Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo
Chương 77
Hàn Hi Nhân
03/04/2015
Thầy Chu tên đầy đủ là Chu Ngao, tuy rằng được xưng là thầy, nhưng hắn còn
trẻ, không đến ba mươi tuổi. Ít người biết hắn là Chu Ngao, nhưng nói
đến bác sĩ trên núi Lăng Không, đầu tiên mọi người sẽ nghĩ đến một thầy
châm cứu rất già, đều đem thầy Chu cùng ông già gắn liền nhau.
Chu Ngao có một bệnh viện tư nhân tốt nhất nước, nhưng không có người biết hắn biết châm cứu, về phần vì sao mọi người biết trên núi Lăng Không có thầy Chu, đương nhiên là truyền thuyết mấy mươi năm.
Diệp Thanh Linh xuống núi, Chu Ngao cùng xuống núi, vẻ mặt hắn lúc nào cũng cười, không ai có thể nhìn ra tâm trạng thực sự của hắn. Nhìn như một người ở chung rất hiền hòa.
Vừa xuống núi, thì đã có người đàn ông chờ ở khách sạn. Người đàn ông bộ dạng có thể nói là thanh tú, một thân âu phục vừa vặn, nhìn thấy Diệp Thanh Linh bước về phía trước, rất lễ phép nói: "Tiểu thư Diệp, thiếu gia Tiền muốn gặp cô không biết có được không?"
"Được." Lúc trước Diệp Thanh Linh nghe Thượng Quan Sở nói Tiền Nguyên bị bắt về thành phố C, cô vốn định đi gặp Tiền Nguyên, không nghĩ tới người nhanh như vậy mời cô qua.
Không cần Diệp Thanh Linh nói gì, một đám trai đẹp liền đi theo phía sau cô cứ vậy theo người đàn ông nhà họ Tiền do Tiền Nguyên phái tới.
Nhìn biệt thự xa hoa của nhà họ Tiền, Diệp Thanh Linh đi vào, chung quanh biệt thự nhà họ Tiền có mười mấy vệ sĩ, đương nhiên là đặc biệt phòng ngừa Tiền Nguyên chạy trốn.
Mọi người vừa bước vào nhà họ Tiền, chỉ thấy một quý bà đi về phía bọn họ, nhìn thấy người đàn ông dẫn đường phía trước đã kêu: "Gia tuấn, cậu lại giúp Tiền Nguyên chạy trốn sao?”
Gia tuấn dẫn đường ở trước dừng chân, nhìn phu nhân cười nói: "Phu nhân Tiền, thiếu gia Tiền muốn gặp bạn ạ."
"Bạn?" Phu nhân Tiền vẻ mặt khinh thường nâng cằm nhìn Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở như người hạ đẳng, nói: "Đây đều là bạn bè bừa bãi?"
Gia Tuấn vừa nghe lời này của Phu nhân Tiền, mặt tái đi. Xấu hổ cực kỳ hướng Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở khiêm tốn nói: "Tiểu thư Diệp, thiếu gia Sở, thật xin lỗi, Phu nhân Tiền không biết mọi người là ai."
Thấy Gia Tuấn rất lễ phép giải thích, Diệp Thanh Linh cũng không so đo, vẫn đạm mạc, nói: "Không có gì. Người không biết, chúng tôi cũng không so đo làm chi!"
Thượng Quan Sở khinh bỉ nhìn Phu nhân Tiền, trên mặt đột nhiên lộ ra 1 nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, nói: "Thị trưởng Tiền thật sự là người tham công tiếc việc."
Phu nhân Tiền nghe Diệp Thanh Linh nói xong liền tức giận không thôi, lại nghe Thượng Quan Sở châm chọc, lớn tiếng chất vấn, "Gia tuấn, cậu dẫn người nào đến nhà họ Tiền vậy?"
"Phu nhân Tiền, vị này là thiếu gia Sở, vị này là tiểu thư Diệp." Gia Tuấn rất kiên nhẫn giới thiệu cho Phu nhân Tiền.
"Thiếu gia Sở?" Phu nhân Tiền thì thào tự nói, tiếp theo sắc mặt trắng bệch, xong bỏ chạy vào phòng như có người đuổi theo ở phía sau.
"Yêu nghiệt, bà ta bị anh dọa chạy sao? Xem ra yêu nghiệt anh cũng đáng sợ đấy." Nhạc Nhạc nhìn bóng dáng Phu nhân Tiền giễu cợt Thượng Quan Sở.
"Các vị, mời." Gia Tuấn lễ phép lại dẫn đường cho mọi người.
Đi vào biệt thự, bọn họ trực tiếp lên lầu ba, Gia Tuấn nhẹ nhàng gõ cửa phòng Tiền Nguyên, trong phòng vang lên thanh âm của Tiền Nguyên, "Tiến vào."
Nhìn thấy Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở, Tiền Nguyên vui vẻ nhiều nhưng sắc mặt lạnh như băng, không cười.
"Tiểu thư Diệp, tôi còn tưởng đến cô sẽ không đến." Tiền Nguyên nhìn Diệp Thanh Linh nói.
Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn Tiền Nguyên một cái, cười nói: "Thanh Linh đương nhiên sẽ đến, bởi vì cậu là người đàn ông của trợ lý cô ấy."
