Chương 23
Sweet Rain
22/04/2016
Những người thân cận đều biết hành động này của Mạnh Khang là đang tức giận. Và người biết điều đó không ai khác là Khả Ngân và Tần Minh đứng phía sau anh.
"Tôi... tôi nói... anh chính là "người tình" của Lục Kiến Hoa..." - Lãnh Mạnh Phi ấp úng khó khăn hoàn thành câu nói. Hắn không thể bị làm bẽ mặt ở đây được.
Bỗng hai bóng người tiến tới. Mọi người đều tự động xích ra nhường đường.
"Ồ? Xin hỏi Lãnh thiếu gia, tôi có "người tình bí mật" bao giờ vậy?"
Lục Kiến Hoa tiêu sái bước tới, cánh tay rắn chắc vòng qua eo Yến Phương, cho thấy sự chiếm hữu của anh. Khả Ngân trợn mắt nhìn hành động thân mật của hai người mới tới, đưa mắt khó hiểu nhìn cô bạn thân nhất của mình.
Mọi người bên cạnh xôn xao hẳn lên. Lãnh Mạnh Phi rùng mình không biết nên mở miệng thế nào. Trên thương trường ai cũng biết rằng Lục thiếu tuy bề ngoài tao nhã nhưng bên trong cũng rất nguy hiểm, không phải người mà ai cũng có thể đụng vào.
"Tôi... tôi..."
"Mạnh Phi, có gì phải sợ cơ chứ?" - Tịnh Du phách lối không biết điều cười xấu xa nhìn Lục Kiến Hoa và Mạnh Khang. - "Tôi nói anh ta là người tình của anh đấy, thì sao nào...?"
BỐP. Lời còn chưa dứt thì một cái tát giáng xuống mặt Tịnh Du, Yến Phương hung hăng trừng mắt nhìn cái cô gái bề ngoài nhu nhược nhưng lại xấu xa này. Thật ra, Yến Phương muốn dạy cho Từ Tịnh Du này một bài học lâu rồi, nhưng vì nghĩ đến Khả Ngân nên thôi. Nhưng hôm nay cô ta kiêu ngạo không coi ai ra gì như thế, thật không thể bỏ qua.
"Cô... cô dám đánh tôi?" - Bộ dạng Tịnh Du chật vật ngã vào người Lãnh Mạnh Phi, đưa tay ôm một bên má ửng đỏ khó tin nhìn Yến Phương.
Khả Ngân nhìn một màn trước mắt cũng thật không biết nên làm sao. Có ai có thể nói cho cô biết, Yến Phương của cô biết đánh người từ bao giờ thế chứ?
"Phương Phương, cậu..." - Khả Ngân định nói gì nhưng Yến Phương đang tức giận đứng bên cạnh đã giành nói trước.
"Cô là cái gì mà tôi không dám đánh cô cơ chứ? Xin lỗi cô Từ nhị tiểu thư, Cao Yến Phương tôi xưa nay rất ghét những kẻ nói xằng nói bậy. Như vậy là làm ô uế không khí nơi đây."
"Tôi nói cái gì không đúng sao? Cô dám cả gan đánh tôi, nhất định tôi sẽ cho cô biết nhục." - Tịnh Du nhìn mọi người bàn tán, khinh bỉ nhìn mình thì rất xấu hổ. Thẹn quá hóa giận, hét toáng lên.
Yến Phương chỉ tay vào Mạnh Khang, nói: "Cô nói anh ta là tình nhân của Lục Kiến Hoa?" - Rồi chỉ sang người đàn ông đang xem kịch vui đứng bên cạnh mình.
"Nói đùa gì thế, Lục Kiến Hoa mà thích đàn ông thì tôi đây xem là gì hả?"
Một lời nói hàm ý nhiều nghĩa của Yến Phương như một liều thuốc mạnh kích thích mọi người.
