Chương 48: Thiếu một đối tượng .
Khiến Ngươi Rơi Lệ
17/07/2015
Mặc dù Lâm Nhược mở miệng ra không nói tiếng người, nhưng Kha Trạch Liệt vẫn kích động lời nói không được mạch lạc. " Bác sĩ có đói bụng không, tôi đi gọi Nhược Nhược đến đây..." Chỉ cần cô tỉnh lại, cái gì cũng có thể tha thứ. Thật, cái gì cũng có thể.
Nói xong, mới phát hiện lời nói của mình không logic chút nào, sau đó 囧 bộ mặt đỏ bừng, trong chốc lắt khoa tay mua chân trước mặt Lâm Nhược. d-d-l-q-d Bộ dáng lúng túng khiến cho Lâm Nhược bất đắc dĩ trợn trắng mắt, hận không thể hung hăng châm chọc, mặc dù cô cũng rất vui vẻ, nhưng mà có cần phải như vậy không?
Giống như Trung Quốc thành công được đăng cai Thế vận hội Olympic. tuy là nghĩ như vậy, nhưng trong lòng lại như được lấp đầy, tràn đầy thỏa mãn. Toàn thân tràn đầy ánh sáng yêu thương. Thảo nào trước kia ba Lâm ôm Lâm Nhược vào trong lòng, mở miệng cười: Nhược Nhược, con biết không? Sức mạnh của tình yêu rất cường đại.
Đúng là rất cường đại, cường đại đến nỗi cả đời ba Lâm không lập gia đình, nuôi dưỡng lớn lên đứa bé của người trong lòng với người khác, không oán không hối, cam tâm tình nguyện trả giá.
Cả đời cầu gì, cả đời cầu gì. Không cầu gì khác! Đừng khiến cho tôi bất ngờ, dịu dàng chăm sóc tôi. Kha Trạch Liệt.
"Đừng." Lâm Nhược cố gắng chống đỡ sức nặng của mình, giơ tay lên, cúi xuống quơ tay vung lên hướng về phía Kha Trạch Liệt. Mặc dù ý thức chuyển động nhanh chóng, nhưng thật sự cô vẫn không có sức lực, cái tên khốn khiếp này còn muốn làm cho cô lãng phí sức lực với động tác vô dụng này. Bây giờ không phải là nên cho cô một nụ hôn hả, dù cách thức tiêu chuẩn là kiểu Trung Quốc hay không, đến khích lệ một cái có được hay không hả! Thần linh đều là mây trôi. Nhìn cô thật lợi hại, đã chiến thắng con ma ốm đây! ( Lời tác giả: hình như cũng không có bệnh gì lớn mà?)
Lâm Nhược cười yếu ớt nhìn Kha Trạch Liệt, nụ cười thản nhiên trong con ngươi giống như mang theo từng chùm vẻ mặt cảm kích bắn về phía Kha Trạch Liệt. Trong con ngươi biết ơn kia, mặc dù khiến Kha Trạch Liệt không được thoải mái, nhưng Lâm Nhược tỉnh đã chính là lễ vật tốt nhất của Thượng Đế rồi.
Anh sẽ giữ đúng lời hứa của anh, sẽ ly hôn với Lâm Nhược. Chỉ là có chút xin lỗi những người kỳ vọng đợi hạnh phúc của bọn anh, thật xin lỗi, Kha Trạch Liệt không có chiếu cố tốt Lâm Nhược, đều là lỗi của Kha Trạch Liệt, Lâm Nhược là cô gái tốt, nên được người tốt hơn trân trọng.
Sau khi nhận được thông báo của Kha Trạch Liệt, mọi người lập tức ào ào đi đến bệnh viện, rồi ào ào đi đến phòng ICU, khiến Lâm Nhược vô cùng phiền não vốn đang muốn tiến thêm một bước với Kha Trạch Liệt. Oải, nhân duyên của cô thật tốt đến bất ngờ...(rắm thối đến cực điểm) -->tác giả viết
Anh cả, anh hai, ba Lâm, Ngải Mễ, Agha, còn có người đàn ông Hàn Thuận Vũ kia, còn có bảy tám cô dì chú bác không để ý lắm.
