Chương 38: Yên tâm rời đi
Khiến Ngươi Rơi Lệ
10/07/2015
Lúc gặp mặt lần cuối cùng, Erica lấy một cái dây chuyền chính mình thiết kế đeo vào cái cổ trắng nõn của Lâm Nhược, cái cổ nhỏ bé bởi vì đeo khuyên tai ngọc Phỉ Thúy càng thêm tinh tế xinh đẹp. Lâm Nhược vẫn rất ngoan ngoãn, giống như búp bê sứ đứng bên cạnh mẹ, yên lặng giống như không tồn tại.
Vòng cổ làm theo phong cách cổ , bên trong phảng phất lộ ra một cỗ năng lượng cổ xưa. Ban đêm, ánh huỳnh quanh tỏa sáng nhàn nhạt, làm cho dây chuyền tăng thêm một hơi thở quỷ dị mà thần bí. Dường như chỉ một ngày một đêm, nhân gian đã qua thương hải tang điền * . Đường cong đơn giản khắc trên bề ngoài khuyên tai ngọc Phỉ Thúy hơi nhô ra cảm giác không giống bình thường. diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn
* Thương hải tang điền: biến đổi lớn lao trong cuộc đời.
Nhưng sợi dây chuyền này của bà cũng không phải là đặc biệt thiết kế vì Lâm Nhược, hoàn toàn cũng vì con gái nhỏ Agha. Bây giờ nghĩ lại thật mỉa mai, bà có quyền gì yêu cầu con gái làm cái này cái kia chứ?
Bởi vì Agha thường thấy Erica luôn cầm những mẫu dây chuyền xinh đẹp đi qua lại giữa nhà và công ty, khó tránh khỏi bị cô bé nhìn thấy mấy kiểu dáng. Sau đó cô bé khóc đòi chính mình thiết kế cho mình một kiểu, bất đắc dĩ bị bắt buộc, cuối cùng Erica cũng bắt đầu làm một kiểu khuyên tai ngọc riêng biệt tượng trưng cho tình thương của mẹ, lấy một cái tên dễ nghe không có giống như lúc làm việc bình thường, lần này căn bản bà cũng không bỏ bất kỳ tâm tư gì vào đó.
Đối với ba của đứa nhỏ, Erica càng không muốn nhắc đến.Cũng bởi vì như vậy, Erica càng không để tâm đối đãi với hai đứa nhỏ này. Đối với Agha còn khá hơn một chút, lúc đầu không để nó ở lại nhà ba Lâm, mà Lâm Nhược bị bà quyết tâm vứt bỏ.
Mặc dù biết cách làm của mình có chút không hợp đạo đức, thế nhưng bà có cố kỵ *của bà, khiến bà buông thả một lần, đứa nhỏ nhất định phải sống thật tốt.
*Cố kỵ : lo lắng do dự,kiêng dè ,kiêng nể một ai đó hoặc một việc nào đó.
Giống như bình thường, Erica sau khi nhìn đứa nhỏ một lần cuối cùng rồi đi cũng dứt khoát, không có dài dòng dây dưa chút nào. Trong lòng hé ra một chút khổ sở, cho dù là không mong đợi sự tồn tại, nhưng dù sao cũng là miếng thịt kéo xuống từ trên người mình.
"Nhược Nhược", mẹ có lỗi với con." Erica nhớ lại hành động vô trách nhiệm với Lâm Nhược trước kia, trong hốc mắt cũng không nhịn được chứa đầy nước mắt. Không biết sau đó đứa nhỏ có khóc tìm mẹ hay không, cắt đứt tất cả mọi đường lối để ba Lâm có thể tìm được bà, sau đó biến mất khỏi thế gian giống như biến mất trước mặt Lâm gia.
Lâm Nhược lộ ra một tầng hơi nước nhìn Erica không ngừng sám hối, lắc đầu liên tục, cho dù có phạm vào lỗi lớn hơn nữa, Lâm Nhược cũng sẽ tha thứ. Ai có thể có lúc không phạm sai lầm, mẹ, cô vẫn luôn muốn đến gần. Mặc dù đã từng hận, nhưng cũng thật là âm thầm yêu. Chưa từng yêu, lấy đâu ra hận đây?
