Cô Vợ Ngọt Ngào: Tổng Tài Anh Kiềm Chế Chút Đi
Chương 42: Xoa Bóp
Dạ Tiểu Nhiên
02/11/2023
Nhiễm Văn Hiên xoay người đi ra ngoài, đột nhiên đôi mắt mọt sách trở nên lạnh lùng.
Viên cảnh sát có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng Nhiễm Văn Hiên, anh ta nói sai cái gì sao? Sao dường như anh trai của Ninh tiểu thư có vẻ không vui.
Thành phố A.
Ninh Kiều Kiều trực tiếp được đưa đến phòng tổng thống, Lục Nghiêu đang đứng ở cửa chờ cô, nhìn thấy cô đi tới bèn mỉm cười với cô.
“Lục tiên sinh.” Ninh Kiều Kiều cũng mỉm cười với Lục Nghiêu.
Nhìn thấy người quen cô cũng bớt căng thẳng hơn.
“Ninh tiểu thư, Mạc thiếu còn có chuyện khác còn chưa xử lý xong, mời cô vào trong chờ anh ấy.”
Lục Nghiêu vừa nói vừa mở cửa.
Ninh Kiều Kiều giật mình, gật đầu, đi vào trong phòng.
Sau khi cô đi vào, Lục Nghiêu đóng cửa lại, đi về phía một căn phòng khác, chuông cửa vừa vang lên một tiếng, người bên trong đã vội vầng mở cửa ra.
“Mạc... Lục trợ lý, sao lại là anh?”
Nụ cười nhiệt tình Bạch Tuyết chuẩn bị sẵn trên mặt bèn cứng đờ, Lục Nghiêu có chút kinh ngạc, cô ta còn tưởng rằng là Úc Thiếu Mạc.
“Lục trợ lý, sao anh lại tới đây? Là Mạc thiếu muốn tới sao?”
Còn không đợi Lục Nghiêu nói chuyện, Bạch Tuyết lại lập tức nhiệt tình nói.
Cô ta mặc một chiếc váy ngủ màu đỏ rất nóng bỏng, váy ngủ ngắn và bó sát khiến người nhìn cảm giác giống như bộ nội y gợi cảm.
Vẻ mặt Lục Nghiêu không chút thay đổi nhìn Bạch Tuyết, công thức hóa nói: “Không phải, Bạch Tuyết tiểu thư, Mạc thiếu phân phó đưa cô rời đi. “
“...”
Cả người Bạch Tuyết ngây ngẩn.
...
Thời gian dần trôi qua, Ninh Kiều Kiều có chút nhàm chán, bèn tắm rửa rồi ngồi trên sô pha xem tivi.
Thẳng đến khi cô có chút buồn ngủ, đột nhiên cô nghe được một tiếng khóa cửa mở ra.
Đột nhiên Ninh Kiều Kiều mở mắt ra nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy ở cửa ra vào có một bóng đen đen đi vào, Ninh Kiều Kiều dụi dụi mắt, cầm cặp kính đeo vào, híp mắt nhìn về phía cửa.
“Được rồi, anh đi xuống nghỉ ngơi.”
Ninh Kiều Kiều nghe Úc Thiếu Mạc nói một câu với người ngoài cửa.
“Được, Mạc thiếu.”
Cửa phòng bị người bên ngoài đóng lại, phát ra một tiếng “rầm”.
Úc Thiếu Mạc đi về phía phòng, thân hình mặc âu phục màu đen có chút lắc lư, Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, đứng lên đi về phía anh.
“Cẩn thận một chút.” Ninh Kiều Kiều đỡ lấy Úc Thiếu Mạc, có chút khó chịu nhíu mày.
Cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, xem ra buổi tối Úc Thiếu Mạc uống rất nhiều rượu.
“Ninh Kiều Kiều.”
Úc Thiếu Mạc nghiêng đầu lại, động tác hơi nhíu mày đẹp đến mức khiến người ta muốn thét lên chói tai.
“Là tôi.” Ninh Kiều Kiều gật đầu, không dám nhìn Úc Thiếu Mạc, đành phải cúi đầu.