Chẳng qua Lâm Nhược chung quy dường như cảm thấy thiếu chút gì đó, là thiếu rồi, thiếu mẹ và Mẫn Đình. Không biết gần đây Mẫn Đình như thế nào, điều tra việc của cô thế nào rồi? Bây giờ cô không sợ, có nhiều người quan tâm như vậy, cho dù thật lòng hay giả tạo, miễn là quan tâm, cô đều biết ơn.
"Cảm ơn mọi người, nhưng con mệt rồi, hôm nào con tới viếng thăm mọi người được không?" Khóe môi Lâm Nhược nhếch lên cười yếu ớt để Kha Trạch Liệt tiễn mọi người. Hoàn toàn không để ý nếu nhìn thấy Lâm Nhược cười giống như nhìn thấy quỷ. Không có giống với Lâm Nhược lạnh nhạt khi nãy, hồn nhiên không biết cô nổi cơn thịnh nộ, là nguyên nhân đưa tới sóng to gió lớn.
Sau khi đợi tất cả mọi ngời rời đi, Lâm Nhược cười ngọt ngào với Kha Trạch Liệt, sau đó trong lòng nghi ngờ hỏi: "Kha Trạch Liệt, Mẫn Đình đâu? Anh ấy chưa từng tới hả?" Cuối cùng trong lòng không yên, mặc dù anh chỉ là bạn trai trước kia của cô, đồng nghiệp của cô.
"Ừ." Gần như tiếp lời Lâm Nhược, "Hắn chưa tới lần nào, cũng không gọi điện." Kha Trạch Liệt nhìn Lâm Nhược, trong con ngươi không có chút run rẩy nào, nhưng dưới chân không ngừng vẽ vòng tròn, nhưng từ góc độ của Lâm Nhược không thấy được chi tiết nhỏ của Kha Trạch Liệt, những phân đoạn không quan trọng kia cũng bị Lâm Nhược xem nhẹ.
Anh đã đồng ý với Mẫn Đình là không nói cho Lâm Nhược biết, hắn vẫn canh giữ Lâm Nhược trong phòng bệnh, cho đến khi Lâm Nhược tỉnh lại trước một giây, hắn vừa mới đi ra ngoài tìm bác sĩ hỏi thăm tình trạng của Lâm Nhược. Mẫn Đình yêu Lâm Nhược, so với Kha Trạch Liệt anh cũng không ít. Kha Trạch Liệt nhìn tất cả ở trong mắt, nhưng không có nói ra. (ngu sao nói!)
Cạnh trang công bằng, cho tới bây giờ Kha Trạch Liệt đều không thích thiên vị, đi cửa sau. Mặc dù lòng tin của mình không vững vàng, nhưng tin tưởng với mệnh trung trú định này mà nói. Là của ngươi vĩnh viễn là của ngươi, không phải là của ngươi, ngươi có giành cũng không giành được.
Kha Trạch Liệt, anh làm bạn bên cạnh tôi ..tôi mới có thể sống sót. Hốc mắt Lâm Nhược tràn đầy cảm động, đây là cái gọi là tình yêu sao? Kha Trạch Liệt, anh yêu tôi sao?
"Kha Trạch Liệt, anh yêu tôi sao?" Trong lòng Lâm Nhược không kềm nổi tự hỏi, nhưng Lâm Nhược không dám mở miệng, cô sợ vừa nói ra khỏi miệng sẽ nghe được Kha Trạch Liệt phản bác (từ chối), như vậy trái tim mới khôi phục độ ấm lập tức sẽ lạnh, mất phương hướng, như vậy, không bằng cứ để cho Lâm Nhược cứ như vậy chết đi.
Mím môi, cuối cùng cũng không mở miệng nói ra suy nghĩ trong lòng, lời nói như vậy, Lâm Nhược không dám nói, không có can đảm. Cô là một tiểu quỷ nhát gan, cái gì cũng sợ, duy nhất không có sợ chết.
Sống, so với chết càng cần phải có can đảm. Nhưng trời sinh voi trời sinh cỏ. Cuộc sống sau này, sẽ không sống vì mình, mà sống vì mọi người.