Tiền Nguyên nghe Nhạc Nhạc nói mình là người đàn ông của Mễ Lam Nhi, anh ta vui vẻ không thôi, thì ra ở trong lòng bọn họ, anh ta sớm là của Mễ Lam Nhi. Trên mặt che dấu không lộ ra sự thản nhiên, anh cười nhẹ, nói: "Tiểu thư Diệp, khoảng thời gian này tôi không thể đến Thành phố A, Mễ Lam Nhi có chuyện phải phiền đến cô."
Thượng Quan Sở cười nói: "Cậu định chừng nào thì đến Thành phố A."
Diệp Thanh Linh không đợi Tiền Nguyên trả lời Thượng Quan Sở, thản nhiên nói: "Đúng là rất phiền toái." Kỳ thật chăm sóc Mễ Lam Nhi là trách nhiệm của cô, nhưng cô không muốn nhìn thấy Tiền Nguyên vì chuyện khác, tại thời điểm nguy hiểm như vậy cũng không ở bên cạnh Mễ Lam Nhi.
Tiền Nguyên hơi ngạc nhiên, cười khổ nói: "Tôi cũng rất muốn chăm sóc Lam Nhi, mỗi ngày ở bên cạnh cô ấy." Nhưng bây giờ anh ta làm không được.
Diệp Thanh Linh chỉ nhìn anh ta, không nói lời nào.
Tiền Nguyên lấy cái đĩa đưa cho Diệp Thanh Linh, nói: " Bên trong cái này là những lời nói tôi muốn nói cho Mễ Lam Nhi, tiểu thư Diệp giúp tôi nói với Mễ Lam Nhi, được không?" Tiền Nguyên bộ dáng thực thành khẩn.
Diệp Thanh Linh nhìn đĩa trong tay Tiền Nguyên, nhíu mày, nói: "Tự anh đưa cho cô ấy."
Tiền Nguyên không nghĩ tới một yêu cầu nho nhỏ như vậy cũng bị cự tuyệt, anh ta thấy lành lạnh. Sắc mặt có chút lạnh, có chút xấu hổ, nhìn về phía Thượng Quan Sở, "Thiếu gia Sở, anh có thể hay không..."
Anh ta nói còn chưa nói xong, Thượng Quan Sở liền trực tiếp cự tuyệt, "Muốn nói gì, cậu giáp mặt với Mễ Lam Nhi mà nói." Có một số việc nên giáp mặt nói rõ ràng, bằng không có chút hiểu lầm, cả đời cũng giải thích không rõ.
Tiền Nguyên không biết nên làm như thế nào, lúc này Nhạc Nhạc nhận cái đĩa trong tay Tiền Nguyên cười nói: "Để tôi giúp cậu đi!"
Tiền Nguyên vui vẻ, không ngờ Nhạc Nhạc lại giúp anh, vội vàng nói: "Cám ơn."
Diệp Thanh Linh đến bên Nhạc Nhạc, vươn tay, nói: "Đưa tôi."
Nhạc Nhạc ngoan ngoãn đưa cái đĩa cho Diệp Thanh Linh, vẻ mặt không hiểu nhìn cô chằm chằm.
Diệp Thanh Linh nhanh tay lấy cái đĩa, rồi ném xuống đất, nói: "Có những chuyện phải giáp mặt với cô ấy, cũng biết cô ấy nằm một chỗ, bây giờ phải ở bên cạnh cô ấy."
"Nhưng... Tôi..." Tiền Nguyên do dự, anh không biết phải nói với bọn họ thế nào, cha mẹ anh sẽ không để anh rời đi.
Diệp Thanh Linh thấy anh ta do dự, sắc mặt lạnh vài phần, xoay người sang nói với Thượng Quan Sở: "Chúng ta đi."
"Thanh Linh, cô đến không phải muốn dẫn Tiền Nguyên rời đi sao?" Nhạc Nhạc thấy thế liền kêu lên.
Thượng Quan Sở kéo tay Diệp Thanh Linh, nhìn Tiền Nguyên nói: "Tiền Nguyên, anh muốn rời đi bây giờ cùng chúng tôi đi, nếu không muốn rời đi, về sau anh cũng đừng đến Thành phố A quấy rầy cuộc sống yên bình của Mễ Lam Nhi."
Tiền Nguyên nghe xong, cúi đầu trầm tư hai giây, nói: "Tôi và mọi người đến Thành phố A."
Anh ta vừa mới nói xong, ngoài cửa chợt nghe thanh âm của người đàn ông vang lên, "Cậu muốn đi đâu?"
Người đàn ông bộ dáng rất uy nghiêm, đứng ngay ở cửa, khí thế cường đại làm cho người ta không khỏi muốn chạy trốn. Nhưng nơi này đều là những người lỏi đời, không ai muốn chạy trốn, ngược lại đều có vẻ mặt muốn xem kịch vui.
"Thị trưởng Tiền, đã lâu không gặp." Mở miệng là Chu Ngao.
