết, đôi mắt sạch sẽ như ngọc lưu ly kia giống như có thể chiếu ra thế giới dơ bẩn của thế giới này.
Nếu như không phải bị gia đình ép gặp anh, hiện tại cô vẫn là một thiếu nữ mỗi ngày chỉ biết đi làm kiếm tiền...
Úc Thiếu Mạc nhíu mày, không vui nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, giọng nói lạnh như băng không có chút nhiệt độ nói: “Cô còn muốn đi làm ở quán bar sao?”
Ninh Kiều Kiều giật mình, ánh mắt nhìn thẳng vào Úc Thiếu Mạc.
Ninh Kiều Kiều biết rất rõ, nếu cô muốn ra ngoài làm việc, nhất định phải có được sự đồng ý của người đàn ông này.
“Đúng là tôi không có ý định nghỉ việc, công việc ở quán bar lương rất cao, tôi sắp khai giảng, học phí còn thiếu một chút... Vì vậy, tôi muốn tiếp tục làm việc ở đó.”
“Tôi không đưa tiền sao?” Giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc cắt ngang Ninh Kiều Kiều, nhíu mày không vui, đôi mắt ưng nhìn cô chằm chằm: “Ninh Kiều Kiều, là tôi không đưa tiền cho cô? Hay số tiền tôi đưa cho không đủ để cô trả tiền học phí?”
Úc Thiếu Mạc vừa mới bước lên bậc thang cầu thang thì dừng bước, thân thể thon dài xoay lại, mắt ưng chợt lóe, nhướng mày nói: “Trở về khi nào?”
Cô gái kia đã được xuất viện?
“Mười phút trước.” Dì Lưu đáp.
“Tôi biết rồi.” Úc Thiếu Mạc xoay người đi lên lầu.
Dì Lưu đi về phía trước một bước, nói: “Mạc thiếu, vậy buổi hẹn tối nay của ngài với Bạch Tuyết tiểu thư thì sao?”
“Hủy bỏ!”
m thanh lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc không có một chút nhiệt độ nào, thân ảnh thon dài biến mất ở đầu cầu thang.
“Vâng.” Dì Lưu quay lại và gọi điện thoại.
Tìm được ổ cắm sạc sau một cái tủ, Ninh Kiều Kiều quỳ xuống đất, kết nối điện thoại vào bộ sạc, có chút lo lắng chờ đợi.
Vài phút sau, Ninh Kiều Kiều nhấn nút bật nguồn điện thoại.
Điện thoại di động không phản ứng ...
“A, chuyện gì đang xảy ra vậy? Không hoạt động sao?” Ninh Kiều Kiều cau mày, cầm điện thoại lắc lắc.
Điện thoại di động đã được dùng một thời gian dài và pin đôi khi không phản ứng.
Ninh Kiều Kiều muốn tháo pin ra rồi lắp lại vào thử xem: “Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện vào lúc này! Làm ơn, kiên trì thêm 10 phút nữa cũng được!”
Tất cả số điện thoại của cô lưu trong điện thoại di động, có chủ quán bar, Bách Hiểu...
Nếu không mở điện thoại được thì sao?
“Ninh Kiều Kiều, cô ở đó lảm nhảm cái gì vậy?”
Đột nhiên phía sau vang lên giọng nói của một người đàn ông, Ninh Kiều Kiều hoảng sợ, xoay người lại.
Chỉ thấy thân thể thon dài của Úc Thiếu Mạc dựa vào khung cửa, mắt ưng nhìn chằm chằm vào cô.
Ninh Kiều Kiều nuốt nước miếng: “Anh... Anh đã quay về.”
Cô chỉ nói một câu theo bản năng của chị tiềm thức mà thôi, nhưng nghe vào người đàn ông thì mùi vị lại thay đổi.
Giống như cô một mực chờ anh trở về.
