Cô Vợ Nhỏ Của Thống Soái Đại Nhân
Chương 14: Cảm xúc khó tả
Thúy Hường
05/10/2022
(14)
Đối với những tên nịnh bợ giống như Trương Lỗi, Tiêu Dực cũng không còn quá xa lạ gì. Anh chỉ cười nhạt, không để vào tai những câu nịnh nọt của hắn, cũng không có chút hứng thú nào.
Trương Lỗi lại kể về chuyện mình đang yêu đương với một cô nữ sinh, bên cạnh cô nữ sinh đó còn có một cô bạn thân tính cách hơi nóng nảy một chút nhưng lại vô cùng xinh đẹp. Biết rõ Tiêu Dực là một người đàn ông thay phụ nữ như thay áo, hắn liền cao hứng giới thiệu cho anh, hòng muốn lấy lòng anh:
- Thống soái, cô bạn thân đó thật sự rất xinh đẹp, hay ngài cũng thử xem...
Tiêu Dực đã bắt đầu mất kiên nhẫn, càng nghe càng không có chút hứng thú nào, anh lạnh lùng cắt ngang lời nói của hắn.
- Được rồi, hôm nay trò chuyện tới đây thôi.
Sau đó anh quay sang nhìn Lạc Hy, thấy sắc mặt cô ta không được tốt cho lắm, liền quan tâm hỏi han:
- Em vẫn ổn chứ? Chúng ta về nhà nha!
Lạc Hy khẽ gật đầu, trước khi đi cô ta còn không quên phóng ánh mắt sắc lạnh sang Trương Lỗi.
Đáng ghét, lẽ ra hôm nay Lạc Hy cố tình hẹn Trương Hải ra để diễn vở kịch thân mật, muốn Tiêu Dực vì mình mà ghen tuông. Nhưng thật không ngờ ở đâu lại chui ra một tên Trương Lỗi này phá vỡ hết mọi kế hoạch, thậm chí gã còn dám giới thiệu phụ nữ cho anh. Gã chán sống rồi đúng không?
Lạc Hy nhất định sẽ không để cho bất kì một người thứ ba nào phá hoại hạnh phúc của mình, cô ta sẽ đích thân trừ khử tất cả những vật cản đó. Vị trí thống soái phu nhân này chỉ có thể là của cô ta mà thôi.
...
Sau khi đưa Lạc Hy trở về Lạc phủ, Tiêu Dực mới quay về. Trời cũng đã muộn lắm rồi, khi anh bước vào phòng thì Tần Lam đã ngủ say từ lâu. Nhìn thấy cô ngủ yên bình như vậy, trong lòng anh cũng cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
Tiêu Dực đi tắm một chút, sau đó mới quay trở lại giường, nhẹ nhàng để không vô tình đánh thức cô dậy. Lâu lắm rồi mới có khung cảnh bình yên như bây giờ, anh không làm gì cô cả, chỉ đơn giản là ngủ chung một chiếc giường mà thôi.
Rất nhanh đã tới sáng hôm sau, Tần Lam giật mình thức giấc khi mơ thấy mình đi học muộn. Cô cũng tưởng thật, vội vàng bật dậy, nhưng Tiêu Dực nằm bên cạnh lại kéo cô nằm xuống:
- Làm gì vậy?
Tần Lam thành thật trả lời:
- Em phải đi học, muộn giờ rồi, nếu không Yên Hạ sẽ lại gặp rắc rối...
Cô muốn tới trước để đón Yên Hạ vào trường, tránh sự quấy nhiễu của tên béo Trương Lỗi kia. Hôm qua cô đã bày cách để Yên Hạ làm, không biết kết quả thế nào rồi. Cô thật sự rất lo lắng cho cô ấy.
Tiêu Dực nhìn biểu cảm của cô, anh không nhịn được mà bật cười, cô thực sự rất đáng yêu, khiến cho người khác chỉ muốn cưng nựng:
- Yên tâm, vẫn còn rất sớm, không lo muộn gì học đâu.
Lúc này Tần Lam mới nhìn lại đồng hồ, quả thật là như vậy, thậm chí trời ngoài kia còn chưa sáng hẳn. Trời ạ, do cô quá lo lắng nên mới như vậy, xấu hổ quá đi mất.
