Cô Vợ Ngọt Ngào: Tổng Tài Xin Hãy Kiềm Chế
Chương 89: Chơi đùa (1)
Dạ Tiểu Nhiên
18/06/2023
Trong thông tin của cô không có phần về bệnh dạ dày này của cô!
Tất nhiên Lục Nghiêu cũng không biết, nhưng bây giờ boss hỏi anh ta và muốn đáp án..
Trợ lý Lục chuyên nghiệp nhìn Ninh Kiều Kiều, nói với Úc Thiếu Mạc: "Mạc thiếu, tôi đoán có thể là bởi vì trước kia làm thêm tạo thành quen ăn uống không đều, cho nên cô ấy mới như vậy. Giống như nhân viên Úc thị chúng ta, mọi người thường xuyên tăng ca, ít nhiều đều có chút bệnh dạ dày."
Khi nói đến mấy câu cuối cùng, giọng điệu Lục Nghiêu nghiễm nhiên có chút ai oán.
Cho nên Mạc thiếu, anh đừng chỉ quan tâm Ninh tiểu thư, anh cũng nên quan tâm đến đám nhân viên làm việc tận tụy như chúng tôi đây.
Ai biết Úc Thiếu Mạc không bị lấy lòng chút nào, anh lạnh lùng liếc Lục Nghiêu một cái, đôi môi mỏng nhếch lên, giễu cợt nói: "Anh bị bệnh dạ dày à? Giống như cô ấy sao?"
Lục Nghiêu sửng sốt, nhất thời có chút xấu hổ cười cười, nói: "Tôi.. Tôi có, chỉ là không nghiêm trọng như Ninh tiểu thư mà thôi."
Anh ta vẫn còn muốn tiếp tục làm ở vị trí trợ lý tổng giám đốc Úc thị, làm sao dám nói dối Úc Thiếu Mạc.
Úc Thiếu Mạc lạnh lùng liếc Lục Nghiêu một cái, đôi chân dài nhấc lên đi về phía giường lớn, lạnh lùng bỏ lại một câu: "Đi liên lạc với bác sĩ Trung y kia!"
Vẻ mặt Lục Nghiêu tái nhợt, cúi đầu nói: "Vâng, Mạc thiếu."
Úc Thiếu Mạc đi tới bên giường, nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều từ trên cao xuống, chắc là thuốc giảm đau đã phát huy tác dụng, cặp mày nhíu chặt của cô hơi thả lỏng một chút, xem ra là đang ngủ.
Lục Nghiêu vừa xoay người muốn đi, đột nhiên dừng bước nhìn về phía Úc Thiếu Mạc, nói: "Mạc thiếu, vậy anh đi sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi sao? Tôi sắp xếp người vào chăm sóc Ninh tiểu thư."
"Đi ra ngoài."
Úc Thiếu Mạc ra lệnh mà không quay đầu lại.
Lục Nghiêu nhìn Úc Thiếu Mạc, đôi mắt chợt lóe lên, cúi đầu nói: "Vâng, Mạc thiếu."
Lục Nghiêu rời phòng tổng thống, từ bên ngoài đóng cửa lại, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại.
Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều một lúc, thân thể thon dài quay lại đi về phía phòng tắm, sau đó lại đi ra, trong tay cầm một cái khăn nóng đã được vắt khô.
Kéo chăn trên người Ninh Kiều Kiều ra, Úc Thiếu Mạc dùng khăn mặt lau mồ hôi trên mặt và người cô.
"Ừm."
Ninh Kiều Kiều đang ngủ say, cảm thấy thoải mái, cô lại dựa vào khăn nóng trong tay anh.
"Cô lại còn hưởng thụ."
Đôi mắt ưng Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, giọng nói trầm thấp có chút ý tứ khó hiểu.
"Đing đong."
Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
Úc Thiếu Mạc nghiêng đầu liếc mắt nhìn về phía cửa, đứng lên đắp chăn lại cho Ninh Kiều Kiều rồi nhấc chân đi về phía cửa.
Mở cửa ra, Kha Kiêu đứng ở ngoài cửa, trong ngực còn ôm một người phụ nữ.
"Có việc gì?" Úc Thiếu Mạc lạnh lùng liếc Kha Kiêu một cái.
Kha Kiêu cười hì hì nói: "Vừa rồi đi lên đụng phải trợ lý của cậu, nghe nói người phụ nữ của cậu bị bệnh, thế nào? Kha thị có một bệnh viện ở thành phố A, có muốn đưa qua không?"
Nói xong, Kha Kiêu còn nhìn thoáng qua bàn tay cầm khăn mặt của Úc Thiếu Mạc đầy ẩn ý.
Điều đó có nghĩa là gì? Úc Nhị đang chăm sóc người khác? Hôm nay mặt trời mọc ở đâu vậy?
"Không cần, cô ấy đã không sao rồi." Vẻ mặt Úc Thiếu Mạc không chút thay đổi.
"Không sao đâu? Không sao đâu, tôi vào ngồi một chút, vừa hay có chút việc muốn nói với cậu." Kha Kiêu nói xong bèn đi vào trong.
Anh ta thật sự rất tò mò đến tột cùng bên trong là người nào, vậy mà lại có thể để cho Úc Nhị tự mình động thủ chăm sóc người khác.
"Cậu bị bệnh à?" Úc Thiếu Mạc cười lạnh nhìn chằm chằm vào Kha Kiêu.
Sao anh lại nhìn không ra Kha Kiêu đang suy nghĩ cái gì chứ.