“A…” Úc Thiếu Mạc cười khẽ một tiếng, đôi mắt ưng có chút u ám nhìn cô, thấp giọng nói: “Tất nhiên tôi biết là cô, hương thơm như vậy. Còn ai khác ngoài cô?”
Chắc là anh uống say rồi mới có thể nói những lời như vậy, nghe như đang khen cô, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy có chút khó xử.
Ninh Kiều Kiều cắn môi, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Úc Thiếu Mạc, chúng ta ngồi xuống trước rồi nói sau.”
Con ngươi u ám của Úc Thiếu Mạc đột nhiên trầm xuống, liếc Ninh Kiều Kiều một cái, tùy ý để cô đỡ anh đi về phía sô pha.
Quả thật buổi tối anh uống hơi nhiều, thân thể thon dài của Úc Thiếu Mạc thả lỏng dựa vào ghế sô pha, đưa tay xoa huyệt thái dương.
Ninh Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc, cắn môi, ngồi xổm xuống cởi giày da của anh ra, cầm dép lê thay cho anh, lại đứng lên cởi cà vạt của anh.
Đôi mắt Úc Thiếu Mạc đang giả vờ ngái ngủ đột nhiên mở ra khiến Ninh Kiều Kiều vừa đặt tay lên cà vạt của anh dừng lại, con ngươi vô tội yếu ớt nhìn anh.
Trong lòng Úc Thiếu Mạc chợt bốc cháy, con ngươi u ám dần dần chuyển thành màu đỏ tươi nóng rực, nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều: “Sao, gấp như vậy à?”
Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhất thời đỏ bừng, con ngươi ngập nước như nho tím nhìn Úc Thiếu Mạc nói: “Anh... Tôi thấy anh không thoải mái, cởi cà vạt ra có thể sẽ dễ chịu hơn.”
Cho nên cô căn bản không có ý như anh nghĩ.
Đôi mắt Úc Thiếu Mạc trầm xuống, có chút kỳ lạ nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều.
Rốt cuộc vẫn còn nhỏ tuổi, căn bản không biết nên nịnh nọt anh như thế nào.
Thế nhưng dáng vẻ thuần khiết của cô lại ngoài ý muốn lấy lại lòng Úc Thiếu Mạc.
“Tiếp tục.”
Úc Thiếu Mạc thản nhiên nói.
Ninh Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc, cắn môi, một lần nữa lại cởi cà vạt của Úc Thiếu Mạc.
Mắt Úc Thiếu Mạc nhắm hờ, mặc dù không nhìn Ninh Kiều Kiều, nhưng khi cô tháo cà vạt xuống anh vẫn phối hợp nghiêng đầu.
Đột nhiên bên tai có tiếng bước chân rời đi, Úc Thiếu Mạc mở đôi mắt ưng ra, liếc mắt nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Ninh Kiều Kiều.
Vật nhỏ này muốn làm gì?
Thật sự là vô cùng đau đầu, Úc Thiếu Mạc có chút bực bội nhíu mày, lại nhắm mắt lại, đưa tay xoa bóp huyệt thái dương.
“Úc Thiếu Mạc, cho anh.”
Giọng nói mềm mại của Ninh Kiều Kiều đột nhiên vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Úc Thiếu Mạc mở mắt ra, chỉ thấy trước mặt xuất hiện một cái ly thủy tinh trong suốt, bên trong chứa nửa ly nước ấm, còn có hơi nóng bốc lên trên.
Úc Thiếu Mạc liếc mắt nhìn Ninh Kiều Kiều một cái, đưa tay nhận ly nước uống một ngụm, Đôi mắt ưng có nhiều suy nghĩ nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều.
“Sao, sao vậy?” Ninh Kiều Kiều có chút khẩn trương siết chặt quần áo trước ngực.
Bàn tay to rõ ràng của Úc Thiếu Mạc xoay ly nước trong tay, đôi mắt ưng liếc Ninh Kiều Kiều một cái, thấp giọng lạnh lùng nói: “Lại đây, xoa đầu cho tôi.”
Ninh Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc, xoay người đi tới phía sau Úc Thiếu Mạc, ngón tay mảnh khảnh đặt lên huyệt thái dương của Úc Thiếu Mạc, nghĩ đến cách mát xa của những người đã xem qua tivi, mò mẫm xoa bóp cho anh.
