Cô Vợ Ngọt Ngào: Tổng Tài Xin Hãy Kiềm Chế
Chương 82: Người giám hộ là Úc Thiếu Mạc (2)
Dạ Tiểu Nhiên
04/06/2023
Bóng dáng hai người nhanh chóng biến mất ở đại sảnh, thu hút rất nhiều
ánh mắt, bên kia Kha Kiêu liếc mắt một cái rồi bình tĩnh nói chuyện với
những người đại diện xung quanh.
"Bạch Tuyết tiểu thư, Mạc thiếu xảy ra chuyện gì vậy?" Giám đốc Chu hỏi Bạch Tuyết.
Khó khăn lắm Mạc thiếu mới đến đây một lần, nếu có chuyện gì thì bọn họ không thể bỏ qua cơ hội lấy lòng này.
"Tôi không biết, có thể là chuyện của công ty Mạc thiếu đi."
Bạch Tuyết cười nhạt uống một ngụm nước trái cây, đôi mắt xinh đẹp lóe lên một tia ý vị thâm sâu.
Cô ta vừa mới hiểu được khẩu hình môi của Lục Nghiêu, những gì anh ta nói là: Ninh tiểu thư.
* * *
Xuống lầu, Úc Thiếu Mạc lên xe: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Lục Nghiêu trả lời: "Mạc thiếu, Ninh tiểu thư đánh nhau với người, bị đưa tới đồn cảnh sát."
Bàn tay đang kéo cà vạt của Úc Thiếu Mạc đột nhiên dừng lại, nhướng mày nhìn chằm chằm vào Lục Nghiêu.
* * *
Thành phố G.
Ninh Kiều Kiều không ngờ cô lại bị chính cục trưởng đưa ra ngoài, ngoài đồn cảnh sát đã có mấy người mặc vest đen đợi cô, phía sau cô còn có mấy chiếc ô tô.
Ninh Kiều Kiều liếc nhìn bọn họ, cô không biết những người này, cho đến khi cảnh sát trưởng cười nịnh nọt nói: "Xin Ninh tiểu thư thay tôi đi chào hỏi Mạc thiếu, hôm khác nhất định tôi sẽ tới thăm."
Lúc này Ninh Kiều Kiều mới phát hiện những người phía sau này là của người của Úc Thiếu Mạc
"Ninh tiểu thư, mời lên xe."
Một vệ sĩ đi tới nói.
"Vậy tôi đi trước." Ninh Kiều Kiều liếc vệ sĩ một cái rồi nói với cục trưởng.
"Ninh tiểu thư, cô đi từ từ." Cục trưởng gật đầu khom người.
Ninh Kiều Kiều lên xe, mấy chiếc xe nhanh chóng chạy đi, Ninh Kiều Kiều yên lặng ngồi ở phía sau, điện thoại trên tay đột nhiên rung lên.
Nhiễm Văn Hiên.
Ninh Kiều Kiều nhìn dòng chữ nhấp nháy trên điện thoại, ánh mắt khẽ động, cau mày cúp điện thoại.
"Chúng ta đi đâu đây?"
Ninh Kiều Kiều có chút nghi ngờ nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như đây không phải là con đường về biệt thự.
Vệ sĩ ngồi phía trước quay đầu đáp: "Ninh tiểu thư, Mạc thiếu để cô đi."
Đi..
"Đi đâu?" Ninh Kiều Kiều vô thức hỏi.
Vệ sĩ nói: "Mạc thiếu đang tham gia hội nghị thượng đỉnh ở thành phố A, mấy ngày sau mới về, phân phó chúng tôi đưa cô đi đến đó."
Ninh Kiều Kiều giật mình, nghi ngờ nói: "Nhưng Úc Thiếu Mạc đã hứa với tôi là không đưa tôi đi công tác mà."
Như vậy, sao cô có thể tìm được việc làm.
* * *
Vệ sĩ im lặng.
Ninh Kiều Kiều giật mình, ánh mắt khẽ động, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Họ sẽ chỉ làm những việc theo mệnh lệnh của Úc Thiếu Mạc, và họ sẽ không xem xét mong muốn của người khác.
Tại sân bay, Ninh Kiều Kiều được sắp xếp trực tiếp lên máy bay, có hai vệ sĩ đi cùng.
Đây là lần đầu tiên cô đi máy bay, buổi tối Ninh Kiều Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, trong kính chiếu rọi đôi mắt đen có chút trống rỗng của cô
Tại cổng đồn cảnh sát, Nhiễm Văn Hiên nhìn vào chiếc điện thoại đã bị cúp máy, cảnh sát tiếp anh ta nói: "Nhiễm tiên sinh, em gái anh đã được người ta đón đi."
Trong mắt Nhiễm Văn Hiên hiện lên một tia lấp lánh, anh ta bỏ điện thoại vào túi, đứng dậy cười nói: "Làm phiền anh rồi."
"Không thành vấn đề." Viên cảnh sát cười nói: "Nhưng mà em gái Nhiễm thật sự rất may mắn, nghe nói là Mạc thiếu tự mình gọi điện thoại cho cục trưởng."