Thị trưởng Tiền sửng sốt, nhìn Chu Ngao, cười nói: "Thì ra viện trưởng Chu cũng ở đây." Nói xong Chu Ngao gật đầu cười, nói tiếp: "Nghe nói thiếu gia Sở cũng đến đây?" Thị trưởng Tiền cũng không có gặp qua Thượng Quan Sở, chẳng qua ở thành phố C, buôn bán ở chợ đen mặc dù không có người của Thượng Quan Sở, nhưng Dịch Thiếu Kiệt bất động sản Dịch thị lại làm mưa làm gió ở thành phố C, hơn phân nửa địa bàn thành phố C đều của xây dựng bất động sản Dịch thị, Dịch thị kinh doanh bất động sản nên ảnh hưởng trực tiếp toàn bộ kinh tế ở thành phố C. Bởi vậy nghe nói Thượng Quan Sở đến thành phố C, thị trưởng Tiền đương nhiên sẽ không chậm trễ, phải biết rằng chọc giận Thượng Quan Sở, khiến Dịch thị rút khỏi thành phố C, thành phố C sẽ có nguy cơ khó khăn về tài chính, kế hoạch của thành phố C ít nhiều sẽ tan thành bọt nước.
"Ừm!" Thượng Quan Sở nâng cằm, khẽ hừ một tiếng, xem như nghe được câu hỏi của thị trưởng Tiền.
Thị trưởng Tiền nhìn Thượng Quan Sở nói: "Thiếu gia Sở, chúng ta đến phòng khách nói chuyện."
"Được." Thượng Quan Sở vẻ mặt khách khí cười, đối với thị trưởng Tiền, vẫn muốn nể tình. Hơn nữa anh còn muốn nói chuyện với Tiền Nguyên vấn đề của Mễ Lam Nhi.
Mọi người dời bước đến phòng khách, mỗi người tìm vị trí ngồi xuống.
Ngay từ đầu, thị trưởng Tiền liền cùng Thượng Quan Sở nói chuyện có chút liên quan đến việc thành phố C mở rộng phát triển, hy vọng Thượng Quan Sở có thể đầu tư. Thượng Quan Sở cùng bàn chuyện, cười nói: "Tôi sẽ thương lượng với Thiếu Kiệt xem sao."
Nghe xong những lời này của Thượng Quan Sở, thị trưởng Tiền liền vui vẻ, không nghĩ đến lại thuận lợi như thế.
Thượng Quan Sở cười nói: "Đối với chuyện của Tiền Nguyên cùng Mễ Lam Nhi, không biết thị trưởng Tiền thấy thế nào?"
"Việc này..." Thị trưởng Tiền do dự, sợ nói sai Thượng Quan Sở sẽ đổi ý không hợp tác, liền cười nói: "Không biết Mễ Lam Nhi cùng thiếu gia Sở có quan hệ gì."
"Quan trọng như Dịch Thiếu Kiệt." Thượng Quan Sở nói.
Tiền thị trưởng vốn dĩ muốn nói ông vẫn sẽ không đồng ý Mễ Lam Nhi cùng con trai mình kết giao, nhưng nghe Thượng Quan Sở nói như vậy, ông biết ông không thể ăn ngay nói thật, thuận tiện nói: "Thì ra là thế." Vừa nghĩ vừa nói: "Kỳ thật chuyện của Tiền Nguyên cùng Mễ Lam Nhi tôi cũng không phản đối, đây là chuyện của những người trẻ, chúng tôi già rồi, không xen vào. Mọi việc cứ để nó quyết định!"
Phu nhân Tiền nghe chồng nói vậy, vội vàng kêu lên, "Anh không phải không đồng ý sao? Sao hôm nay nói thay đổi liền thay đổi?"
Thị trưởng Tiền liếc Phu nhân Tiền một cái, nói: "Chuyện của bọn trẻ, cứ để chúng quyết định đi."
"Đã như vậy, tôi chúc mừng thị trưởng Tiền có con dâu." Thượng Quan Sở thản nhiên cười nói.
"Hy vọng là vậy!" Thị trưởng Tiền cười gượng gạo.
"Như vậy sau này chúng ta không giữ quy tắc nữa, hợp tác vui vẻ!" Thượng Quan Sở nói xong liền đứng dậy bắt tay với thị trưởng Tiền.
"Được, được, hợp tác vui vẻ." Vì phồn vinh yên ổn của thành phố C, ông đối với hôn sự của con trai đành mắt nhắm mắt mở đồng ý. Dù sao Mễ Lam Nhi ở trong lòng Thượng Quan Sở quan trọng như thế, có phải lúc trước bọn họ hiểu lầm cái gì ví cô gái nhà người ta hay không? Có lẽ Mễ Lam Nhi căn bản không phải là kẻ vo dụng giống như mẹ Tiền Nguyên nói vậy.
Mọi người rời đi, thị trưởng Tiền nhìn Tiền Nguyên nói: "Con trai, con thật sự muốn cưới Mễ Lam Nhi sao?"
"Vâng, đời này con không phải cô ấy không cưới." Tiền Nguyên lạnh nghiêm mặt kiên định trả lời, anh chính là như vậy, tính cách lạnh như băng, chẳng sợ ai ngay cả cha mình cũng không ngoại lệ.
Thị trưởng Tiền thở dài, nhìn hướng Thượng Quan Sở rời đi, nói: "Đi đi, đi làm chuyện con muốn làm." Đối với hôn nhân của con, ông không quản.