"Em đã chấp nhận anh rồi sao?" - Lục Kiến Hoa mỉm cười xấu xa, nhéo đôi gò má đang đỏ ửng vì ngượng ngùng. - "Anh... tên xấu xa, anh nằm mơ đi".
"Lục thiếu, xin hỏi ngài và Cao tiểu thư đây là quan hệ gì?"
"Lục thiếu, đã định ngày tốt để đính hôn chưa ạ?"
"Hai người quen nhau khi nào, Lục thiếu... xin hỏi..."
"Lục thiếu..."
Những phóng viên đang đứng trong hội trường như săn được tin tốt lành, liên tục đưa máy chụp ảnh về phía hai người, ánh đèn flash lóe sáng khắp nơi.
"Khang" - Khả Ngân kéo tay Mạnh Khang, gương mặt ngơ ngác rất đáng yêu.
"Sao thế bảo bối?" - Mạnh Khang từ nãy giờ không nói, vui vẻ đứng một bên xem kịch. Anh cũng rất vui, vì đây là lần đầu tiên Mạnh Khang thấy Lục Kiến Hoa thực lòng để tâm đến một cô gái.
"Chuyện là như thế nào? Yến Phương sao lại ở cùng Lục Kiến Hoa? Từ bao giờ vậy?"
"Sao anh biết được, em phải đi hỏi chị em tốt của em chứ!" - Trêu chọc cô dường như đã trở thành sở thích của anh mất rồi.
"Đáng ghét. Mình về thôi anh, em không muốn gặp Cao Yến Phương xấu xa kia nữa." - Thế mà dám mở miệng khép miệng xưng hô chị em với cô. Vậy mà chuyện quan trọng như vậy cũng giấu, thật đáng giận.
"Được rồi. Anh đưa em về." - Tinh thần của Mạnh Khang rất tốt, anh cưng chiều bảo hộ Khả Ngân trong lòng, khẽ hôn nhẹ vành tai của cô. Hội trường đang ồn ào, anh nhanh chóng đưa Khả Ngân rời đi - về "nhà" của hai người.
Sau khi về nhà, Mạnh Khang vào phòng tắm rửa. Khả Ngân buồn chán cầm điện thoại không biết có nên gọi cho Yến Phương không. Nghĩ đến đây cô vừa tức lại vừa thương.
Đang lúc phân vân thì điện thoại trên tay reo lên. Nhìn dãy số lạ trên màn hình, Khả Ngân chậm rãi suy đoán đối phương có thể là ai.
"Khả Ngân xin nghe.!"
"Chào con, tiểu nha đầu." - Khắc Nhĩ Tân cười sảng khoái trong điện thoại.
"Á" - Vì bất ngờ mà đột nhiên Khả Ngân hét lớn lên khiến Mạnh Khang đang sấy tóc trong phòng tắm giật mình chạy vội ra.
"Ngân nhi, có chuyện gì thế? Em bị làm sao?" - Nhìn vẻ mặt vô tội, ái ngại của cô, lo lắng trong lòng anh cũng được gỡ xuống.
"Không sao ạ!"
"Vậy tại sao lại hét lớn?"
"Em chỉ hơi kích động thôi, không có chuyện gì thật đấy. Anh nhanh chóng sấy khô tóc đi không khéo lại cảm lạnh." - Cô quan tâm đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, giọng nói ngọt ngào khiến người đàn ông trước mặt say đắm.
"Nha đầu, con đang nói chuyện với ai thế? Người đàn ông đang ở cùng con là ai? A lô, a lô... sao giọng tên nhóc này lại quen thế nhỉ?"
Cả hai người cứ thế nhìn nhau mà quên mất điện thoại vẫn còn đang kết nối. Mọi chuyện có lẽ Khắc Nhĩ Tân đã phát hiện ra.