“Tôi... Đây là lần đầu tiên tôi xoa bóp.” Ninh Kiều Kiều tiêm phòng cho Úc Thiếu Mạc trước.
Cho nên nếu cô xoa bóp không tốt thì đừng nên trách cô.
Úc Thiếu Mạc nhắm mắt lại, giọng nói trầm thấp có chút sung sướng cười khẽ một tiếng, ý vị không rõ nói: “Lần đầu tiên của cô thật đúng là nhiều.”
Ninh Kiều Kiều: “..” Đỏ mặt.
Cô còn chưa thuần khiết đến mức ngay cả việc Úc Thiếu Mạc ám chỉ rõ ràng như vậy cũng nghe không ra.
Trong phòng yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, Ninh Kiều Kiều tập trung xoa bóp cho Úc Thiếu Mạc, xoa qua mấy lần cô cảm thấy thuận tay hơn rất nhiều.
Úc Thiếu Mạc nhắm mắt hưởng thụ một lúc, lông mày anh tuấn dần dần nhíu lại.
Cảm giác đau đầu lại biến mất?
“Có chuyện gì vậy? Có phải tôi xoa bóp không thoải mái không?” Ninh Kiều Kiều nhìn thấy Úc Thiếu Mạc nhíu mày, ngón tay xoa bóp cho anh cũng ngừng lại, có chút lo lắng nói.
Đôi mắt ưng của Úc Thiếu Mạc đang nhắm lại đột nhiên mở ra, nhìn chằm chằm phía trước.
Cơn đau đầu của anh nhiều như vậy chuyên gia trong và ngoài nước cũng không giải quyết được, nhưng người phụ nữ này chỉ là ấn vài cái mà thôi, thế nhưng anh lại không đau nữa!
“Lại đây.” Úc Thiếu Mạc lạnh giọng ra lệnh.
Ninh Kiều Kiều giật mình, đứng dậy từ phía sau sô pha, đi tới đứng bên cạnh Úc Thiếu Mạc.
Không biết anh có đang tức giận hay không, Ninh Kiều Kiều dứt khoát cúi đầu không nói lời nào.
Viên cảnh sát có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng Nhiễm Văn Hiên, anh ta nói sai cái gì sao? Sao dường như anh trai của Ninh tiểu thư có vẻ không vui.
Thành phố A.
Ninh Kiều Kiều trực tiếp được đưa đến phòng tổng thống, Lục Nghiêu đang đứng ở cửa chờ cô, nhìn thấy cô đi tới bèn mỉm cười với cô.
“Lục tiên sinh.” Ninh Kiều Kiều cũng mỉm cười với Lục Nghiêu.
Nhìn thấy người quen cô cũng bớt căng thẳng hơn.
“Ninh tiểu thư, Mạc thiếu còn có chuyện khác còn chưa xử lý xong, mời cô vào trong chờ anh ấy.”
Lục Nghiêu vừa nói vừa mở cửa.
Ninh Kiều Kiều giật mình, gật đầu, đi vào trong phòng.
Sau khi cô đi vào, Lục Nghiêu đóng cửa lại, đi về phía một căn phòng khác, chuông cửa vừa vang lên một tiếng, người bên trong đã vội vầng mở cửa ra.
“Mạc... Lục trợ lý, sao lại là anh?”
Nụ cười nhiệt tình Bạch Tuyết chuẩn bị sẵn trên mặt bèn cứng đờ, Lục Nghiêu có chút kinh ngạc, cô ta còn tưởng rằng là Úc Thiếu Mạc.
“Lục trợ lý, sao anh lại tới đây? Là Mạc thiếu muốn tới sao?”
Còn không đợi Lục Nghiêu nói chuyện, Bạch Tuyết lại lập tức nhiệt tình nói.
Cô ta mặc một chiếc váy ngủ màu đỏ rất nóng bỏng, váy ngủ ngắn và bó sát khiến người nhìn cảm giác giống như bộ nội y gợi cảm.