Tiêu Dực cũng bị Tần Lam làm cho thức giấc, bây giờ anh cũng không buồn ngủ nữa. Nghe thấy vừa nãy cô nói Yên Hạ gặp rắc rối gì đó, không hiểu sao anh lại vô thức nhớ tới câu chuyện nhạt nhẽo mà đêm qua Trương Lỗi nói. Mặc dù anh không hề thấy hứng thú với chuyện đó, nhưng vẫn cao hứng kể lại cho cô nghe.
Tần Lam cũng lập tức nhận ra đây chính là rắc rối mà Yên Hạ gặp phải, liền đính chính lại:
- Không phải đâu, tên đó theo đuổi Yên Hạ, theo không được nên mới rêu rao là hắn và Yên Hạ đang yêu nhau đó. Sao trên đời này lại có thể loại tự sướng như vậy chứ?
Tiêu Dực tỏ ra bất ngờ, thì ra cô bạn thân đanh đá trong lời của gã béo nói chính là Tần Lam sao?
Bình thường nhìn cô ngoan ngoãn nghe lời, mỏng manh yếu đuối, sao có thể đanh đá giống như lời gã béo nói được? Hay là cô còn có một bộ mặt khác?
Nghĩ tới đây Tiêu Dực càng cảm thấy hứng thú, nhưng chưa vội vạch trần Tần Lam ngay, anh nói:
- Vậy em có muốn cá cược không, cá cược xem tên béo kia có thể theo đuổi được bạn thân của em?
Tần Lam không ngờ cũng có ngày Tiêu Dực rảnh rỗi mà cá cược với cô, cô cũng không hề tỏ ra chần chừ, lập tức đáp lời:
- Được thôi, cá cược thì cá cược. Nghĩ sao mà theo đuổi được, Yên Hạ là thiên kim lá ngọc cành vàng, tên béo kia từ ngoại hình đã không xứng với cô ấy rồi, hơn nữa Yên Hạ cũng không có thích hắn.
Tần Lam nói một tràng dài, có vẻ như cô đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi. Tiêu Dực nở nụ cười có phần bất lực, nuông chiều hỏi cô:
- Em muốn cược gì?
Nếu như cô đã tự tin như vậy rồi thì cứ để cho cô thắng đi, coi như là anh gián tiếp tặng cho cô một món quà. Dù sao thì anh cũng chưa từng mua quà gì cho cô, không phải là do anh keo kiệt mà là cô không hề đòi hỏi gì, khiến cho anh cũng không biết nên tặng gì thì cô mới thích.
Vốn dĩ Tiêu Dực cứ nghĩ rằng Tần Lam sẽ đưa ra rất nhiều món quà mà bao phụ nữ khác đều thích, ví dụ như y phục, son phấn, nhà, xe chẳng hạn. Nhưng nào ngờ, cô lại hồn nhiên nói:
- Em muốn một khẩu súng!
Tiêu Dực kinh ngạc, thật không nghĩ tới Tần Lam bé nhỏ yếu đuối này lại thích súng, kể ra cũng thú vị đó. Anh đương nhiên rất hào phóng đối với cô, nhưng anh cũng muốn nghe lí do vì sao cô lại chọn súng:
- Súng thì dễ thôi, nhưng sao em lại muốn súng?
Tần Lam liền nhẹ nhàng đáp, từ tận sâu trong đôi mắt xinh đẹp của cô dâng lên một tia buồn bã:
- Trong thời buổi loạn lạc này cũng không thể biết trước tương lai ngày mai như thế nào, em muốn có một khẩu súng riêng của mình để tự vệ. Nếu như tới một ngày nào đó em không thể thay đổi được vận mệnh của bản thân, chí ít ra em cũng có khẩu súng này để tự chấm dứt sinh mệnh.
Cô xuyên không tới đây cũng đồng nghĩa với việc cô đã phá vỡ cốt truyện vốn có của cuốn tiểu thuyết rồi, cô cũng không biết liệu ngày mai mình còn có thể sống được không, nhiều khi sóng gió bất ngờ ập tới mà không hề có dự báo trước. Sinh mệnh trong thế giới này đều mỏng manh như vậy.
Tần Lam nói những lời này, Tiêu Dực đăm chiêu nhìn cô mà không nói gì, trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc khó tả. Vài giây sau cô lại mỉm cười lạc quan, nói:
- Nhưng cũng may mắn cho em vì đã được gặp anh!
