Cô Vợ Nhỏ Bé Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 60: Chương 60: Biết sự thật
Nguyễn Ngọc Trân Quế
20/07/2018
Hàn Thiên Lãnh nhìn sang bên trái rồi bên phải, cô không cầm theo điện thoại, chắc chắn sẽ không định vị được cô đang ở đâu, vậy bây giờ anh phải đi đâu để tìm cô?
Anh gọi điện cho Hắc Bạch Lam:"Cậu giám sát lại tất cả camera, Mộc Nhiên sáng nay đã ra ngoài, hai ngày nay tôi thấy cô ấy rất lạ."
- "Được rồi, tôi làm ngay đây." Hắc Bạch Lam cúp máy rồi sai người mở tất cả hệ thống camera trong thành phố lên xem.
Mộc Nhiên bắt taxi đến bệnh viện nơi Diệp Mộc Vân đang nằm.
- "Chị Tiểu Nhiên." Lý Huyền Du gọi tên cô.
Sau khi lo an táng cho cha mẹ xong, Lý Huyền Du đã bán hết gia sản để qua Trung Quốc tìm lại xác của Lý Thiên Vỹ về để an táng.
Mộc Nhiên nhìn cô mỉm cười:"Em qua đây khi nào vậy?"
Lý Huyền Du nói:"Chúng ta ra quán cafe gần đây nói chuyện được không?"
Hai người chọn một quán cafe yên tỉnh rồi gọi hai ly nước.
- "Chị Tiểu Nhiên, chắc chị biết được mọi chuyện rồi."
Mộc Nhiên gật đầu:"Chị biết cả rồi."
Lý Huyền Du nói:"Em thay mặt anh ấy xin lỗi chị, thật ra ý định lợi dụng chị, em và anh ấy đã đồng ý thảo luận rồi làm như vậy."
Mộc Nhiên cười lạnh:"Chị không muốn nhắc lại những chuyện đó nữa."
- "Chị Tiểu Nhiên, tuy là anh hai em có lỗi với chị nhưng cũng chỉ vì anh ấy quá thương anh ba của em, anh ấy không đáng phải chết, tại sao chị lại làm như vậy."
Mộc Nhiên nói:"Tiểu Du, em bình tĩnh lại đã, trong chuyện này chị biết hết rồi, chị không trách ai cả, nhưng chị thật sự không giết anh ấy."
- "Đây là những gì anh ấy phải chịu." Cô lạnh lùng nói.
Lý Huyền Du nắm chặt tay lại:"Chị có biết, sau chuyện này cha mẹ em ngã bệnh rồi qua đời, họ không làm gì sai, vậy tại sao vẫn phải chết."
Mộc Nhiên cười lạnh:"Không làm gì sai? Tiểu Du, chị đã nói chuyện này chị biết cả rồi, nếu cha mẹ em không hết lần này đến lần khác đóng kịch ép chị làm con dâu nhà họ Lý thì chị có ngu ngốc bị em với anh hai của em lợi dụng không?"
- "Cứ cho là cha mẹ em bỏ qua thù hận, khuyên ngăn anh hai em để anh hai em đừng lấn sâu vào hận thù nữa, nhưng cuối cùng thì thế nào? Không phải chỉ với vài lời của anh hai em, họ đã bắt tay để lừa gạt chị sao?"
Mộc Nhiên đứng dậy cầm túi xách:"Chị nhắc lại một lần cuối cùng, chuyện này chị bỏ qua, không muốn nhắc lại lần nào nữa, từ giờ chị với em coi như không dính líu."
Nói rồi cô lạnh lùng rời đi khỏi quán, Mộc Nhiên bước vào phòng bệnh của Diệp Mộc Vân.
- "Mẹ...mẹ đi lấy đồ ăn sáng nhanh vậy sao?" Diệp Mộc Vân nằm trên giường hỏi.
Mộc Nhiên khép cửa lại:"Là tôi đây."
Diệp Mộc Vân kích động nhìn Mộc Nhiên:"Cô còn đến đây làm gì? Muốn xem tôi chưa chết phải không? Cút đi."
Mộc Nhiên đi về phía cô ta:"Câm miệng lại."
Diệp Mộc Vân nhất thời bất ngờ trước hành động của Mộc Nhiên, cô lấy trong túi xách ra sợi dây chuyền.
- "Diệp Mộc Vân, cô xem đây là cái gì?"
Diệp Mộc Vân nhìn sợi dây chuyền:"Dây chuyền của tôi."