"Cám ơn ba." Tiền Nguyên trên mặt lộ ra nụ cười hiếm có.
Thấy Tiền Nguyên muốn rời đi, Phu nhân Tiền giữ chặt cánh tay Tiền Nguyên, nói: "Con trai, con thật muốn cưới con nhỏ vô liêm sỉ kia?"
"Mẹ, mẹ thành toàn cho chúng con được không?" Chưa nói trước mắt cha mẹ cản trở, hiểu lầm giữa Mễ Lam Nhi và anh vẫn chưa cởi bỏ, anh cũng không biết nay lựa chọn như thế có phải là thiêu thân lao đầu vào lửa hay không?
Thấy con trai kiên định như vậy, vốn dĩ không đồng ý bà cũng không xen vào nữa, Phu nhân Tiền thở dài nói: "Như vậy Tâm Di làm sao bây giờ? Con bé đợi con nhiều năm như vậy? Ta đều đáp ứng mong con bé làm con dâu của chúng ta."
"Chuyện của Tâm Di con sẽ giải quyết, mẹ cứ yên tâm đi!" Tiền Nguyên lạnh nghiêm mặt, đối mặt với mẹ thanh âm lại ôn nhu rất nhiều.
"Hả, được rồi." Phu nhân Tiền tâm không cam lòng không nguyện đáp ứng, nhưng thật sự chứng minh, bà không phải là người kiên định. Sau vài lần, Tâm Di khóc lóc kể lể, bà lại mềm lòng, lại đổ hướng về Tâm Di, còn đối với Mễ Lam Nhi thì lời nói lạnh nhạt.
Ngày hôm sau, Diệp Thanh Linh đến Thành phố A, Tiền Nguyên cũng đi theo cùng. Nghĩ đến cha mẹ đồng ý anh ở cùng một chỗ với Mễ Lam Nhi, lúc ở trên xe, cái miệng của anh không tự giác cong lên.
Đoàn người đến sân bay, thì thấy một đám người đi ra, vẻ mặt mệt mỏi. Hình như bộ dáng thực gấp. Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở cũng không phải là người nhiều chuyện, cũng không xem náo nhiệt.
Lúc đám người kia đứng thẳng trước mặt bọn họ, bọn chúng mới ngẩng đầu nhìn đến gương mặt của Thanh Linh, "Phác Dũng?" Nhạc Nhạc nhìn Phác Dũng kinh ngạc vạn phần nói. Kinh ngạc qua đi, Nhạc Nhạc ở trong lòng oán thầm, ở trong này còn có thể đụng đến người này, cũng không biết là đúng dịp vẫn là cố ý lâm vào?
"Yêu yêu yêu! Ai đây a! Không phải là thiếu gia Sở tiếng tăm lừng lẫy sao? Sao lại đến thành phố C vậy?" Phác Dũng nhìn Thượng Quan Sở trong lòng không chỉ có tức, còn có hận.
Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh đều thấy không được bình thường, lập tức đi vào đăng ký.
Phác Dũng vừa thấy Thượng Quan Sở không để ý đến hắn, cảm thấy đặc biệt mất mặt, vốn định ở miệng đả kích Thượng Quan Sở, nào biết anh căn bản không để ý đến hắn, ở trước mặt mười mấy tên thủ hạ, cảm thấy không làm được chút gì, sẽ không biện pháp xuống đài. Oán hận nhìn bóng lưng Thượng Quan Sở, quơ quơ tay, một đám thủ hạ liền vây quanh Thượng Quan Sở.
Thượng Quan Sở vẫn là không để ý đến Phác Dũng và đám thủ hạ kia, nhìn Diệp Thanh Linh cười nói: "Thanh Linh, em muốn đuổi đàn ruồi bọ này như thế nào mới tốt?"
Diệp Thanh Linh thản nhiên liếc mọi người một cái rồi nói: "Ruồi bọ đương nhiên nên dùng vợt đập ruồi bọ đập chết một đám mới tốt."
Thủ hạ Phác Dũng vừa nghe, không nhịn được run run một chút. Trong lòng thầm nghĩ, Thượng Quan Sở sẽ không thật sự nói được làm được đập chết một đám bọn họ chứ! Càng nghĩ càng thấy sợ hãi, càng sợ hãi thân thể càng run rẩy khủng khiếp. Nhưng lại không có chỉ thị của Phác Dũng, đám thủ hạ kia ngoan ngoãn để cho Thượng Quan Sở rời đi.
Phác Dũng nhìn một đám không có tiền đồ là thuộc hạ của chính mình, tức giận muốn hộc máu, liền mắng: "Một đám phế vật." Mắng xong liền nghênh ngang rời đi.
Thượng Quan Sở ôm lấy Diệp Thanh Linh đi vào, vừa nói: "Thanh Linh rất có bản lĩnh, về sau anh giao cho em quản lý buôn bán ở chợ đen, thế nào?"
Diệp Thanh Linh ôn hoà hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
"Vợ chồng nói đến chuyện tiền bạc thì quá tổn thương tình cảm." Thượng Quan Sở cười nói.
"Được rồi." Diệp Thanh Linh bộ dáng vẻ mặt dễ bàn, nói tiếp: "Như vậy sau này ở Diệp thị, mỗi khi có hội nghị thì anh giải quyết hết đi!"