Tiêu Dực không kiềm lòng mình được nữa, liền cúi xuống hôn môi cô, dịu dàng nâng niu. Nụ hôn của anh thoáng qua rất nhanh, hệt như một giấc mơ. Anh cất giọng an ủi cô:
- Đừng suy nghĩ lo xa như vậy, em chỉ cần quan tâm đến hiện tại là được.
Tần Lam cũng chỉ là cố tình nói vậy để Tiêu Dực đồng cảm với mình mà thôi, chứ cô cũng không mong chờ điều gì từ anh cả. Cô mỉm cười nhẹ, sau đó đẩy anh ra, đi vệ sinh cá nhân.
Nói chuyện được một lúc thì trời đã sáng hẳn rồi. Tiêu Dực nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của cô, đột nhiên khiến cho anh sinh ra cảm giác muốn che chở cho cô.
...
Tại trường học...
Vừa bước tới cổng trường, từ xa Tần Lam đã nhìn thấy tên béo Trương Lỗi đang phát hoa hồng cho đám nữ sinh, giải thích chuyện hôm qua chỉ cãi nhau với bạn gái, không có chuyện gì to tát đâu. Nhìn thấy hắn thành tâm và lịch sự nên đám nữ sinh cũng đã nhận hoa, có người tốt bụng còn khuyên hắn nên đi dỗ dành Yên Hạ.
Tần Lam nhìn một màn này mà âm thầm sôi máu, đúng là âm hồn không tan mà. Cô lập tức xông tới giật lấy bó hoa trên tay Trương Lỗi, vạch trần hắn:
- Mọi người đừng tin lời hắn ta nói, Yên Hạ và hắn không hề có mối quan hệ yêu đương gì cả.
Nhưng chỉ với lời nói của mình Tần Lam thôi, mọi người đương nhiên tỏ ra không tin. Còn có người nói cô vì đố kị với Yên Hạ nên mới muốn chia rẽ cô ấy và Trương Lỗi.
Gã Trương Lỗi đắc ý cười thầm trong lòng, nhìn Tần Lam bằng ánh mắt khiêu khích. Cô cũng chẳng muốn quan tâm nữa, liền đi lướt qua hắn.
Hôm nay không thấy Yên Hạ tới trường, Tần Lam lo lắng gọi điện hỏi thăm cô ấy, mới hay tin phụ thân của cô ấy đã bị thương vì tới tìm Lâm Khang tính sổ. Vì là người nhà nên gia đình Yên Hạ cũng không làm ầm ĩ mọi chuyện nên, chỉ đành âm thầm cho qua.
Gã Trương Lỗi kia thậm chí còn trắng trợn hơn nữa, muốn ép Yên Hạ tới làm vợ bé của mình.
Tần Lam nghe xong mà còn tức thay bác Lâm và Yên Hạ, cô quyết định sẽ dùng ngòi bút của mình để giúp Yên Hạ trả thù.
Vài ngày sau, bài viết của Tần Lam đã trở thành tờ báo có số lượng bán chạy nhất. Cô phê phán những tên đàn ông luôn có ý định lấy vợ bé, coi vợ bé như là một món đồ chơi để mua vui, khiến cho những cô gái ấy rơi vào cảnh đường cùng.
Đây chính là hiện thực xã hội, cho nên mọi người đều luôn ủng hộ bài viết.
Ở bên kia, Trương Hải cũng đã đọc được bài báo này, hắn liền cảm thấy tác giả đứng sau vô cùng thú vị, hắn rất muốn được kết bạn.
Cũng lo lắng cho Lạc Hy sau khi kết hôn với Tiêu Dực sẽ phải chịu thiệt thòi, cho nên Trương Hải có ý khuyên cô ta nên suy nghĩ lại thật kỹ. Bởi vì Tiêu Dực có rất nhiều phụ nữ, tâm tư lại khó đoán. Càng dây dưa vào anh, người thiệt mới chính là bản thân Lạc Hy mà thôi.
Lạc Hy sau khi đọc được bài báo, cô ta liền chủ động đưa nó cho Tiêu Dực xem. Bởi vì cô ta tin rằng bản thân mình sẽ khác so với những người phụ nữ kia, sự lo lắng của Trương Hải hoàn toàn là thừa thãi.
Nhưng lúc này tâm tư của anh toàn bộ đều đặt lên câu chuyện khẩu súng mà Tần Lam muốn rồi còn đâu nữa?
Mãi một lát sau, anh mới miễn cưỡng nói muốn đem bài báo này về đọc và nghiền ngẫm thật kĩ, nhưng thật ra cũng chỉ là viện cớ mà thôi.