- "Phải, nó chính là dây chuyền của cô, chính vì đây là dây chuyền của cô mới khiến mọi chuyện ra nông nổi này."
Mộc Nhiên rơm rớm nước mắt:"Diệp Mộc Vân, sáu năm trước cô đã đừng lái xe đâm chết người, chắc hẳn cô chưa quên?"
- "Mày muốn nói gì? Làm sao mày biết được chuyện này? Tại sao chuyện đã qua sáu năm rồi còn nhắc lại."
Mộc Nhiên vứt sợi dây chuyền vào người cô ta:"Cô có biết người cô đâm chết là cha mẹ của Hàn Thiên Lãnh?"
Giây phút như ngưng đọng lại, Diệp Mộc Vân nhìn sợi dây chuyền.
- "Diệp Mộc Vân, khi đó cô chỉ mới mười bảy tuổi lại có thể lái xe, mọi chuyện ăn chơi đàn đúm cô đều có hết ngay cả chuyện tông chết người."
Mộc Vân nhém sợi dây chuyền đi:"Không phải, cô nói dối, tôi không tông chết cha mẹ anh ấy."
- "Câm miệng lại." Mộc Nhiên nói:"Cô đừng bao giờ nói những từ đó, Diệp Mộc Vân, đây chính là sợi dây chuyền cô thất lạc sáu năm, cô có biết đến lúc chết mẹ của anh ấy chết vẫn nắm chặt sợi dây chuyền này?"
Mộc Nhiên ôm lấy ngực mình, thật trớ trêu, chị thì tông chết cha mẹ của anh, người giúp anh thoát ra khỏi bóng tôi là em.
Tại sao ông trời lại biết cách trêu chọc người khác như thế chứ?
- "Thiên Lãnh, con rốt cuộc cũng chịu đến thăm Mộc Vân rồi sao?" Lúc này mẹ Diệp mang cơm đến thấy anh đnag đứng trước cửa phòng liền hỏi.
Mộc Nhiên đơ người vài giây rồi đi ra phía cửa:"Lãnh..."
Hàn Thiên Lãnh nhìn cô, ánh mắt không một cảm xúc, hơi thở nặng nề, không khí trở nên khác thường.
Anh không nói gì liền quay người bỏ đi.
- "Lãnh.." Cô gọi tên anh rồi chạy theo anh.
Anh vẫn thế lạnh lùng bước đi, trong lòng anh rất nhiều cảm xúc ở cùng nhau, anh cần giải tỏa.
Anh bước vào thang máy, Mộc Nhiên chuẩn bị bước vào thì cánh cửa đóng lại, họ bị chia cắt bởi một cánh cửa.
Mộc Nhiên vì chạy nhanh mà vấp té, ngồi rạp xuống sàn:"Lãnh...anh phải nghe em giải thích..."
Cô phải làm sao đây? Đến cuối cùng anh cũng đã biết mọi chuyện rồi, cứ tưởng chừng như sẽ giấu được anh thêm vài ngày nữa, tham luyến những thời gian bên cạnh anh nhưng thật không ngờ...
Hàn Thiên Lãnh bước ra khỏi cổng bệnh viện, anh gọi cho thư kí Hoàng:"Đến bệnh viện đón Mộc Nhiên về biệt thự."
Anh điên cuồng lái xe đến nghĩa trang, nơi chôn cất cha mẹ anh, anh theo con đường nhỏ bước vào trong.
- "Cha mẹ." Anh cúi đầu chào họ.
Hàn Thiên Lãnh quỳ rạp xuống đất, nhìn chằm chằm vào di ảnh của cha mẹ anh, họ ở đó cười tươi như thế.
Gia đình của anh từng rất hạnh phúc, họ cái gì cũng có, tiền bạc, địa vị, và cả tình cảm...
Nhưng chỉ vì một tai nạn mà họ đã ra đi mãi mãi, để lại mình anh, để rồi giờ đây anh phát hiện ra mình yêu chính người mang chung dòng máu với kẻ thù của mình.
Nói là cô không còn quan hệ gì với nhà họ Diệp nhưng dù sao cô cũng là con ruột của họ, là em gái sinh đôi của Diệp Mộc Vân.
- "Cha, mẹ, hai người hãy cho con biết giờ con phải làm sao đây?" Anh bất lực hỏi, giờ phút này anh tựa như đứa trẻ, yếu đuối trước mọi chuyện.