Vẻ mặt Lục Nghiêu không chút thay đổi nhìn Bạch Tuyết, công thức hóa nói: “Không phải, Bạch Tuyết tiểu thư, Mạc thiếu phân phó đưa cô rời đi. “
“...”
Cả người Bạch Tuyết ngây ngẩn.
...
Thời gian dần trôi qua, Ninh Kiều Kiều có chút nhàm chán, bèn tắm rửa rồi ngồi trên sô pha xem tivi.
Thẳng đến khi cô có chút buồn ngủ, đột nhiên cô nghe được một tiếng khóa cửa mở ra.
Đột nhiên Ninh Kiều Kiều mở mắt ra nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy ở cửa ra vào có một bóng đen đen đi vào, Ninh Kiều Kiều dụi dụi mắt, cầm cặp kính đeo vào, híp mắt nhìn về phía cửa.
“Được rồi, anh đi xuống nghỉ ngơi.”
Ninh Kiều Kiều nghe Úc Thiếu Mạc nói một câu với người ngoài cửa.
“Được, Mạc thiếu.”
Cửa phòng bị người bên ngoài đóng lại, phát ra một tiếng “rầm”.
Úc Thiếu Mạc đi về phía phòng, thân hình mặc âu phục màu đen có chút lắc lư, Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, đứng lên đi về phía anh.
“Cẩn thận một chút.” Ninh Kiều Kiều đỡ lấy Úc Thiếu Mạc, có chút khó chịu nhíu mày.
Cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, xem ra buổi tối Úc Thiếu Mạc uống rất nhiều rượu.
“Ninh Kiều Kiều.”
Úc Thiếu Mạc nghiêng đầu lại, động tác hơi nhíu mày đẹp đến mức khiến người ta muốn thét lên chói tai.
“Là tôi.” Ninh Kiều Kiều gật đầu, không dám nhìn Úc Thiếu Mạc, đành phải cúi đầu.
“A…” Úc Thiếu Mạc cười khẽ một tiếng, đôi mắt ưng có chút u ám nhìn cô, thấp giọng nói: “Tất nhiên tôi biết là cô, hương thơm như vậy. Còn ai khác ngoài cô?”
Chắc là anh uống say rồi mới có thể nói những lời như vậy, nghe như đang khen cô, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy có chút khó xử.
Ninh Kiều Kiều cắn môi, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Úc Thiếu Mạc, chúng ta ngồi xuống trước rồi nói sau.”
Con ngươi u ám của Úc Thiếu Mạc đột nhiên trầm xuống, liếc Ninh Kiều Kiều một cái, tùy ý để cô đỡ anh đi về phía sô pha.
Quả thật buổi tối anh uống hơi nhiều, thân thể thon dài của Úc Thiếu Mạc thả lỏng dựa vào ghế sô pha, đưa tay xoa huyệt thái dương.
Ninh Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc, cắn môi, ngồi xổm xuống cởi giày da của anh ra, cầm dép lê thay cho anh, lại đứng lên cởi cà vạt của anh.
Đôi mắt Úc Thiếu Mạc đang giả vờ ngái ngủ đột nhiên mở ra khiến Ninh Kiều Kiều vừa đặt tay lên cà vạt của anh dừng lại, con ngươi vô tội yếu ớt nhìn anh.
Trong lòng Úc Thiếu Mạc chợt bốc cháy, con ngươi u ám dần dần chuyển thành màu đỏ tươi nóng rực, nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều: “Sao, gấp như vậy à?”
Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhất thời đỏ bừng, con ngươi ngập nước như nho tím nhìn Úc Thiếu Mạc nói: “Anh... Tôi thấy anh không thoải mái, cởi cà vạt ra có thể sẽ dễ chịu hơn.”
Cho nên cô căn bản không có ý như anh nghĩ.
Đôi mắt Úc Thiếu Mạc trầm xuống, có chút kỳ lạ nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều.
Rốt cuộc vẫn còn nhỏ tuổi, căn bản không biết nên nịnh nọt anh như thế nào.
Thế nhưng dáng vẻ thuần khiết của cô lại ngoài ý muốn lấy lại lòng Úc Thiếu Mạc.
“Tiếp tục.”