Đang lúc Khả Ngân đỏ mặt bối rối không biết phải làm thế nào thì Mạnh Khang nắm lấy điện thoại đưa lên tai, nói:
"Người không biết gọi điện vào lúc đêm khuya là rất mất lịch sự sao Tam thúc?" - Giọng anh lạnh băng, hơi tỏ vẻ tức giận. Lão hầu gia này thật quá rảnh rỗi rồi.
"Cậu... Khang nhi sao?" - Khắc Nhĩ Tân như bị chặn họng không nói nên lời. Ai có thể cho ông biết, tại sao tên gia hỏa này lại cầm điện thoại của con gái nuôi của ông không?
"Anh, anh vừa nói cái gì tam thúc?" - Khả Ngân đứng một bên kinh ngạc nhìn anh. Mạnh Khang mỉm cười ra hiệu bảo cô im lặng.
"Là con đây. Con không có thời gian. Nói chuyện với người sau nhé!" - Không đợi lão già bên kia phản ứng, anh liền cúp máy. Tiện tay vứt luôn điện thoại lên bàn.
"Khang, chuyện là như thế nào vậy? Sao anh lại biết cha nuôi?" - Khả Ngân khó tin nhìn anh.
"À... Tam thúc là bạn tốt của cha anh." - Mạnh Khang biết có những chuyện lúc này chưa thể nói ra cho Khả Ngân biết.
"Ồ. Hóa ra trái đất này tròn thật đấy ạ!" - Tin tức này khiến Khả Ngân rất vui. Cô từng rất lo lắng về vấn đề gia thế giữa hai người. Cô sợ rằng mình không xứng đáng với thế gia hiển hách của anh, nhưng bây giờ thì có lẽ cha nuôi sẽ giúp cô.
Khả Ngân cười ngọt ngào kéo chăn nằm xuống giường định ngủ sau buổi tối mệt mỏi thì một cánh tay rắn chắc kéo cô lại, thân thể cường tráng của Mạnh Khang đè lên cô. Anh ngấu nghiến đôi môi nhỏ của cô, nỗi khát khao như trào dâng trong đôi mắt anh.
Hết chương 23.
"Tôi... tôi nói... anh chính là "người tình" của Lục Kiến Hoa..." - Lãnh Mạnh Phi ấp úng khó khăn hoàn thành câu nói. Hắn không thể bị làm bẽ mặt ở đây được.
Bỗng hai bóng người tiến tới. Mọi người đều tự động xích ra nhường đường.
"Ồ? Xin hỏi Lãnh thiếu gia, tôi có "người tình bí mật" bao giờ vậy?"
Lục Kiến Hoa tiêu sái bước tới, cánh tay rắn chắc vòng qua eo Yến Phương, cho thấy sự chiếm hữu của anh. Khả Ngân trợn mắt nhìn hành động thân mật của hai người mới tới, đưa mắt khó hiểu nhìn cô bạn thân nhất của mình.
Mọi người bên cạnh xôn xao hẳn lên. Lãnh Mạnh Phi rùng mình không biết nên mở miệng thế nào. Trên thương trường ai cũng biết rằng Lục thiếu tuy bề ngoài tao nhã nhưng bên trong cũng rất nguy hiểm, không phải người mà ai cũng có thể đụng vào.
"Tôi... tôi..."
"Mạnh Phi, có gì phải sợ cơ chứ?" - Tịnh Du phách lối không biết điều cười xấu xa nhìn Lục Kiến Hoa và Mạnh Khang. - "Tôi nói anh ta là người tình của anh đấy, thì sao nào...?"
BỐP. Lời còn chưa dứt thì một cái tát giáng xuống mặt Tịnh Du, Yến Phương hung hăng trừng mắt nhìn cái cô gái bề ngoài nhu nhược nhưng lại xấu xa này. Thật ra, Yến Phương muốn dạy cho Từ Tịnh Du này một bài học lâu rồi, nhưng vì nghĩ đến Khả Ngân nên thôi. Nhưng hôm nay cô ta kiêu ngạo không coi ai ra gì như thế, thật không thể bỏ qua.