Mắt ưng của Úc Thiếu Mạc chợt lóe, liếc mắt nhìn Ninh Kiều Kiều, chân dài bước về phía cô.
Ninh Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc, thấy anh không để ý tới cô bèn cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại di động.
“Cô đang làm gì vậy?”
Thân thể thon dài của Úc Thiếu Mạc đứng bên cạnh Ninh Kiều Kiều, nhìn cô từ trên cao xuống.
Ninh Kiều Kiều lấy pin ra, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Úc Thiếu Mạc, nói: “Lắp pin nha.”
Cái này cũng phải hỏi, chẳng lẽ rất khó nhìn ra sao?
“Đây là cái gì?” Úc Thiếu Mạc ngồi xổm xuống, cầm điện thoại của Ninh Kiều Kiều lên,ghét bỏ nhìn: “Đồ cổ?”
“Đó là điện thoại di động của tôi” Ninh Kiều Kiều giật lấy điện thoại di động, vừa lắp pin vừa nói: “Mặc dù có chút vấn đề nhỏ, nhưng vẫn có thể dùng được! Xong, chỉ cần bật máy thôi!”
Trời vẫn còn thương cô!
Màn hình điện thoại sáng lên, Ninh Kiều Kiều tập trung nhìn, nghĩ chờ một chút sẽ sao chép hết số liên lạc trong điện thoại xuống, đề phòng lỡ như.
Úc Thiếu Mạc cau mày nhìn hoạt hình khởi động xuất hiện trên màn hình kia, mắt ưng hiện lên vẻ chán ghét, đứng lên lấy điện thoại di động của mình ra ném cho Ninh Kiều Kiều, nói:
“Sau này cô dùng cái này đi! Phụ nữ của Úc Thiếu Mạc tôi mà dùng loại đồ cổ này, tôi sợ người khác cười chết tôi!”
Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Úc Thiếu Mạc, nhíu mày.
Cô không thích Úc Thiếu Mạc nói những lời như “Phụ nữ của Úc Thiếu Mạc tôi” này.
“Không cần, điện thoại di động của tôi còn có thể dùng, hơn nữa tôi cũng không thường xuyên dùng điện thoại di động, điện thoại di động của anh vẫn là tự anh dùng đi, bên trong chắc chắn có rất nhiều số, nếu anh đưa cho tôi thì anh phải làm sao bây giờ.”
Ninh Kiều Kiều nhặt điện thoại di động giao cho Úc Thiếu Mạc.
Trọng điểm là cô không muốn nhận điện thoại di động của Úc Thiếu Mạc.
Úc Thiếu Mạc liếc Ninh Kiều Kiều một cái, nhận lấy điện thoại di động, gật đầu nói: “Được, mấy ngày nữa mua cho cô một cái mới!”
Anh trực tiếp bỏ qua điện thoại di động mà Ninh Kiều Kiều nói còn có thể còn dùng được.
Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, vừa định phản bác, Úc Thiếu Mạc đã xoay người đi về phía sô pha.
Ninh Kiều Kiều nhìn bóng lưng Úc Thiếu Mạc, nuốt nước miếng, cúi đầu mở danh bạ điện thoại.
Tìm được điện thoại của quản lý quán bar, Ninh Kiều Kiều vừa định gọi tới, điện thoại bỗng nhiên vang lên một tiếng nhắn tin nhắc nhở.
Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, điện thoại hết tiền rồi sao?
Thoát khỏi chức năng danh bạ điện thoại, Ninh Kiều Kiều mở tin nhắn ra, lại sửng sốt.
Một tin nhắn chưa đọc, bên trên hiển thị người nhận: Anh Văn Hiên
Ninh Kiều Kiều nhíu mày, mở tin nhắn ra, chỉ thấy phía trên hiển thị một câu ngắn ngủi:
[Kiều Kiều, tại sao không nhận điện thoại của anh trai?]
Nhiễm Văn Hiên có gọi điện thoại cho cô không?