"Cái gì?" Anh này rõ ràng là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo nữa! Anh không mang công việc cho cô làm, ngược lại cô còn đem công việc ở Diệp thị cho anh làm, anh cũng không thể nói không.
Chu Ngao có một bệnh viện tư nhân tốt nhất nước, nhưng không có người biết hắn biết châm cứu, về phần vì sao mọi người biết trên núi Lăng Không có thầy Chu, đương nhiên là truyền thuyết mấy mươi năm.
Diệp Thanh Linh xuống núi, Chu Ngao cùng xuống núi, vẻ mặt hắn lúc nào cũng cười, không ai có thể nhìn ra tâm trạng thực sự của hắn. Nhìn như một người ở chung rất hiền hòa.
Vừa xuống núi, thì đã có người đàn ông chờ ở khách sạn. Người đàn ông bộ dạng có thể nói là thanh tú, một thân âu phục vừa vặn, nhìn thấy Diệp Thanh Linh bước về phía trước, rất lễ phép nói: "Tiểu thư Diệp, thiếu gia Tiền muốn gặp cô không biết có được không?"
"Được." Lúc trước Diệp Thanh Linh nghe Thượng Quan Sở nói Tiền Nguyên bị bắt về thành phố C, cô vốn định đi gặp Tiền Nguyên, không nghĩ tới người nhanh như vậy mời cô qua.
Không cần Diệp Thanh Linh nói gì, một đám trai đẹp liền đi theo phía sau cô cứ vậy theo người đàn ông nhà họ Tiền do Tiền Nguyên phái tới.
Nhìn biệt thự xa hoa của nhà họ Tiền, Diệp Thanh Linh đi vào, chung quanh biệt thự nhà họ Tiền có mười mấy vệ sĩ, đương nhiên là đặc biệt phòng ngừa Tiền Nguyên chạy trốn.
Mọi người vừa bước vào nhà họ Tiền, chỉ thấy một quý bà đi về phía bọn họ, nhìn thấy người đàn ông dẫn đường phía trước đã kêu: "Gia tuấn, cậu lại giúp Tiền Nguyên chạy trốn sao?”
Gia tuấn dẫn đường ở trước dừng chân, nhìn phu nhân cười nói: "Phu nhân Tiền, thiếu gia Tiền muốn gặp bạn ạ."
"Bạn?" Phu nhân Tiền vẻ mặt khinh thường nâng cằm nhìn Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở như người hạ đẳng, nói: "Đây đều là bạn bè bừa bãi?"
Gia Tuấn vừa nghe lời này của Phu nhân Tiền, mặt tái đi. Xấu hổ cực kỳ hướng Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở khiêm tốn nói: "Tiểu thư Diệp, thiếu gia Sở, thật xin lỗi, Phu nhân Tiền không biết mọi người là ai."
Thấy Gia Tuấn rất lễ phép giải thích, Diệp Thanh Linh cũng không so đo, vẫn đạm mạc, nói: "Không có gì. Người không biết, chúng tôi cũng không so đo làm chi!"
Thượng Quan Sở khinh bỉ nhìn Phu nhân Tiền, trên mặt đột nhiên lộ ra 1 nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, nói: "Thị trưởng Tiền thật sự là người tham công tiếc việc."
Phu nhân Tiền nghe Diệp Thanh Linh nói xong liền tức giận không thôi, lại nghe Thượng Quan Sở châm chọc, lớn tiếng chất vấn, "Gia tuấn, cậu dẫn người nào đến nhà họ Tiền vậy?"
"Phu nhân Tiền, vị này là thiếu gia Sở, vị này là tiểu thư Diệp." Gia Tuấn rất kiên nhẫn giới thiệu cho Phu nhân Tiền.
"Thiếu gia Sở?" Phu nhân Tiền thì thào tự nói, tiếp theo sắc mặt trắng bệch, xong bỏ chạy vào phòng như có người đuổi theo ở phía sau.
"Yêu nghiệt, bà ta bị anh dọa chạy sao? Xem ra yêu nghiệt anh cũng đáng sợ đấy." Nhạc Nhạc nhìn bóng dáng Phu nhân Tiền giễu cợt Thượng Quan Sở.
"Các vị, mời." Gia Tuấn lễ phép lại dẫn đường cho mọi người.
Đi vào biệt thự, bọn họ trực tiếp lên lầu ba, Gia Tuấn nhẹ nhàng gõ cửa phòng Tiền Nguyên, trong phòng vang lên thanh âm của Tiền Nguyên, "Tiến vào."
Nhìn thấy Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở, Tiền Nguyên vui vẻ nhiều nhưng sắc mặt lạnh như băng, không cười.
"Tiểu thư Diệp, tôi còn tưởng đến cô sẽ không đến." Tiền Nguyên nhìn Diệp Thanh Linh nói.
Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn Tiền Nguyên một cái, cười nói: "Thanh Linh đương nhiên sẽ đến, bởi vì cậu là người đàn ông của trợ lý cô ấy."