"Mẹ, người nhất định phải điều trị thật tốt, chắc chắn sẽ khỏe lên thôi." Nghẹn ngào mở miệng nói, Lâm Nhược hiện ra một tầng đầy hơi nước, hai tay gắt gao nắm tay mẹ gầy như que củi. Tuy rằng biết đây chỉ là lời nói an ủi, nhưng Lâm Nhược vẫn không chút nghĩ ngợi buột miệng nói ra, cuối cùng chỉ là lời nói khích lệ, ít nhiều cũng có tác dụng khích lệ lòng người. Cô hi vọng dường nào tất cả đây chỉ là một cơn ác mộng, sau khi tỉnh lại thế giới vẫn tốt đẹp.
Ít nhất, thế giới nhân tình lạnh nhạt này không phá tan thành mảnh nhỏ.
Từ nhỏ cô vốn không có được hoàn toàn trọn vẹn một cái gì, cô cầu xin Thượng Đế không cần cướp đi hạnh phúc vừa mới đến của cô. Lúc này đây, van xin Thượng Đế, để lại cho cô một hồi ức tốt đẹp.
Erica nhếch miệng cười rất dịu dàng, đôi môi màu hồng nhạt đã trắng bệch bởi vì bệnh tật tàn phá, bị lột da vô cùng nghiêm trọng, Erica không một chút biểu lộ bệnh tình nghiêm trọng.
Có đôi khi sinh mạng yếu ớt giống như bong bóng xà phòng, mới nhìn là đủ mọi màu sắc, xinh đẹp giống như truyện cổ tích,nhưng khi nhìn kỹ, người ta sẽ liền phát hiện ra bên trên có rất nhiều chỗ sơ hở, từng cái một tập trung đến một mức độ nào đó. Một khi chúng nối liền thành một vòng, sinh mạng sẽ giống như đóa hoa thảm bại, tàn lụi xinh đẹp, một cách nhanh chóng không tiếng động.
"Lâm Nhược, xin con hãy đồng ý yêu cầu cuối cùng của mẹ." Erica yếu đuối nhìn Lâm Nhược, lông mi hơi rủ xuống, làm bộ dáng như là mệt mỏi. Nhưng trong đôi mắt giống như có vô vàn lời muốn nói, nhưng không có nói ra đầu tiên, trong ánh mắt mang theo cầu xin và thương xót, dường như rất sợ Lâm Nhược cự tuyệt, vẻ mặt cẩn thận kia làm trong lòng Lâm Nhược đau nhói thật sâu. ( có bà mẹ như vậy thật bất hạnh )
Đau sao? Chỉ là chuyện nhỏ. Cho dù bây giờ có mang một con dao hung hăng đâm vào bụng Lâm Nhược, Lâm Nhược cũng sẽ không thèm để ý chút nào mà chỉ nhếch miệng cười, đau lòng đến tột đỉnh, đối với đau đớn trên thể xác căn bản cũng sẽ không để trong lòng.
Nước mắt trên mặt Lâm Nhược không ngừng chảy xuống mà vẫn không gián đoạn chút nào, giống như thác nước chảy xuống trong đập nước lớn, vô cùng vô tận. Hiện tại vào giờ phút này, Lâm Nhược mới biết , thì ra ngay cả mình cũng thích khóc như vậy, nếu như khóc cũng là một loại cảm xúc, cũng là một loại tượng trưng cho sinh mạng.
Đầu tóc giống như con thoi không ngừng run rẩy, giờ phút này trong hốc mắt to đều chứa đầy nước mắt, hàm răng cắn chặt đôi môi, hy vọng tâm tình của mình không bị tất cả chuyện này quấy nhiễu, nhưng giờ phút này cô mới phát hiện, mệt mỏi, mệt mỏi với tình thân và sinh mạng.
Yêu cầu cuối cùng sao? Cuối cùng cuối cùng, mẹ vẫn muốn rời xa cô.
Miễn cưỡng đè nén âm thanh không ngừng run rẩy, cố gắng giữ vững tinh thần nhìn đôi môi của mẹ, đợi chờ bà nói ra, " Mẹ, người nói đi, con nhất định sẽ nghe lời."