Đối với những tên nịnh bợ giống như Trương Lỗi, Tiêu Dực cũng không còn quá xa lạ gì. Anh chỉ cười nhạt, không để vào tai những câu nịnh nọt của hắn, cũng không có chút hứng thú nào.
Trương Lỗi lại kể về chuyện mình đang yêu đương với một cô nữ sinh, bên cạnh cô nữ sinh đó còn có một cô bạn thân tính cách hơi nóng nảy một chút nhưng lại vô cùng xinh đẹp. Biết rõ Tiêu Dực là một người đàn ông thay phụ nữ như thay áo, hắn liền cao hứng giới thiệu cho anh, hòng muốn lấy lòng anh:
- Thống soái, cô bạn thân đó thật sự rất xinh đẹp, hay ngài cũng thử xem...
Tiêu Dực đã bắt đầu mất kiên nhẫn, càng nghe càng không có chút hứng thú nào, anh lạnh lùng cắt ngang lời nói của hắn.
- Được rồi, hôm nay trò chuyện tới đây thôi.
Sau đó anh quay sang nhìn Lạc Hy, thấy sắc mặt cô ta không được tốt cho lắm, liền quan tâm hỏi han:
- Em vẫn ổn chứ? Chúng ta về nhà nha!
Lạc Hy khẽ gật đầu, trước khi đi cô ta còn không quên phóng ánh mắt sắc lạnh sang Trương Lỗi.
Đáng ghét, lẽ ra hôm nay Lạc Hy cố tình hẹn Trương Hải ra để diễn vở kịch thân mật, muốn Tiêu Dực vì mình mà ghen tuông. Nhưng thật không ngờ ở đâu lại chui ra một tên Trương Lỗi này phá vỡ hết mọi kế hoạch, thậm chí gã còn dám giới thiệu phụ nữ cho anh. Gã chán sống rồi đúng không?
Lạc Hy nhất định sẽ không để cho bất kì một người thứ ba nào phá hoại hạnh phúc của mình, cô ta sẽ đích thân trừ khử tất cả những vật cản đó. Vị trí thống soái phu nhân này chỉ có thể là của cô ta mà thôi.
...
Sau khi đưa Lạc Hy trở về Lạc phủ, Tiêu Dực mới quay về. Trời cũng đã muộn lắm rồi, khi anh bước vào phòng thì Tần Lam đã ngủ say từ lâu. Nhìn thấy cô ngủ yên bình như vậy, trong lòng anh cũng cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
Tiêu Dực đi tắm một chút, sau đó mới quay trở lại giường, nhẹ nhàng để không vô tình đánh thức cô dậy. Lâu lắm rồi mới có khung cảnh bình yên như bây giờ, anh không làm gì cô cả, chỉ đơn giản là ngủ chung một chiếc giường mà thôi.
Rất nhanh đã tới sáng hôm sau, Tần Lam giật mình thức giấc khi mơ thấy mình đi học muộn. Cô cũng tưởng thật, vội vàng bật dậy, nhưng Tiêu Dực nằm bên cạnh lại kéo cô nằm xuống:
- Làm gì vậy?
Tần Lam thành thật trả lời:
- Em phải đi học, muộn giờ rồi, nếu không Yên Hạ sẽ lại gặp rắc rối...
Cô muốn tới trước để đón Yên Hạ vào trường, tránh sự quấy nhiễu của tên béo Trương Lỗi kia. Hôm qua cô đã bày cách để Yên Hạ làm, không biết kết quả thế nào rồi. Cô thật sự rất lo lắng cho cô ấy.
Tiêu Dực nhìn biểu cảm của cô, anh không nhịn được mà bật cười, cô thực sự rất đáng yêu, khiến cho người khác chỉ muốn cưng nựng:
- Yên tâm, vẫn còn rất sớm, không lo muộn gì học đâu.
Lúc này Tần Lam mới nhìn lại đồng hồ, quả thật là như vậy, thậm chí trời ngoài kia còn chưa sáng hẳn. Trời ạ, do cô quá lo lắng nên mới như vậy, xấu hổ quá đi mất.