Tiền Nguyên nghe Nhạc Nhạc nói mình là người đàn ông của Mễ Lam Nhi, anh ta vui vẻ không thôi, thì ra ở trong lòng bọn họ, anh ta sớm là của Mễ Lam Nhi. Trên mặt che dấu không lộ ra sự thản nhiên, anh cười nhẹ, nói: "Tiểu thư Diệp, khoảng thời gian này tôi không thể đến Thành phố A, Mễ Lam Nhi có chuyện phải phiền đến cô."
Thượng Quan Sở cười nói: "Cậu định chừng nào thì đến Thành phố A."
Diệp Thanh Linh không đợi Tiền Nguyên trả lời Thượng Quan Sở, thản nhiên nói: "Đúng là rất phiền toái." Kỳ thật chăm sóc Mễ Lam Nhi là trách nhiệm của cô, nhưng cô không muốn nhìn thấy Tiền Nguyên vì chuyện khác, tại thời điểm nguy hiểm như vậy cũng không ở bên cạnh Mễ Lam Nhi.
Tiền Nguyên hơi ngạc nhiên, cười khổ nói: "Tôi cũng rất muốn chăm sóc Lam Nhi, mỗi ngày ở bên cạnh cô ấy." Nhưng bây giờ anh ta làm không được.
Diệp Thanh Linh chỉ nhìn anh ta, không nói lời nào.
Tiền Nguyên lấy cái đĩa đưa cho Diệp Thanh Linh, nói: " Bên trong cái này là những lời nói tôi muốn nói cho Mễ Lam Nhi, tiểu thư Diệp giúp tôi nói với Mễ Lam Nhi, được không?" Tiền Nguyên bộ dáng thực thành khẩn.
Diệp Thanh Linh nhìn đĩa trong tay Tiền Nguyên, nhíu mày, nói: "Tự anh đưa cho cô ấy."
Tiền Nguyên không nghĩ tới một yêu cầu nho nhỏ như vậy cũng bị cự tuyệt, anh ta thấy lành lạnh. Sắc mặt có chút lạnh, có chút xấu hổ, nhìn về phía Thượng Quan Sở, "Thiếu gia Sở, anh có thể hay không..."
Anh ta nói còn chưa nói xong, Thượng Quan Sở liền trực tiếp cự tuyệt, "Muốn nói gì, cậu giáp mặt với Mễ Lam Nhi mà nói." Có một số việc nên giáp mặt nói rõ ràng, bằng không có chút hiểu lầm, cả đời cũng giải thích không rõ.
Tiền Nguyên không biết nên làm như thế nào, lúc này Nhạc Nhạc nhận cái đĩa trong tay Tiền Nguyên cười nói: "Để tôi giúp cậu đi!"
Tiền Nguyên vui vẻ, không ngờ Nhạc Nhạc lại giúp anh, vội vàng nói: "Cám ơn."
Diệp Thanh Linh đến bên Nhạc Nhạc, vươn tay, nói: "Đưa tôi."
Nhạc Nhạc ngoan ngoãn đưa cái đĩa cho Diệp Thanh Linh, vẻ mặt không hiểu nhìn cô chằm chằm.
Diệp Thanh Linh nhanh tay lấy cái đĩa, rồi ném xuống đất, nói: "Có những chuyện phải giáp mặt với cô ấy, cũng biết cô ấy nằm một chỗ, bây giờ phải ở bên cạnh cô ấy."
"Nhưng... Tôi..." Tiền Nguyên do dự, anh không biết phải nói với bọn họ thế nào, cha mẹ anh sẽ không để anh rời đi.
Diệp Thanh Linh thấy anh ta do dự, sắc mặt lạnh vài phần, xoay người sang nói với Thượng Quan Sở: "Chúng ta đi."
"Thanh Linh, cô đến không phải muốn dẫn Tiền Nguyên rời đi sao?" Nhạc Nhạc thấy thế liền kêu lên.
Thượng Quan Sở kéo tay Diệp Thanh Linh, nhìn Tiền Nguyên nói: "Tiền Nguyên, anh muốn rời đi bây giờ cùng chúng tôi đi, nếu không muốn rời đi, về sau anh cũng đừng đến Thành phố A quấy rầy cuộc sống yên bình của Mễ Lam Nhi."
Tiền Nguyên nghe xong, cúi đầu trầm tư hai giây, nói: "Tôi và mọi người đến Thành phố A."
Anh ta vừa mới nói xong, ngoài cửa chợt nghe thanh âm của người đàn ông vang lên, "Cậu muốn đi đâu?"
Người đàn ông bộ dáng rất uy nghiêm, đứng ngay ở cửa, khí thế cường đại làm cho người ta không khỏi muốn chạy trốn. Nhưng nơi này đều là những người lỏi đời, không ai muốn chạy trốn, ngược lại đều có vẻ mặt muốn xem kịch vui.
"Thị trưởng Tiền, đã lâu không gặp." Mở miệng là Chu Ngao.