Erica khẽ nhắm mắt, mệt mỏi giữa hai lông mày khắc sâu vào trong đầu Lâm Nhược, một cơn đau đớn giống như con bò cạp, không ngừng gặm nhấm làm tổn thương Lâm Nhược.
Trên khuôn mặt gầy còm khô héo của Erica đã sớm rơi lệ đầy mặt, việc gì đều cũng không quan trọng. Giây phút cuối cùng của cuộc đời con có con gái làm bạn bên cạnh, cả đời này còn cầu mong gì nữa.
Đưa tay lục lọi ở dưới gối, động tác chậm chạm mà nặng nề. Giống như nội dung phát ra trong phim hình tượng vậy, Erica lấy ra một USB và một phong thư ở dưới gối, giao hai cái đồ vật này cho Lâm Nhược. Ánh mắt có loại xúc động muốn nhắm lại, toàn thân không còn chút sức lực nào vươn tới không được, ngọn đèn dầu của sinh mạng sắp tiêu hao hết rồi sao? Dùng hết khí lực toàn thân, nỗ lực mở mắt, trừng mắt nhìn Lâm Nhược.
Liều mạng chống đỡ, cũng muốn nói xong lời nói cuối cùng.
"Lâm Nhược, trong này có tất cả mọi thứ cả đời của mẹ và di chúc, đồ vật bên trong chính con tự xem đi, mẹ muốn nói với con, Lâm Nhược, con nhất định phải sống thật tốt, mẹ vẫn luôn nhìn con...con nhất định phải giúp mẹ chấn hưng* Đồng gia, biết, biết không?" Đôi mắt Erica mong chờ nhìn Lâm Nhược, sau khi lấy được đồng ý của Lâm Nhược, dùng sức nắm một tay Lâm Nhược, cuối cùng đầu nghẹo sang một bên, huyết sắc trên mặt từ từ biến mất.
*Chấn hưng: làm cho lớn mạnh hơn trước,hoặc là vực dậy tình trạng sa sút và làm lớn mạnh thêm sự nghiệp.
Nói đến Đồng gia, Lâm Nhược chắc chắn rất xa lạ. Nhưng nhiệm vụ này, bây giờ chỉ có thể giao cho Lâm Nhược hoàn thành,ba Lâm dạy đứa nhỏ vô cùng tốt, để bà có thể an tâm rời đi...
Vòng cổ làm theo phong cách cổ , bên trong phảng phất lộ ra một cỗ năng lượng cổ xưa. Ban đêm, ánh huỳnh quanh tỏa sáng nhàn nhạt, làm cho dây chuyền tăng thêm một hơi thở quỷ dị mà thần bí. Dường như chỉ một ngày một đêm, nhân gian đã qua thương hải tang điền * . Đường cong đơn giản khắc trên bề ngoài khuyên tai ngọc Phỉ Thúy hơi nhô ra cảm giác không giống bình thường. diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn
* Thương hải tang điền: biến đổi lớn lao trong cuộc đời.
Nhưng sợi dây chuyền này của bà cũng không phải là đặc biệt thiết kế vì Lâm Nhược, hoàn toàn cũng vì con gái nhỏ Agha. Bây giờ nghĩ lại thật mỉa mai, bà có quyền gì yêu cầu con gái làm cái này cái kia chứ?
Bởi vì Agha thường thấy Erica luôn cầm những mẫu dây chuyền xinh đẹp đi qua lại giữa nhà và công ty, khó tránh khỏi bị cô bé nhìn thấy mấy kiểu dáng. Sau đó cô bé khóc đòi chính mình thiết kế cho mình một kiểu, bất đắc dĩ bị bắt buộc, cuối cùng Erica cũng bắt đầu làm một kiểu khuyên tai ngọc riêng biệt tượng trưng cho tình thương của mẹ, lấy một cái tên dễ nghe không có giống như lúc làm việc bình thường, lần này căn bản bà cũng không bỏ bất kỳ tâm tư gì vào đó.