Bỏ qua thù hận để lấy cô sao? Nếu như vậy thì cha mẹ trên trời sẽ nhìn anh thế nào?
Nhưng anh yêu cô, thật sự rất yêu cô.
Anh gọi điện cho Hắc Bạch Lam:"Cậu giám sát lại tất cả camera, Mộc Nhiên sáng nay đã ra ngoài, hai ngày nay tôi thấy cô ấy rất lạ."
- "Được rồi, tôi làm ngay đây." Hắc Bạch Lam cúp máy rồi sai người mở tất cả hệ thống camera trong thành phố lên xem.
Mộc Nhiên bắt taxi đến bệnh viện nơi Diệp Mộc Vân đang nằm.
- "Chị Tiểu Nhiên." Lý Huyền Du gọi tên cô.
Sau khi lo an táng cho cha mẹ xong, Lý Huyền Du đã bán hết gia sản để qua Trung Quốc tìm lại xác của Lý Thiên Vỹ về để an táng.
Mộc Nhiên nhìn cô mỉm cười:"Em qua đây khi nào vậy?"
Lý Huyền Du nói:"Chúng ta ra quán cafe gần đây nói chuyện được không?"
Hai người chọn một quán cafe yên tỉnh rồi gọi hai ly nước.
- "Chị Tiểu Nhiên, chắc chị biết được mọi chuyện rồi."
Mộc Nhiên gật đầu:"Chị biết cả rồi."
Lý Huyền Du nói:"Em thay mặt anh ấy xin lỗi chị, thật ra ý định lợi dụng chị, em và anh ấy đã đồng ý thảo luận rồi làm như vậy."
Mộc Nhiên cười lạnh:"Chị không muốn nhắc lại những chuyện đó nữa."
- "Chị Tiểu Nhiên, tuy là anh hai em có lỗi với chị nhưng cũng chỉ vì anh ấy quá thương anh ba của em, anh ấy không đáng phải chết, tại sao chị lại làm như vậy."
Mộc Nhiên nói:"Tiểu Du, em bình tĩnh lại đã, trong chuyện này chị biết hết rồi, chị không trách ai cả, nhưng chị thật sự không giết anh ấy."
- "Đây là những gì anh ấy phải chịu." Cô lạnh lùng nói.
Lý Huyền Du nắm chặt tay lại:"Chị có biết, sau chuyện này cha mẹ em ngã bệnh rồi qua đời, họ không làm gì sai, vậy tại sao vẫn phải chết."
Mộc Nhiên cười lạnh:"Không làm gì sai? Tiểu Du, chị đã nói chuyện này chị biết cả rồi, nếu cha mẹ em không hết lần này đến lần khác đóng kịch ép chị làm con dâu nhà họ Lý thì chị có ngu ngốc bị em với anh hai của em lợi dụng không?"
- "Cứ cho là cha mẹ em bỏ qua thù hận, khuyên ngăn anh hai em để anh hai em đừng lấn sâu vào hận thù nữa, nhưng cuối cùng thì thế nào? Không phải chỉ với vài lời của anh hai em, họ đã bắt tay để lừa gạt chị sao?"
Mộc Nhiên đứng dậy cầm túi xách:"Chị nhắc lại một lần cuối cùng, chuyện này chị bỏ qua, không muốn nhắc lại lần nào nữa, từ giờ chị với em coi như không dính líu."
Nói rồi cô lạnh lùng rời đi khỏi quán, Mộc Nhiên bước vào phòng bệnh của Diệp Mộc Vân.
- "Mẹ...mẹ đi lấy đồ ăn sáng nhanh vậy sao?" Diệp Mộc Vân nằm trên giường hỏi.
Mộc Nhiên khép cửa lại:"Là tôi đây."
Diệp Mộc Vân kích động nhìn Mộc Nhiên:"Cô còn đến đây làm gì? Muốn xem tôi chưa chết phải không? Cút đi."
Mộc Nhiên đi về phía cô ta:"Câm miệng lại."
Diệp Mộc Vân nhất thời bất ngờ trước hành động của Mộc Nhiên, cô lấy trong túi xách ra sợi dây chuyền.
- "Diệp Mộc Vân, cô xem đây là cái gì?"
Diệp Mộc Vân nhìn sợi dây chuyền:"Dây chuyền của tôi."
- "Phải, nó chính là dây chuyền của cô, chính vì đây là dây chuyền của cô mới khiến mọi chuyện ra nông nổi này."