"Cô... cô dám đánh tôi?" - Bộ dạng Tịnh Du chật vật ngã vào người Lãnh Mạnh Phi, đưa tay ôm một bên má ửng đỏ khó tin nhìn Yến Phương.
Khả Ngân nhìn một màn trước mắt cũng thật không biết nên làm sao. Có ai có thể nói cho cô biết, Yến Phương của cô biết đánh người từ bao giờ thế chứ?
"Phương Phương, cậu..." - Khả Ngân định nói gì nhưng Yến Phương đang tức giận đứng bên cạnh đã giành nói trước.
"Cô là cái gì mà tôi không dám đánh cô cơ chứ? Xin lỗi cô Từ nhị tiểu thư, Cao Yến Phương tôi xưa nay rất ghét những kẻ nói xằng nói bậy. Như vậy là làm ô uế không khí nơi đây."
"Tôi nói cái gì không đúng sao? Cô dám cả gan đánh tôi, nhất định tôi sẽ cho cô biết nhục." - Tịnh Du nhìn mọi người bàn tán, khinh bỉ nhìn mình thì rất xấu hổ. Thẹn quá hóa giận, hét toáng lên.
Yến Phương chỉ tay vào Mạnh Khang, nói: "Cô nói anh ta là tình nhân của Lục Kiến Hoa?" - Rồi chỉ sang người đàn ông đang xem kịch vui đứng bên cạnh mình.
"Nói đùa gì thế, Lục Kiến Hoa mà thích đàn ông thì tôi đây xem là gì hả?"
Một lời nói hàm ý nhiều nghĩa của Yến Phương như một liều thuốc mạnh kích thích mọi người.
"Em đã chấp nhận anh rồi sao?" - Lục Kiến Hoa mỉm cười xấu xa, nhéo đôi gò má đang đỏ ửng vì ngượng ngùng. - "Anh... tên xấu xa, anh nằm mơ đi".
"Lục thiếu, xin hỏi ngài và Cao tiểu thư đây là quan hệ gì?"
"Lục thiếu, đã định ngày tốt để đính hôn chưa ạ?"
"Hai người quen nhau khi nào, Lục thiếu... xin hỏi..."
"Lục thiếu..."
Những phóng viên đang đứng trong hội trường như săn được tin tốt lành, liên tục đưa máy chụp ảnh về phía hai người, ánh đèn flash lóe sáng khắp nơi.
"Khang" - Khả Ngân kéo tay Mạnh Khang, gương mặt ngơ ngác rất đáng yêu.
"Sao thế bảo bối?" - Mạnh Khang từ nãy giờ không nói, vui vẻ đứng một bên xem kịch. Anh cũng rất vui, vì đây là lần đầu tiên Mạnh Khang thấy Lục Kiến Hoa thực lòng để tâm đến một cô gái.
"Chuyện là như thế nào? Yến Phương sao lại ở cùng Lục Kiến Hoa? Từ bao giờ vậy?"
"Sao anh biết được, em phải đi hỏi chị em tốt của em chứ!" - Trêu chọc cô dường như đã trở thành sở thích của anh mất rồi.
"Đáng ghét. Mình về thôi anh, em không muốn gặp Cao Yến Phương xấu xa kia nữa." - Thế mà dám mở miệng khép miệng xưng hô chị em với cô. Vậy mà chuyện quan trọng như vậy cũng giấu, thật đáng giận.
"Được rồi. Anh đưa em về." - Tinh thần của Mạnh Khang rất tốt, anh cưng chiều bảo hộ Khả Ngân trong lòng, khẽ hôn nhẹ vành tai của cô. Hội trường đang ồn ào, anh nhanh chóng đưa Khả Ngân rời đi - về "nhà" của hai người.