Tiêu Dực cũng bị Tần Lam làm cho thức giấc, bây giờ anh cũng không buồn ngủ nữa. Nghe thấy vừa nãy cô nói Yên Hạ gặp rắc rối gì đó, không hiểu sao anh lại vô thức nhớ tới câu chuyện nhạt nhẽo mà đêm qua Trương Lỗi nói. Mặc dù anh không hề thấy hứng thú với chuyện đó, nhưng vẫn cao hứng kể lại cho cô nghe.
Tần Lam cũng lập tức nhận ra đây chính là rắc rối mà Yên Hạ gặp phải, liền đính chính lại:
- Không phải đâu, tên đó theo đuổi Yên Hạ, theo không được nên mới rêu rao là hắn và Yên Hạ đang yêu nhau đó. Sao trên đời này lại có thể loại tự sướng như vậy chứ?
Tiêu Dực tỏ ra bất ngờ, thì ra cô bạn thân đanh đá trong lời của gã béo nói chính là Tần Lam sao?
Bình thường nhìn cô ngoan ngoãn nghe lời, mỏng manh yếu đuối, sao có thể đanh đá giống như lời gã béo nói được? Hay là cô còn có một bộ mặt khác?
Nghĩ tới đây Tiêu Dực càng cảm thấy hứng thú, nhưng chưa vội vạch trần Tần Lam ngay, anh nói:
- Vậy em có muốn cá cược không, cá cược xem tên béo kia có thể theo đuổi được bạn thân của em?
Tần Lam không ngờ cũng có ngày Tiêu Dực rảnh rỗi mà cá cược với cô, cô cũng không hề tỏ ra chần chừ, lập tức đáp lời:
- Được thôi, cá cược thì cá cược. Nghĩ sao mà theo đuổi được, Yên Hạ là thiên kim lá ngọc cành vàng, tên béo kia từ ngoại hình đã không xứng với cô ấy rồi, hơn nữa Yên Hạ cũng không có thích hắn.
Tần Lam nói một tràng dài, có vẻ như cô đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi. Tiêu Dực nở nụ cười có phần bất lực, nuông chiều hỏi cô:
- Em muốn cược gì?
Nếu như cô đã tự tin như vậy rồi thì cứ để cho cô thắng đi, coi như là anh gián tiếp tặng cho cô một món quà. Dù sao thì anh cũng chưa từng mua quà gì cho cô, không phải là do anh keo kiệt mà là cô không hề đòi hỏi gì, khiến cho anh cũng không biết nên tặng gì thì cô mới thích.
Vốn dĩ Tiêu Dực cứ nghĩ rằng Tần Lam sẽ đưa ra rất nhiều món quà mà bao phụ nữ khác đều thích, ví dụ như y phục, son phấn, nhà, xe chẳng hạn. Nhưng nào ngờ, cô lại hồn nhiên nói:
- Em muốn một khẩu súng!
Tiêu Dực kinh ngạc, thật không nghĩ tới Tần Lam bé nhỏ yếu đuối này lại thích súng, kể ra cũng thú vị đó. Anh đương nhiên rất hào phóng đối với cô, nhưng anh cũng muốn nghe lí do vì sao cô lại chọn súng:
- Súng thì dễ thôi, nhưng sao em lại muốn súng?
Tần Lam liền nhẹ nhàng đáp, từ tận sâu trong đôi mắt xinh đẹp của cô dâng lên một tia buồn bã:
- Trong thời buổi loạn lạc này cũng không thể biết trước tương lai ngày mai như thế nào, em muốn có một khẩu súng riêng của mình để tự vệ. Nếu như tới một ngày nào đó em không thể thay đổi được vận mệnh của bản thân, chí ít ra em cũng có khẩu súng này để tự chấm dứt sinh mệnh.
Cô xuyên không tới đây cũng đồng nghĩa với việc cô đã phá vỡ cốt truyện vốn có của cuốn tiểu thuyết rồi, cô cũng không biết liệu ngày mai mình còn có thể sống được không, nhiều khi sóng gió bất ngờ ập tới mà không hề có dự báo trước. Sinh mệnh trong thế giới này đều mỏng manh như vậy.
Tần Lam nói những lời này, Tiêu Dực đăm chiêu nhìn cô mà không nói gì, trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc khó tả. Vài giây sau cô lại mỉm cười lạc quan, nói:
- Nhưng cũng may mắn cho em vì đã được gặp anh!
Tiêu Dực không kiềm lòng mình được nữa, liền cúi xuống hôn môi cô, dịu dàng nâng niu. Nụ hôn của anh thoáng qua rất nhanh, hệt như một giấc mơ. Anh cất giọng an ủi cô:
- Đừng suy nghĩ lo xa như vậy, em chỉ cần quan tâm đến hiện tại là được.