Thị trưởng Tiền sửng sốt, nhìn Chu Ngao, cười nói: "Thì ra viện trưởng Chu cũng ở đây." Nói xong Chu Ngao gật đầu cười, nói tiếp: "Nghe nói thiếu gia Sở cũng đến đây?" Thị trưởng Tiền cũng không có gặp qua Thượng Quan Sở, chẳng qua ở thành phố C, buôn bán ở chợ đen mặc dù không có người của Thượng Quan Sở, nhưng Dịch Thiếu Kiệt bất động sản Dịch thị lại làm mưa làm gió ở thành phố C, hơn phân nửa địa bàn thành phố C đều của xây dựng bất động sản Dịch thị, Dịch thị kinh doanh bất động sản nên ảnh hưởng trực tiếp toàn bộ kinh tế ở thành phố C. Bởi vậy nghe nói Thượng Quan Sở đến thành phố C, thị trưởng Tiền đương nhiên sẽ không chậm trễ, phải biết rằng chọc giận Thượng Quan Sở, khiến Dịch thị rút khỏi thành phố C, thành phố C sẽ có nguy cơ khó khăn về tài chính, kế hoạch của thành phố C ít nhiều sẽ tan thành bọt nước.
"Ừm!" Thượng Quan Sở nâng cằm, khẽ hừ một tiếng, xem như nghe được câu hỏi của thị trưởng Tiền.
Thị trưởng Tiền nhìn Thượng Quan Sở nói: "Thiếu gia Sở, chúng ta đến phòng khách nói chuyện."
"Được." Thượng Quan Sở vẻ mặt khách khí cười, đối với thị trưởng Tiền, vẫn muốn nể tình. Hơn nữa anh còn muốn nói chuyện với Tiền Nguyên vấn đề của Mễ Lam Nhi.
Mọi người dời bước đến phòng khách, mỗi người tìm vị trí ngồi xuống.
Ngay từ đầu, thị trưởng Tiền liền cùng Thượng Quan Sở nói chuyện có chút liên quan đến việc thành phố C mở rộng phát triển, hy vọng Thượng Quan Sở có thể đầu tư. Thượng Quan Sở cùng bàn chuyện, cười nói: "Tôi sẽ thương lượng với Thiếu Kiệt xem sao."
Nghe xong những lời này của Thượng Quan Sở, thị trưởng Tiền liền vui vẻ, không nghĩ đến lại thuận lợi như thế.
Thượng Quan Sở cười nói: "Đối với chuyện của Tiền Nguyên cùng Mễ Lam Nhi, không biết thị trưởng Tiền thấy thế nào?"
"Việc này..." Thị trưởng Tiền do dự, sợ nói sai Thượng Quan Sở sẽ đổi ý không hợp tác, liền cười nói: "Không biết Mễ Lam Nhi cùng thiếu gia Sở có quan hệ gì."
"Quan trọng như Dịch Thiếu Kiệt." Thượng Quan Sở nói.
Tiền thị trưởng vốn dĩ muốn nói ông vẫn sẽ không đồng ý Mễ Lam Nhi cùng con trai mình kết giao, nhưng nghe Thượng Quan Sở nói như vậy, ông biết ông không thể ăn ngay nói thật, thuận tiện nói: "Thì ra là thế." Vừa nghĩ vừa nói: "Kỳ thật chuyện của Tiền Nguyên cùng Mễ Lam Nhi tôi cũng không phản đối, đây là chuyện của những người trẻ, chúng tôi già rồi, không xen vào. Mọi việc cứ để nó quyết định!"
Phu nhân Tiền nghe chồng nói vậy, vội vàng kêu lên, "Anh không phải không đồng ý sao? Sao hôm nay nói thay đổi liền thay đổi?"
Thị trưởng Tiền liếc Phu nhân Tiền một cái, nói: "Chuyện của bọn trẻ, cứ để chúng quyết định đi."
"Đã như vậy, tôi chúc mừng thị trưởng Tiền có con dâu." Thượng Quan Sở thản nhiên cười nói.
"Hy vọng là vậy!" Thị trưởng Tiền cười gượng gạo.
"Như vậy sau này chúng ta không giữ quy tắc nữa, hợp tác vui vẻ!" Thượng Quan Sở nói xong liền đứng dậy bắt tay với thị trưởng Tiền.
"Được, được, hợp tác vui vẻ." Vì phồn vinh yên ổn của thành phố C, ông đối với hôn sự của con trai đành mắt nhắm mắt mở đồng ý. Dù sao Mễ Lam Nhi ở trong lòng Thượng Quan Sở quan trọng như thế, có phải lúc trước bọn họ hiểu lầm cái gì ví cô gái nhà người ta hay không? Có lẽ Mễ Lam Nhi căn bản không phải là kẻ vo dụng giống như mẹ Tiền Nguyên nói vậy.
Mọi người rời đi, thị trưởng Tiền nhìn Tiền Nguyên nói: "Con trai, con thật sự muốn cưới Mễ Lam Nhi sao?"
"Vâng, đời này con không phải cô ấy không cưới." Tiền Nguyên lạnh nghiêm mặt kiên định trả lời, anh chính là như vậy, tính cách lạnh như băng, chẳng sợ ai ngay cả cha mình cũng không ngoại lệ.
Thị trưởng Tiền thở dài, nhìn hướng Thượng Quan Sở rời đi, nói: "Đi đi, đi làm chuyện con muốn làm." Đối với hôn nhân của con, ông không quản.
"Cám ơn ba." Tiền Nguyên trên mặt lộ ra nụ cười hiếm có.
Thấy Tiền Nguyên muốn rời đi, Phu nhân Tiền giữ chặt cánh tay Tiền Nguyên, nói: "Con trai, con thật muốn cưới con nhỏ vô liêm sỉ kia?"