Sau khi về nhà, Mạnh Khang vào phòng tắm rửa. Khả Ngân buồn chán cầm điện thoại không biết có nên gọi cho Yến Phương không. Nghĩ đến đây cô vừa tức lại vừa thương.
Đang lúc phân vân thì điện thoại trên tay reo lên. Nhìn dãy số lạ trên màn hình, Khả Ngân chậm rãi suy đoán đối phương có thể là ai.
"Khả Ngân xin nghe.!"
"Chào con, tiểu nha đầu." - Khắc Nhĩ Tân cười sảng khoái trong điện thoại.
"Á" - Vì bất ngờ mà đột nhiên Khả Ngân hét lớn lên khiến Mạnh Khang đang sấy tóc trong phòng tắm giật mình chạy vội ra.
"Ngân nhi, có chuyện gì thế? Em bị làm sao?" - Nhìn vẻ mặt vô tội, ái ngại của cô, lo lắng trong lòng anh cũng được gỡ xuống.
"Không sao ạ!"
"Vậy tại sao lại hét lớn?"
"Em chỉ hơi kích động thôi, không có chuyện gì thật đấy. Anh nhanh chóng sấy khô tóc đi không khéo lại cảm lạnh." - Cô quan tâm đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, giọng nói ngọt ngào khiến người đàn ông trước mặt say đắm.
"Nha đầu, con đang nói chuyện với ai thế? Người đàn ông đang ở cùng con là ai? A lô, a lô... sao giọng tên nhóc này lại quen thế nhỉ?"
Cả hai người cứ thế nhìn nhau mà quên mất điện thoại vẫn còn đang kết nối. Mọi chuyện có lẽ Khắc Nhĩ Tân đã phát hiện ra.
Đang lúc Khả Ngân đỏ mặt bối rối không biết phải làm thế nào thì Mạnh Khang nắm lấy điện thoại đưa lên tai, nói:
"Người không biết gọi điện vào lúc đêm khuya là rất mất lịch sự sao Tam thúc?" - Giọng anh lạnh băng, hơi tỏ vẻ tức giận. Lão hầu gia này thật quá rảnh rỗi rồi.
"Cậu... Khang nhi sao?" - Khắc Nhĩ Tân như bị chặn họng không nói nên lời. Ai có thể cho ông biết, tại sao tên gia hỏa này lại cầm điện thoại của con gái nuôi của ông không?
"Anh, anh vừa nói cái gì tam thúc?" - Khả Ngân đứng một bên kinh ngạc nhìn anh. Mạnh Khang mỉm cười ra hiệu bảo cô im lặng.
"Là con đây. Con không có thời gian. Nói chuyện với người sau nhé!" - Không đợi lão già bên kia phản ứng, anh liền cúp máy. Tiện tay vứt luôn điện thoại lên bàn.
"Khang, chuyện là như thế nào vậy? Sao anh lại biết cha nuôi?" - Khả Ngân khó tin nhìn anh.
"À... Tam thúc là bạn tốt của cha anh." - Mạnh Khang biết có những chuyện lúc này chưa thể nói ra cho Khả Ngân biết.
"Ồ. Hóa ra trái đất này tròn thật đấy ạ!" - Tin tức này khiến Khả Ngân rất vui. Cô từng rất lo lắng về vấn đề gia thế giữa hai người. Cô sợ rằng mình không xứng đáng với thế gia hiển hách của anh, nhưng bây giờ thì có lẽ cha nuôi sẽ giúp cô.
Khả Ngân cười ngọt ngào kéo chăn nằm xuống giường định ngủ sau buổi tối mệt mỏi thì một cánh tay rắn chắc kéo cô lại, thân thể cường tráng của Mạnh Khang đè lên cô. Anh ngấu nghiến đôi môi nhỏ của cô, nỗi khát khao như trào dâng trong đôi mắt anh.
Hết chương 23.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.