Tần Lam cũng chỉ là cố tình nói vậy để Tiêu Dực đồng cảm với mình mà thôi, chứ cô cũng không mong chờ điều gì từ anh cả. Cô mỉm cười nhẹ, sau đó đẩy anh ra, đi vệ sinh cá nhân.
Nói chuyện được một lúc thì trời đã sáng hẳn rồi. Tiêu Dực nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của cô, đột nhiên khiến cho anh sinh ra cảm giác muốn che chở cho cô.
...
Tại trường học...
Vừa bước tới cổng trường, từ xa Tần Lam đã nhìn thấy tên béo Trương Lỗi đang phát hoa hồng cho đám nữ sinh, giải thích chuyện hôm qua chỉ cãi nhau với bạn gái, không có chuyện gì to tát đâu. Nhìn thấy hắn thành tâm và lịch sự nên đám nữ sinh cũng đã nhận hoa, có người tốt bụng còn khuyên hắn nên đi dỗ dành Yên Hạ.
Tần Lam nhìn một màn này mà âm thầm sôi máu, đúng là âm hồn không tan mà. Cô lập tức xông tới giật lấy bó hoa trên tay Trương Lỗi, vạch trần hắn:
- Mọi người đừng tin lời hắn ta nói, Yên Hạ và hắn không hề có mối quan hệ yêu đương gì cả.
Nhưng chỉ với lời nói của mình Tần Lam thôi, mọi người đương nhiên tỏ ra không tin. Còn có người nói cô vì đố kị với Yên Hạ nên mới muốn chia rẽ cô ấy và Trương Lỗi.
Gã Trương Lỗi đắc ý cười thầm trong lòng, nhìn Tần Lam bằng ánh mắt khiêu khích. Cô cũng chẳng muốn quan tâm nữa, liền đi lướt qua hắn.
Hôm nay không thấy Yên Hạ tới trường, Tần Lam lo lắng gọi điện hỏi thăm cô ấy, mới hay tin phụ thân của cô ấy đã bị thương vì tới tìm Lâm Khang tính sổ. Vì là người nhà nên gia đình Yên Hạ cũng không làm ầm ĩ mọi chuyện nên, chỉ đành âm thầm cho qua.
Gã Trương Lỗi kia thậm chí còn trắng trợn hơn nữa, muốn ép Yên Hạ tới làm vợ bé của mình.
Tần Lam nghe xong mà còn tức thay bác Lâm và Yên Hạ, cô quyết định sẽ dùng ngòi bút của mình để giúp Yên Hạ trả thù.
Vài ngày sau, bài viết của Tần Lam đã trở thành tờ báo có số lượng bán chạy nhất. Cô phê phán những tên đàn ông luôn có ý định lấy vợ bé, coi vợ bé như là một món đồ chơi để mua vui, khiến cho những cô gái ấy rơi vào cảnh đường cùng.
Đây chính là hiện thực xã hội, cho nên mọi người đều luôn ủng hộ bài viết.
Ở bên kia, Trương Hải cũng đã đọc được bài báo này, hắn liền cảm thấy tác giả đứng sau vô cùng thú vị, hắn rất muốn được kết bạn.
Cũng lo lắng cho Lạc Hy sau khi kết hôn với Tiêu Dực sẽ phải chịu thiệt thòi, cho nên Trương Hải có ý khuyên cô ta nên suy nghĩ lại thật kỹ. Bởi vì Tiêu Dực có rất nhiều phụ nữ, tâm tư lại khó đoán. Càng dây dưa vào anh, người thiệt mới chính là bản thân Lạc Hy mà thôi.
Lạc Hy sau khi đọc được bài báo, cô ta liền chủ động đưa nó cho Tiêu Dực xem. Bởi vì cô ta tin rằng bản thân mình sẽ khác so với những người phụ nữ kia, sự lo lắng của Trương Hải hoàn toàn là thừa thãi.
Nhưng lúc này tâm tư của anh toàn bộ đều đặt lên câu chuyện khẩu súng mà Tần Lam muốn rồi còn đâu nữa?
Mãi một lát sau, anh mới miễn cưỡng nói muốn đem bài báo này về đọc và nghiền ngẫm thật kĩ, nhưng thật ra cũng chỉ là viện cớ mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.