Mộc Nhiên rơm rớm nước mắt:"Diệp Mộc Vân, sáu năm trước cô đã đừng lái xe đâm chết người, chắc hẳn cô chưa quên?"
- "Mày muốn nói gì? Làm sao mày biết được chuyện này? Tại sao chuyện đã qua sáu năm rồi còn nhắc lại."
Mộc Nhiên vứt sợi dây chuyền vào người cô ta:"Cô có biết người cô đâm chết là cha mẹ của Hàn Thiên Lãnh?"
Giây phút như ngưng đọng lại, Diệp Mộc Vân nhìn sợi dây chuyền.
- "Diệp Mộc Vân, khi đó cô chỉ mới mười bảy tuổi lại có thể lái xe, mọi chuyện ăn chơi đàn đúm cô đều có hết ngay cả chuyện tông chết người."
Mộc Vân nhém sợi dây chuyền đi:"Không phải, cô nói dối, tôi không tông chết cha mẹ anh ấy."
- "Câm miệng lại." Mộc Nhiên nói:"Cô đừng bao giờ nói những từ đó, Diệp Mộc Vân, đây chính là sợi dây chuyền cô thất lạc sáu năm, cô có biết đến lúc chết mẹ của anh ấy chết vẫn nắm chặt sợi dây chuyền này?"
Mộc Nhiên ôm lấy ngực mình, thật trớ trêu, chị thì tông chết cha mẹ của anh, người giúp anh thoát ra khỏi bóng tôi là em.
Tại sao ông trời lại biết cách trêu chọc người khác như thế chứ?
- "Thiên Lãnh, con rốt cuộc cũng chịu đến thăm Mộc Vân rồi sao?" Lúc này mẹ Diệp mang cơm đến thấy anh đnag đứng trước cửa phòng liền hỏi.
Mộc Nhiên đơ người vài giây rồi đi ra phía cửa:"Lãnh..."
Hàn Thiên Lãnh nhìn cô, ánh mắt không một cảm xúc, hơi thở nặng nề, không khí trở nên khác thường.
Anh không nói gì liền quay người bỏ đi.
- "Lãnh.." Cô gọi tên anh rồi chạy theo anh.
Anh vẫn thế lạnh lùng bước đi, trong lòng anh rất nhiều cảm xúc ở cùng nhau, anh cần giải tỏa.
Anh bước vào thang máy, Mộc Nhiên chuẩn bị bước vào thì cánh cửa đóng lại, họ bị chia cắt bởi một cánh cửa.
Mộc Nhiên vì chạy nhanh mà vấp té, ngồi rạp xuống sàn:"Lãnh...anh phải nghe em giải thích..."
Cô phải làm sao đây? Đến cuối cùng anh cũng đã biết mọi chuyện rồi, cứ tưởng chừng như sẽ giấu được anh thêm vài ngày nữa, tham luyến những thời gian bên cạnh anh nhưng thật không ngờ...
Hàn Thiên Lãnh bước ra khỏi cổng bệnh viện, anh gọi cho thư kí Hoàng:"Đến bệnh viện đón Mộc Nhiên về biệt thự."
Anh điên cuồng lái xe đến nghĩa trang, nơi chôn cất cha mẹ anh, anh theo con đường nhỏ bước vào trong.
- "Cha mẹ." Anh cúi đầu chào họ.
Hàn Thiên Lãnh quỳ rạp xuống đất, nhìn chằm chằm vào di ảnh của cha mẹ anh, họ ở đó cười tươi như thế.
Gia đình của anh từng rất hạnh phúc, họ cái gì cũng có, tiền bạc, địa vị, và cả tình cảm...
Nhưng chỉ vì một tai nạn mà họ đã ra đi mãi mãi, để lại mình anh, để rồi giờ đây anh phát hiện ra mình yêu chính người mang chung dòng máu với kẻ thù của mình.
Nói là cô không còn quan hệ gì với nhà họ Diệp nhưng dù sao cô cũng là con ruột của họ, là em gái sinh đôi của Diệp Mộc Vân.
- "Cha, mẹ, hai người hãy cho con biết giờ con phải làm sao đây?" Anh bất lực hỏi, giờ phút này anh tựa như đứa trẻ, yếu đuối trước mọi chuyện.
Bỏ qua thù hận để lấy cô sao? Nếu như vậy thì cha mẹ trên trời sẽ nhìn anh thế nào?
Nhưng anh yêu cô, thật sự rất yêu cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.