Ninh Kiều Kiều giật mình, anh ta gọi điện thoại cho cô để làm gì?
“Cô ngẩn người cái gì?” Đột nhiên giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc vang lên.
Ninh Kiều Kiều phục hồi tinh thần quay đầu lại, chỉ thấy Úc Thiếu Mạc ngồi trên sô pha, hai tay ôm vai, đôi mắt ưng lạnh lùng nhìn cô.
Ninh Kiều Kiều cúi đầu: “Không có gì.”
Không trả lời Nhiễm Văn Hiên, Ninh Kiều Kiều trực tiếp rút thoát chức năng nhắn tin, tìm số điện thoại của quản lý quán bar để gọi.
Vài giây sau, điện thoại có người bắt máy..
Ninh Kiều Kiều chuẩn bị một bụng lý do, nhưng một câu cũng không dùng được.
Quản lý vừa nghe giọng nói của cô, nhiệt tình giống như Ninh Kiều Kiều mới là cấp trên, không chỉ không trách Ninh Kiều Kiều vô cớ vắng mặt mấy ngày mà còn quan tâm hỏi Ninh Kiều Kiều hết bận chưa, cuối cùng còn hỏi Ninh Kiều Kiều: Mạc thiếu khi nào lại đến tiêu tiền...
Ninh Kiều Kiều ngẩn ra.
Cô hiểu rồi, quản lý cho rằng cô và Úc Thiếu Mạc có quan hệ, có thể khiến Úc Thiếu Mạc thường xuyên đến quán bar tiêu xài, cho nên mới không những không đuổi cô, còn nhiệt tình như vậy.
Ninh Kiều Kiều có chút lúng túng nhìn Úc Thiếu Mạc, nói một cách qua loa với quản lý.
Khó khăn lắm quản lý mới cúp điện thoại, Ninh Kiều Kiều đã nói đến khô miệng khô lưỡi.
“Cô gọi cho ai?” Đột nhiên giọng nói âm trầm của Úc Thiếu Mạc vang lên, mang theo chút lạnh lùng áp bức.
Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn Úc Thiếu Mạc: “Là quản lý quán bar.” Dừng một chút, cô nói thêm: “Quản lý hỏi khi nào anh sẽ đến tiêu tiền.”
Mắt ưng lạnh lùng của Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, cười lạnh một tiếng, nói: “Sao vậy? Cô trở thành dẫn khách rồi sao?”
“Cái gì?” Ninh Kiều Kiều mờ mịt nhìn Úc Thiếu Mạc.
Cái gì cô cũng không hiểu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết, đôi mắt sạch sẽ như ngọc lưu ly kia giống như có thể chiếu ra thế giới dơ bẩn của thế giới này.
Nếu như không phải bị gia đình ép gặp anh, hiện tại cô vẫn là một thiếu nữ mỗi ngày chỉ biết đi làm kiếm tiền...
Úc Thiếu Mạc nhíu mày, không vui nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, giọng nói lạnh như băng không có chút nhiệt độ nói: “Cô còn muốn đi làm ở quán bar sao?”
Ninh Kiều Kiều giật mình, ánh mắt nhìn thẳng vào Úc Thiếu Mạc.
Ninh Kiều Kiều biết rất rõ, nếu cô muốn ra ngoài làm việc, nhất định phải có được sự đồng ý của người đàn ông này.
“Đúng là tôi không có ý định nghỉ việc, công việc ở quán bar lương rất cao, tôi sắp khai giảng, học phí còn thiếu một chút... Vì vậy, tôi muốn tiếp tục làm việc ở đó.”
“Tôi không đưa tiền sao?” Giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc cắt ngang Ninh Kiều Kiều, nhíu mày không vui, đôi mắt ưng nhìn cô chằm chằm: “Ninh Kiều Kiều, là tôi không đưa tiền cho cô? Hay số tiền tôi đưa cho không đủ để cô trả tiền học phí?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.