"Mẹ, mẹ thành toàn cho chúng con được không?" Chưa nói trước mắt cha mẹ cản trở, hiểu lầm giữa Mễ Lam Nhi và anh vẫn chưa cởi bỏ, anh cũng không biết nay lựa chọn như thế có phải là thiêu thân lao đầu vào lửa hay không?
Thấy con trai kiên định như vậy, vốn dĩ không đồng ý bà cũng không xen vào nữa, Phu nhân Tiền thở dài nói: "Như vậy Tâm Di làm sao bây giờ? Con bé đợi con nhiều năm như vậy? Ta đều đáp ứng mong con bé làm con dâu của chúng ta."
"Chuyện của Tâm Di con sẽ giải quyết, mẹ cứ yên tâm đi!" Tiền Nguyên lạnh nghiêm mặt, đối mặt với mẹ thanh âm lại ôn nhu rất nhiều.
"Hả, được rồi." Phu nhân Tiền tâm không cam lòng không nguyện đáp ứng, nhưng thật sự chứng minh, bà không phải là người kiên định. Sau vài lần, Tâm Di khóc lóc kể lể, bà lại mềm lòng, lại đổ hướng về Tâm Di, còn đối với Mễ Lam Nhi thì lời nói lạnh nhạt.
Ngày hôm sau, Diệp Thanh Linh đến Thành phố A, Tiền Nguyên cũng đi theo cùng. Nghĩ đến cha mẹ đồng ý anh ở cùng một chỗ với Mễ Lam Nhi, lúc ở trên xe, cái miệng của anh không tự giác cong lên.
Đoàn người đến sân bay, thì thấy một đám người đi ra, vẻ mặt mệt mỏi. Hình như bộ dáng thực gấp. Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở cũng không phải là người nhiều chuyện, cũng không xem náo nhiệt.
Lúc đám người kia đứng thẳng trước mặt bọn họ, bọn chúng mới ngẩng đầu nhìn đến gương mặt của Thanh Linh, "Phác Dũng?" Nhạc Nhạc nhìn Phác Dũng kinh ngạc vạn phần nói. Kinh ngạc qua đi, Nhạc Nhạc ở trong lòng oán thầm, ở trong này còn có thể đụng đến người này, cũng không biết là đúng dịp vẫn là cố ý lâm vào?
"Yêu yêu yêu! Ai đây a! Không phải là thiếu gia Sở tiếng tăm lừng lẫy sao? Sao lại đến thành phố C vậy?" Phác Dũng nhìn Thượng Quan Sở trong lòng không chỉ có tức, còn có hận.
Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh đều thấy không được bình thường, lập tức đi vào đăng ký.
Phác Dũng vừa thấy Thượng Quan Sở không để ý đến hắn, cảm thấy đặc biệt mất mặt, vốn định ở miệng đả kích Thượng Quan Sở, nào biết anh căn bản không để ý đến hắn, ở trước mặt mười mấy tên thủ hạ, cảm thấy không làm được chút gì, sẽ không biện pháp xuống đài. Oán hận nhìn bóng lưng Thượng Quan Sở, quơ quơ tay, một đám thủ hạ liền vây quanh Thượng Quan Sở.
Thượng Quan Sở vẫn là không để ý đến Phác Dũng và đám thủ hạ kia, nhìn Diệp Thanh Linh cười nói: "Thanh Linh, em muốn đuổi đàn ruồi bọ này như thế nào mới tốt?"
Diệp Thanh Linh thản nhiên liếc mọi người một cái rồi nói: "Ruồi bọ đương nhiên nên dùng vợt đập ruồi bọ đập chết một đám mới tốt."
Thủ hạ Phác Dũng vừa nghe, không nhịn được run run một chút. Trong lòng thầm nghĩ, Thượng Quan Sở sẽ không thật sự nói được làm được đập chết một đám bọn họ chứ! Càng nghĩ càng thấy sợ hãi, càng sợ hãi thân thể càng run rẩy khủng khiếp. Nhưng lại không có chỉ thị của Phác Dũng, đám thủ hạ kia ngoan ngoãn để cho Thượng Quan Sở rời đi.
Phác Dũng nhìn một đám không có tiền đồ là thuộc hạ của chính mình, tức giận muốn hộc máu, liền mắng: "Một đám phế vật." Mắng xong liền nghênh ngang rời đi.
Thượng Quan Sở ôm lấy Diệp Thanh Linh đi vào, vừa nói: "Thanh Linh rất có bản lĩnh, về sau anh giao cho em quản lý buôn bán ở chợ đen, thế nào?"
Diệp Thanh Linh ôn hoà hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
"Vợ chồng nói đến chuyện tiền bạc thì quá tổn thương tình cảm." Thượng Quan Sở cười nói.
"Được rồi." Diệp Thanh Linh bộ dáng vẻ mặt dễ bàn, nói tiếp: "Như vậy sau này ở Diệp thị, mỗi khi có hội nghị thì anh giải quyết hết đi!"
"Cái gì?" Anh này rõ ràng là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo nữa! Anh không mang công việc cho cô làm, ngược lại cô còn đem công việc ở Diệp thị cho anh làm, anh cũng không thể nói không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.