Ở Kha Trạch Liệt hết lòng chăm sóc, năng lực khôi phục của Lâm Nhược thật kinh người, không bao lâu, Lâm Nhược đã khôi phục dáng vẻ da thịt mềm mại, hoàn toàn không giống với một cương thi bệnh hoạn nằm trên giường. Không đến một tuần, Lâm Nhược tiện tay gom đồ tính toán xuất viện.
Tướng mạo Lâm Nhược xinh đẹp khiến nhiều y tá và bác sĩ cực kỳ yêu thích, đặc biệt là thân hình bốc lửa cup D. Bởi vì Lâm Nhược xấu hổ để Kha Trạch Liệt tắm thân trên, không tắm cả người lại khó chịu, bên dưới hết sức rối rắm, cho nên buộc lòng phải phiền đến y tá giúp giùm.
Không nghĩ tới, mỗi lần giúp đỡ lại giúp đến nghiện. Mỗi lần đều trêu nghẹo vóc dáng uyển chuyển kiêu ngạo của Lâm Nhược, nói là về sau Kha Trạch Liệt có tính phúc rồi, bà xã tốt như vậy, tìm nơi nào chứ... Đúng vậy, tướng mạo xinh như vậy, người tốc như vậy, dáng người đẹp như vậy, đi tìm ở đâu? Lâm Nhược cũng cảm thấy mình như vậy...Nhưng trong nháy mắt, Lâm Nhược mặt đỏ tới mang tai, cực kỳ xấu hổ. Hố đất đâu rồi, hố nhỏ...
Mấy ngày đó, Lâm Nhược hận không thể chui xuống đất, không cần thấy nhiều người như vậy, không cần lúng túng nói không lên lời mỗi khi gặp mặt.
Thường những lúc này, Lâm Nhược vô cùng hận Kha Trạch Liệt, hận không thể cắt đầu Kha Trạch Liệt làm bóng đá, nếu không phải là anh, sao cô sẽ bị mọi người đùa giỡn chứ? Rõ ràng sẽ không có.
Nhưng mỗi lần như vậy Kha Trạch Liệt đều ở ngoài dựa vào của phòng vệ sinh cười thật khẽ, sau đó nhẹ giọng nói một câu uyển chuyển, thái độ thờ ơ khiến cả người cô y tá run lên, "Cô y tá, đừng đùa giỡn bà xã của tôi, bã xã tôi là của tôi, không phải của cô. Bằng không tôi cũng đi đùa giỡn bạn trai của cô nhỉ, tôi vừa vặn thiếu một đối tượng ."
Nói xong, mới phát hiện lời nói của mình không logic chút nào, sau đó 囧 bộ mặt đỏ bừng, trong chốc lắt khoa tay mua chân trước mặt Lâm Nhược. d-d-l-q-d Bộ dáng lúng túng khiến cho Lâm Nhược bất đắc dĩ trợn trắng mắt, hận không thể hung hăng châm chọc, mặc dù cô cũng rất vui vẻ, nhưng mà có cần phải như vậy không?
Giống như Trung Quốc thành công được đăng cai Thế vận hội Olympic. tuy là nghĩ như vậy, nhưng trong lòng lại như được lấp đầy, tràn đầy thỏa mãn. Toàn thân tràn đầy ánh sáng yêu thương. Thảo nào trước kia ba Lâm ôm Lâm Nhược vào trong lòng, mở miệng cười: Nhược Nhược, con biết không? Sức mạnh của tình yêu rất cường đại.
Đúng là rất cường đại, cường đại đến nỗi cả đời ba Lâm không lập gia đình, nuôi dưỡng lớn lên đứa bé của người trong lòng với người khác, không oán không hối, cam tâm tình nguyện trả giá.
Cả đời cầu gì, cả đời cầu gì. Không cầu gì khác! Đừng khiến cho tôi bất ngờ, dịu dàng chăm sóc tôi. Kha Trạch Liệt.
"Đừng." Lâm Nhược cố gắng chống đỡ sức nặng của mình, giơ tay lên, cúi xuống quơ tay vung lên hướng về phía Kha Trạch Liệt. Mặc dù ý thức chuyển động nhanh chóng, nhưng thật sự cô vẫn không có sức lực, cái tên khốn khiếp này còn muốn làm cho cô lãng phí sức lực với động tác vô dụng này. Bây giờ không phải là nên cho cô một nụ hôn hả, dù cách thức tiêu chuẩn là kiểu Trung Quốc hay không, đến khích lệ một cái có được hay không hả! Thần linh đều là mây trôi. Nhìn cô thật lợi hại, đã chiến thắng con ma ốm đây! ( Lời tác giả: hình như cũng không có bệnh gì lớn mà?)