Đối với ba của đứa nhỏ, Erica càng không muốn nhắc đến.Cũng bởi vì như vậy, Erica càng không để tâm đối đãi với hai đứa nhỏ này. Đối với Agha còn khá hơn một chút, lúc đầu không để nó ở lại nhà ba Lâm, mà Lâm Nhược bị bà quyết tâm vứt bỏ.
Mặc dù biết cách làm của mình có chút không hợp đạo đức, thế nhưng bà có cố kỵ *của bà, khiến bà buông thả một lần, đứa nhỏ nhất định phải sống thật tốt.
*Cố kỵ : lo lắng do dự,kiêng dè ,kiêng nể một ai đó hoặc một việc nào đó.
Giống như bình thường, Erica sau khi nhìn đứa nhỏ một lần cuối cùng rồi đi cũng dứt khoát, không có dài dòng dây dưa chút nào. Trong lòng hé ra một chút khổ sở, cho dù là không mong đợi sự tồn tại, nhưng dù sao cũng là miếng thịt kéo xuống từ trên người mình.
"Nhược Nhược", mẹ có lỗi với con." Erica nhớ lại hành động vô trách nhiệm với Lâm Nhược trước kia, trong hốc mắt cũng không nhịn được chứa đầy nước mắt. Không biết sau đó đứa nhỏ có khóc tìm mẹ hay không, cắt đứt tất cả mọi đường lối để ba Lâm có thể tìm được bà, sau đó biến mất khỏi thế gian giống như biến mất trước mặt Lâm gia.
Lâm Nhược lộ ra một tầng hơi nước nhìn Erica không ngừng sám hối, lắc đầu liên tục, cho dù có phạm vào lỗi lớn hơn nữa, Lâm Nhược cũng sẽ tha thứ. Ai có thể có lúc không phạm sai lầm, mẹ, cô vẫn luôn muốn đến gần. Mặc dù đã từng hận, nhưng cũng thật là âm thầm yêu. Chưa từng yêu, lấy đâu ra hận đây?
"Mẹ, người nhất định phải điều trị thật tốt, chắc chắn sẽ khỏe lên thôi." Nghẹn ngào mở miệng nói, Lâm Nhược hiện ra một tầng đầy hơi nước, hai tay gắt gao nắm tay mẹ gầy như que củi. Tuy rằng biết đây chỉ là lời nói an ủi, nhưng Lâm Nhược vẫn không chút nghĩ ngợi buột miệng nói ra, cuối cùng chỉ là lời nói khích lệ, ít nhiều cũng có tác dụng khích lệ lòng người. Cô hi vọng dường nào tất cả đây chỉ là một cơn ác mộng, sau khi tỉnh lại thế giới vẫn tốt đẹp.
Ít nhất, thế giới nhân tình lạnh nhạt này không phá tan thành mảnh nhỏ.
Từ nhỏ cô vốn không có được hoàn toàn trọn vẹn một cái gì, cô cầu xin Thượng Đế không cần cướp đi hạnh phúc vừa mới đến của cô. Lúc này đây, van xin Thượng Đế, để lại cho cô một hồi ức tốt đẹp.
Erica nhếch miệng cười rất dịu dàng, đôi môi màu hồng nhạt đã trắng bệch bởi vì bệnh tật tàn phá, bị lột da vô cùng nghiêm trọng, Erica không một chút biểu lộ bệnh tình nghiêm trọng.
Có đôi khi sinh mạng yếu ớt giống như bong bóng xà phòng, mới nhìn là đủ mọi màu sắc, xinh đẹp giống như truyện cổ tích,nhưng khi nhìn kỹ, người ta sẽ liền phát hiện ra bên trên có rất nhiều chỗ sơ hở, từng cái một tập trung đến một mức độ nào đó. Một khi chúng nối liền thành một vòng, sinh mạng sẽ giống như đóa hoa thảm bại, tàn lụi xinh đẹp, một cách nhanh chóng không tiếng động.