"Cái gì? Chẳng phải tôi nói với cậu về mảnh đất đó sao."
Tất nhiên Lục Nghiêu cũng không biết, nhưng bây giờ boss hỏi anh ta và muốn đáp án..
Trợ lý Lục chuyên nghiệp nhìn Ninh Kiều Kiều, nói với Úc Thiếu Mạc: "Mạc thiếu, tôi đoán có thể là bởi vì trước kia làm thêm tạo thành quen ăn uống không đều, cho nên cô ấy mới như vậy. Giống như nhân viên Úc thị chúng ta, mọi người thường xuyên tăng ca, ít nhiều đều có chút bệnh dạ dày."
Khi nói đến mấy câu cuối cùng, giọng điệu Lục Nghiêu nghiễm nhiên có chút ai oán.
Cho nên Mạc thiếu, anh đừng chỉ quan tâm Ninh tiểu thư, anh cũng nên quan tâm đến đám nhân viên làm việc tận tụy như chúng tôi đây.
Ai biết Úc Thiếu Mạc không bị lấy lòng chút nào, anh lạnh lùng liếc Lục Nghiêu một cái, đôi môi mỏng nhếch lên, giễu cợt nói: "Anh bị bệnh dạ dày à? Giống như cô ấy sao?"
Lục Nghiêu sửng sốt, nhất thời có chút xấu hổ cười cười, nói: "Tôi.. Tôi có, chỉ là không nghiêm trọng như Ninh tiểu thư mà thôi."
Anh ta vẫn còn muốn tiếp tục làm ở vị trí trợ lý tổng giám đốc Úc thị, làm sao dám nói dối Úc Thiếu Mạc.
Úc Thiếu Mạc lạnh lùng liếc Lục Nghiêu một cái, đôi chân dài nhấc lên đi về phía giường lớn, lạnh lùng bỏ lại một câu: "Đi liên lạc với bác sĩ Trung y kia!"
Vẻ mặt Lục Nghiêu tái nhợt, cúi đầu nói: "Vâng, Mạc thiếu."
Úc Thiếu Mạc đi tới bên giường, nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều từ trên cao xuống, chắc là thuốc giảm đau đã phát huy tác dụng, cặp mày nhíu chặt của cô hơi thả lỏng một chút, xem ra là đang ngủ.
Lục Nghiêu vừa xoay người muốn đi, đột nhiên dừng bước nhìn về phía Úc Thiếu Mạc, nói: "Mạc thiếu, vậy anh đi sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi sao? Tôi sắp xếp người vào chăm sóc Ninh tiểu thư."
"Đi ra ngoài."
Úc Thiếu Mạc ra lệnh mà không quay đầu lại.
Lục Nghiêu nhìn Úc Thiếu Mạc, đôi mắt chợt lóe lên, cúi đầu nói: "Vâng, Mạc thiếu."
Lục Nghiêu rời phòng tổng thống, từ bên ngoài đóng cửa lại, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại.
Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều một lúc, thân thể thon dài quay lại đi về phía phòng tắm, sau đó lại đi ra, trong tay cầm một cái khăn nóng đã được vắt khô.
Kéo chăn trên người Ninh Kiều Kiều ra, Úc Thiếu Mạc dùng khăn mặt lau mồ hôi trên mặt và người cô.
"Ừm."
Ninh Kiều Kiều đang ngủ say, cảm thấy thoải mái, cô lại dựa vào khăn nóng trong tay anh.
"Cô lại còn hưởng thụ."
Đôi mắt ưng Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, giọng nói trầm thấp có chút ý tứ khó hiểu.
"Đing đong."
Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
Úc Thiếu Mạc nghiêng đầu liếc mắt nhìn về phía cửa, đứng lên đắp chăn lại cho Ninh Kiều Kiều rồi nhấc chân đi về phía cửa.
Mở cửa ra, Kha Kiêu đứng ở ngoài cửa, trong ngực còn ôm một người phụ nữ.
"Có việc gì?" Úc Thiếu Mạc lạnh lùng liếc Kha Kiêu một cái.
Kha Kiêu cười hì hì nói: "Vừa rồi đi lên đụng phải trợ lý của cậu, nghe nói người phụ nữ của cậu bị bệnh, thế nào? Kha thị có một bệnh viện ở thành phố A, có muốn đưa qua không?"
Nói xong, Kha Kiêu còn nhìn thoáng qua bàn tay cầm khăn mặt của Úc Thiếu Mạc đầy ẩn ý.
Điều đó có nghĩa là gì? Úc Nhị đang chăm sóc người khác? Hôm nay mặt trời mọc ở đâu vậy?
"Không cần, cô ấy đã không sao rồi." Vẻ mặt Úc Thiếu Mạc không chút thay đổi.
"Không sao đâu? Không sao đâu, tôi vào ngồi một chút, vừa hay có chút việc muốn nói với cậu." Kha Kiêu nói xong bèn đi vào trong.
Anh ta thật sự rất tò mò đến tột cùng bên trong là người nào, vậy mà lại có thể để cho Úc Nhị tự mình động thủ chăm sóc người khác.
"Cậu bị bệnh à?" Úc Thiếu Mạc cười lạnh nhìn chằm chằm vào Kha Kiêu.
Sao anh lại nhìn không ra Kha Kiêu đang suy nghĩ cái gì chứ.
"Cái gì? Chẳng phải tôi nói với cậu về mảnh đất đó sao."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.