Lâm Nhược cười yếu ớt nhìn Kha Trạch Liệt, nụ cười thản nhiên trong con ngươi giống như mang theo từng chùm vẻ mặt cảm kích bắn về phía Kha Trạch Liệt. Trong con ngươi biết ơn kia, mặc dù khiến Kha Trạch Liệt không được thoải mái, nhưng Lâm Nhược tỉnh đã chính là lễ vật tốt nhất của Thượng Đế rồi.
Anh sẽ giữ đúng lời hứa của anh, sẽ ly hôn với Lâm Nhược. Chỉ là có chút xin lỗi những người kỳ vọng đợi hạnh phúc của bọn anh, thật xin lỗi, Kha Trạch Liệt không có chiếu cố tốt Lâm Nhược, đều là lỗi của Kha Trạch Liệt, Lâm Nhược là cô gái tốt, nên được người tốt hơn trân trọng.
Sau khi nhận được thông báo của Kha Trạch Liệt, mọi người lập tức ào ào đi đến bệnh viện, rồi ào ào đi đến phòng ICU, khiến Lâm Nhược vô cùng phiền não vốn đang muốn tiến thêm một bước với Kha Trạch Liệt. Oải, nhân duyên của cô thật tốt đến bất ngờ...(rắm thối đến cực điểm) -->tác giả viết
Anh cả, anh hai, ba Lâm, Ngải Mễ, Agha, còn có người đàn ông Hàn Thuận Vũ kia, còn có bảy tám cô dì chú bác không để ý lắm.
Chẳng qua Lâm Nhược chung quy dường như cảm thấy thiếu chút gì đó, là thiếu rồi, thiếu mẹ và Mẫn Đình. Không biết gần đây Mẫn Đình như thế nào, điều tra việc của cô thế nào rồi? Bây giờ cô không sợ, có nhiều người quan tâm như vậy, cho dù thật lòng hay giả tạo, miễn là quan tâm, cô đều biết ơn.
"Cảm ơn mọi người, nhưng con mệt rồi, hôm nào con tới viếng thăm mọi người được không?" Khóe môi Lâm Nhược nhếch lên cười yếu ớt để Kha Trạch Liệt tiễn mọi người. Hoàn toàn không để ý nếu nhìn thấy Lâm Nhược cười giống như nhìn thấy quỷ. Không có giống với Lâm Nhược lạnh nhạt khi nãy, hồn nhiên không biết cô nổi cơn thịnh nộ, là nguyên nhân đưa tới sóng to gió lớn.
Sau khi đợi tất cả mọi ngời rời đi, Lâm Nhược cười ngọt ngào với Kha Trạch Liệt, sau đó trong lòng nghi ngờ hỏi: "Kha Trạch Liệt, Mẫn Đình đâu? Anh ấy chưa từng tới hả?" Cuối cùng trong lòng không yên, mặc dù anh chỉ là bạn trai trước kia của cô, đồng nghiệp của cô.
"Ừ." Gần như tiếp lời Lâm Nhược, "Hắn chưa tới lần nào, cũng không gọi điện." Kha Trạch Liệt nhìn Lâm Nhược, trong con ngươi không có chút run rẩy nào, nhưng dưới chân không ngừng vẽ vòng tròn, nhưng từ góc độ của Lâm Nhược không thấy được chi tiết nhỏ của Kha Trạch Liệt, những phân đoạn không quan trọng kia cũng bị Lâm Nhược xem nhẹ.
Anh đã đồng ý với Mẫn Đình là không nói cho Lâm Nhược biết, hắn vẫn canh giữ Lâm Nhược trong phòng bệnh, cho đến khi Lâm Nhược tỉnh lại trước một giây, hắn vừa mới đi ra ngoài tìm bác sĩ hỏi thăm tình trạng của Lâm Nhược. Mẫn Đình yêu Lâm Nhược, so với Kha Trạch Liệt anh cũng không ít. Kha Trạch Liệt nhìn tất cả ở trong mắt, nhưng không có nói ra. (ngu sao nói!)