"Lâm Nhược, xin con hãy đồng ý yêu cầu cuối cùng của mẹ." Erica yếu đuối nhìn Lâm Nhược, lông mi hơi rủ xuống, làm bộ dáng như là mệt mỏi. Nhưng trong đôi mắt giống như có vô vàn lời muốn nói, nhưng không có nói ra đầu tiên, trong ánh mắt mang theo cầu xin và thương xót, dường như rất sợ Lâm Nhược cự tuyệt, vẻ mặt cẩn thận kia làm trong lòng Lâm Nhược đau nhói thật sâu. ( có bà mẹ như vậy thật bất hạnh )
Đau sao? Chỉ là chuyện nhỏ. Cho dù bây giờ có mang một con dao hung hăng đâm vào bụng Lâm Nhược, Lâm Nhược cũng sẽ không thèm để ý chút nào mà chỉ nhếch miệng cười, đau lòng đến tột đỉnh, đối với đau đớn trên thể xác căn bản cũng sẽ không để trong lòng.
Nước mắt trên mặt Lâm Nhược không ngừng chảy xuống mà vẫn không gián đoạn chút nào, giống như thác nước chảy xuống trong đập nước lớn, vô cùng vô tận. Hiện tại vào giờ phút này, Lâm Nhược mới biết , thì ra ngay cả mình cũng thích khóc như vậy, nếu như khóc cũng là một loại cảm xúc, cũng là một loại tượng trưng cho sinh mạng.
Đầu tóc giống như con thoi không ngừng run rẩy, giờ phút này trong hốc mắt to đều chứa đầy nước mắt, hàm răng cắn chặt đôi môi, hy vọng tâm tình của mình không bị tất cả chuyện này quấy nhiễu, nhưng giờ phút này cô mới phát hiện, mệt mỏi, mệt mỏi với tình thân và sinh mạng.
Yêu cầu cuối cùng sao? Cuối cùng cuối cùng, mẹ vẫn muốn rời xa cô.
Miễn cưỡng đè nén âm thanh không ngừng run rẩy, cố gắng giữ vững tinh thần nhìn đôi môi của mẹ, đợi chờ bà nói ra, " Mẹ, người nói đi, con nhất định sẽ nghe lời."
Erica khẽ nhắm mắt, mệt mỏi giữa hai lông mày khắc sâu vào trong đầu Lâm Nhược, một cơn đau đớn giống như con bò cạp, không ngừng gặm nhấm làm tổn thương Lâm Nhược.
Trên khuôn mặt gầy còm khô héo của Erica đã sớm rơi lệ đầy mặt, việc gì đều cũng không quan trọng. Giây phút cuối cùng của cuộc đời con có con gái làm bạn bên cạnh, cả đời này còn cầu mong gì nữa.
Đưa tay lục lọi ở dưới gối, động tác chậm chạm mà nặng nề. Giống như nội dung phát ra trong phim hình tượng vậy, Erica lấy ra một USB và một phong thư ở dưới gối, giao hai cái đồ vật này cho Lâm Nhược. Ánh mắt có loại xúc động muốn nhắm lại, toàn thân không còn chút sức lực nào vươn tới không được, ngọn đèn dầu của sinh mạng sắp tiêu hao hết rồi sao? Dùng hết khí lực toàn thân, nỗ lực mở mắt, trừng mắt nhìn Lâm Nhược.
Liều mạng chống đỡ, cũng muốn nói xong lời nói cuối cùng.
"Lâm Nhược, trong này có tất cả mọi thứ cả đời của mẹ và di chúc, đồ vật bên trong chính con tự xem đi, mẹ muốn nói với con, Lâm Nhược, con nhất định phải sống thật tốt, mẹ vẫn luôn nhìn con...con nhất định phải giúp mẹ chấn hưng* Đồng gia, biết, biết không?" Đôi mắt Erica mong chờ nhìn Lâm Nhược, sau khi lấy được đồng ý của Lâm Nhược, dùng sức nắm một tay Lâm Nhược, cuối cùng đầu nghẹo sang một bên, huyết sắc trên mặt từ từ biến mất.
*Chấn hưng: làm cho lớn mạnh hơn trước,hoặc là vực dậy tình trạng sa sút và làm lớn mạnh thêm sự nghiệp.
Nói đến Đồng gia, Lâm Nhược chắc chắn rất xa lạ. Nhưng nhiệm vụ này, bây giờ chỉ có thể giao cho Lâm Nhược hoàn thành,ba Lâm dạy đứa nhỏ vô cùng tốt, để bà có thể an tâm rời đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.