Úc Thiếu Mạc thản nhiên nói.
Ninh Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc, cắn môi, một lần nữa lại cởi cà vạt của Úc Thiếu Mạc.
Mắt Úc Thiếu Mạc nhắm hờ, mặc dù không nhìn Ninh Kiều Kiều, nhưng khi cô tháo cà vạt xuống anh vẫn phối hợp nghiêng đầu.
Đột nhiên bên tai có tiếng bước chân rời đi, Úc Thiếu Mạc mở đôi mắt ưng ra, liếc mắt nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Ninh Kiều Kiều.
Vật nhỏ này muốn làm gì?
Thật sự là vô cùng đau đầu, Úc Thiếu Mạc có chút bực bội nhíu mày, lại nhắm mắt lại, đưa tay xoa bóp huyệt thái dương.
“Úc Thiếu Mạc, cho anh.”
Giọng nói mềm mại của Ninh Kiều Kiều đột nhiên vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Úc Thiếu Mạc mở mắt ra, chỉ thấy trước mặt xuất hiện một cái ly thủy tinh trong suốt, bên trong chứa nửa ly nước ấm, còn có hơi nóng bốc lên trên.
Úc Thiếu Mạc liếc mắt nhìn Ninh Kiều Kiều một cái, đưa tay nhận ly nước uống một ngụm, Đôi mắt ưng có nhiều suy nghĩ nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều.
“Sao, sao vậy?” Ninh Kiều Kiều có chút khẩn trương siết chặt quần áo trước ngực.
Bàn tay to rõ ràng của Úc Thiếu Mạc xoay ly nước trong tay, đôi mắt ưng liếc Ninh Kiều Kiều một cái, thấp giọng lạnh lùng nói: “Lại đây, xoa đầu cho tôi.”
Ninh Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc, xoay người đi tới phía sau Úc Thiếu Mạc, ngón tay mảnh khảnh đặt lên huyệt thái dương của Úc Thiếu Mạc, nghĩ đến cách mát xa của những người đã xem qua tivi, mò mẫm xoa bóp cho anh.
“Tôi... Đây là lần đầu tiên tôi xoa bóp.” Ninh Kiều Kiều tiêm phòng cho Úc Thiếu Mạc trước.
Cho nên nếu cô xoa bóp không tốt thì đừng nên trách cô.
Úc Thiếu Mạc nhắm mắt lại, giọng nói trầm thấp có chút sung sướng cười khẽ một tiếng, ý vị không rõ nói: “Lần đầu tiên của cô thật đúng là nhiều.”
Ninh Kiều Kiều: “..” Đỏ mặt.
Cô còn chưa thuần khiết đến mức ngay cả việc Úc Thiếu Mạc ám chỉ rõ ràng như vậy cũng nghe không ra.
Trong phòng yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, Ninh Kiều Kiều tập trung xoa bóp cho Úc Thiếu Mạc, xoa qua mấy lần cô cảm thấy thuận tay hơn rất nhiều.
Úc Thiếu Mạc nhắm mắt hưởng thụ một lúc, lông mày anh tuấn dần dần nhíu lại.
Cảm giác đau đầu lại biến mất?
“Có chuyện gì vậy? Có phải tôi xoa bóp không thoải mái không?” Ninh Kiều Kiều nhìn thấy Úc Thiếu Mạc nhíu mày, ngón tay xoa bóp cho anh cũng ngừng lại, có chút lo lắng nói.
Đôi mắt ưng của Úc Thiếu Mạc đang nhắm lại đột nhiên mở ra, nhìn chằm chằm phía trước.
Cơn đau đầu của anh nhiều như vậy chuyên gia trong và ngoài nước cũng không giải quyết được, nhưng người phụ nữ này chỉ là ấn vài cái mà thôi, thế nhưng anh lại không đau nữa!
“Lại đây.” Úc Thiếu Mạc lạnh giọng ra lệnh.
Ninh Kiều Kiều giật mình, đứng dậy từ phía sau sô pha, đi tới đứng bên cạnh Úc Thiếu Mạc.
Không biết anh có đang tức giận hay không, Ninh Kiều Kiều dứt khoát cúi đầu không nói lời nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.