Cạnh trang công bằng, cho tới bây giờ Kha Trạch Liệt đều không thích thiên vị, đi cửa sau. Mặc dù lòng tin của mình không vững vàng, nhưng tin tưởng với mệnh trung trú định này mà nói. Là của ngươi vĩnh viễn là của ngươi, không phải là của ngươi, ngươi có giành cũng không giành được.
Kha Trạch Liệt, anh làm bạn bên cạnh tôi ..tôi mới có thể sống sót. Hốc mắt Lâm Nhược tràn đầy cảm động, đây là cái gọi là tình yêu sao? Kha Trạch Liệt, anh yêu tôi sao?
"Kha Trạch Liệt, anh yêu tôi sao?" Trong lòng Lâm Nhược không kềm nổi tự hỏi, nhưng Lâm Nhược không dám mở miệng, cô sợ vừa nói ra khỏi miệng sẽ nghe được Kha Trạch Liệt phản bác (từ chối), như vậy trái tim mới khôi phục độ ấm lập tức sẽ lạnh, mất phương hướng, như vậy, không bằng cứ để cho Lâm Nhược cứ như vậy chết đi.
Mím môi, cuối cùng cũng không mở miệng nói ra suy nghĩ trong lòng, lời nói như vậy, Lâm Nhược không dám nói, không có can đảm. Cô là một tiểu quỷ nhát gan, cái gì cũng sợ, duy nhất không có sợ chết.
Sống, so với chết càng cần phải có can đảm. Nhưng trời sinh voi trời sinh cỏ. Cuộc sống sau này, sẽ không sống vì mình, mà sống vì mọi người.
Ở Kha Trạch Liệt hết lòng chăm sóc, năng lực khôi phục của Lâm Nhược thật kinh người, không bao lâu, Lâm Nhược đã khôi phục dáng vẻ da thịt mềm mại, hoàn toàn không giống với một cương thi bệnh hoạn nằm trên giường. Không đến một tuần, Lâm Nhược tiện tay gom đồ tính toán xuất viện.
Tướng mạo Lâm Nhược xinh đẹp khiến nhiều y tá và bác sĩ cực kỳ yêu thích, đặc biệt là thân hình bốc lửa cup D. Bởi vì Lâm Nhược xấu hổ để Kha Trạch Liệt tắm thân trên, không tắm cả người lại khó chịu, bên dưới hết sức rối rắm, cho nên buộc lòng phải phiền đến y tá giúp giùm.
Không nghĩ tới, mỗi lần giúp đỡ lại giúp đến nghiện. Mỗi lần đều trêu nghẹo vóc dáng uyển chuyển kiêu ngạo của Lâm Nhược, nói là về sau Kha Trạch Liệt có tính phúc rồi, bà xã tốt như vậy, tìm nơi nào chứ... Đúng vậy, tướng mạo xinh như vậy, người tốc như vậy, dáng người đẹp như vậy, đi tìm ở đâu? Lâm Nhược cũng cảm thấy mình như vậy...Nhưng trong nháy mắt, Lâm Nhược mặt đỏ tới mang tai, cực kỳ xấu hổ. Hố đất đâu rồi, hố nhỏ...
Mấy ngày đó, Lâm Nhược hận không thể chui xuống đất, không cần thấy nhiều người như vậy, không cần lúng túng nói không lên lời mỗi khi gặp mặt.
Thường những lúc này, Lâm Nhược vô cùng hận Kha Trạch Liệt, hận không thể cắt đầu Kha Trạch Liệt làm bóng đá, nếu không phải là anh, sao cô sẽ bị mọi người đùa giỡn chứ? Rõ ràng sẽ không có.
Nhưng mỗi lần như vậy Kha Trạch Liệt đều ở ngoài dựa vào của phòng vệ sinh cười thật khẽ, sau đó nhẹ giọng nói một câu uyển chuyển, thái độ thờ ơ khiến cả người cô y tá run lên, "Cô y tá, đừng đùa giỡn bà xã của tôi, bã xã tôi là của tôi, không phải của cô. Bằng không tôi cũng đi đùa giỡn bạn trai của cô nhỉ, tôi vừa vặn thiếu một đối tượng ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.