Ánh mắt Nhiễm Văn Hiên sững sờ trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần, anh ta mỉm cười nhìn viên cảnh sát nói: "Tôi còn có việc phải đi trước."
"Bạch Tuyết tiểu thư, Mạc thiếu xảy ra chuyện gì vậy?" Giám đốc Chu hỏi Bạch Tuyết.
Khó khăn lắm Mạc thiếu mới đến đây một lần, nếu có chuyện gì thì bọn họ không thể bỏ qua cơ hội lấy lòng này.
"Tôi không biết, có thể là chuyện của công ty Mạc thiếu đi."
Bạch Tuyết cười nhạt uống một ngụm nước trái cây, đôi mắt xinh đẹp lóe lên một tia ý vị thâm sâu.
Cô ta vừa mới hiểu được khẩu hình môi của Lục Nghiêu, những gì anh ta nói là: Ninh tiểu thư.
* * *
Xuống lầu, Úc Thiếu Mạc lên xe: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Lục Nghiêu trả lời: "Mạc thiếu, Ninh tiểu thư đánh nhau với người, bị đưa tới đồn cảnh sát."
Bàn tay đang kéo cà vạt của Úc Thiếu Mạc đột nhiên dừng lại, nhướng mày nhìn chằm chằm vào Lục Nghiêu.
* * *
Thành phố G.
Ninh Kiều Kiều không ngờ cô lại bị chính cục trưởng đưa ra ngoài, ngoài đồn cảnh sát đã có mấy người mặc vest đen đợi cô, phía sau cô còn có mấy chiếc ô tô.
Ninh Kiều Kiều liếc nhìn bọn họ, cô không biết những người này, cho đến khi cảnh sát trưởng cười nịnh nọt nói: "Xin Ninh tiểu thư thay tôi đi chào hỏi Mạc thiếu, hôm khác nhất định tôi sẽ tới thăm."
Lúc này Ninh Kiều Kiều mới phát hiện những người phía sau này là của người của Úc Thiếu Mạc
"Ninh tiểu thư, mời lên xe."
Một vệ sĩ đi tới nói.
"Vậy tôi đi trước." Ninh Kiều Kiều liếc vệ sĩ một cái rồi nói với cục trưởng.
"Ninh tiểu thư, cô đi từ từ." Cục trưởng gật đầu khom người.
Ninh Kiều Kiều lên xe, mấy chiếc xe nhanh chóng chạy đi, Ninh Kiều Kiều yên lặng ngồi ở phía sau, điện thoại trên tay đột nhiên rung lên.
Nhiễm Văn Hiên.
Ninh Kiều Kiều nhìn dòng chữ nhấp nháy trên điện thoại, ánh mắt khẽ động, cau mày cúp điện thoại.
"Chúng ta đi đâu đây?"
Ninh Kiều Kiều có chút nghi ngờ nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như đây không phải là con đường về biệt thự.
Vệ sĩ ngồi phía trước quay đầu đáp: "Ninh tiểu thư, Mạc thiếu để cô đi."
Đi..
"Đi đâu?" Ninh Kiều Kiều vô thức hỏi.
Vệ sĩ nói: "Mạc thiếu đang tham gia hội nghị thượng đỉnh ở thành phố A, mấy ngày sau mới về, phân phó chúng tôi đưa cô đi đến đó."
Ninh Kiều Kiều giật mình, nghi ngờ nói: "Nhưng Úc Thiếu Mạc đã hứa với tôi là không đưa tôi đi công tác mà."
Như vậy, sao cô có thể tìm được việc làm.
* * *
Vệ sĩ im lặng.
Ninh Kiều Kiều giật mình, ánh mắt khẽ động, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Họ sẽ chỉ làm những việc theo mệnh lệnh của Úc Thiếu Mạc, và họ sẽ không xem xét mong muốn của người khác.
Tại sân bay, Ninh Kiều Kiều được sắp xếp trực tiếp lên máy bay, có hai vệ sĩ đi cùng.
Đây là lần đầu tiên cô đi máy bay, buổi tối Ninh Kiều Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, trong kính chiếu rọi đôi mắt đen có chút trống rỗng của cô
Tại cổng đồn cảnh sát, Nhiễm Văn Hiên nhìn vào chiếc điện thoại đã bị cúp máy, cảnh sát tiếp anh ta nói: "Nhiễm tiên sinh, em gái anh đã được người ta đón đi."
Trong mắt Nhiễm Văn Hiên hiện lên một tia lấp lánh, anh ta bỏ điện thoại vào túi, đứng dậy cười nói: "Làm phiền anh rồi."
"Không thành vấn đề." Viên cảnh sát cười nói: "Nhưng mà em gái Nhiễm thật sự rất may mắn, nghe nói là Mạc thiếu tự mình gọi điện thoại cho cục trưởng."
Ánh mắt Nhiễm Văn Hiên sững sờ trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần, anh ta mỉm cười nhìn viên cảnh sát nói: "Tôi còn có việc phải đi trước."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.