Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo
Chương 42: Đau lòng mà khóc
Hàn Hi Nhân
03/04/2015
Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở xuống lầu dùng bữa sáng, Tô Phi bước lên báo cáo, "Sở thiếu, người đứng sau bọn sát thủ giết Nghiêm thiếu đã
điều tra được rồi."
"Là ai?" Đôi mắt Thượng Quan Sở tản ra sát khí nồng đậm.
"Phác Dũng." Tô Phi nhìn sát khí trong mắt Thượng Quan Sở, trong đầu thoáng hiện lên một suy nghĩ, Sở thiếu muốn giết người.
"Phác Dũng?" Thượng Quan Sở nhíu mày, nhìn Tiền Nguyên vừa mới ngồi xuống bàn ăn, " Phác Dũng ở C thị, Tiền thiếu gia có biết không?"
"Mua bán chợ đen của C thị đều nằm trong tay của Phác Dũng, ở đó hắn là người có thể hô mưa gọi gió. Thị trường chợ đen bị hắn lũng loạn, mấy băng đảng khác khổ sở mà cũng không chen chân vào được." Tiền Nguyên nhìn Thượng Quan Sở nói: "Sở thiếu không phải có ân oán gì với hắn chứ?"
"Hắn là người đứng phía sau của bọn sát thủ đã giết Nghiêm thiếu." Tô Phi biết bọn họ chưa được báo cáo của hắn, cũng không phiền nói lại lần nữa.
"Xem ra lần này cũng có nhiều chuyện phức tạp đây! Phác Dũng của C thị giết Nghiêm thiếu của B thị, lại đổ tội cho Sở thiếu." Mễ Lam Nhi nghe xong nửa ngày cũng rút ra được kết luận.
"Phác Dũng và Nghiêm gia có thù gì?" Diệp Thanh Linh cúi đầu ăn bữa sáng Má Trương vừa bưng lên, lãnh đạm đặt câu hỏi.
"Không có." Đó cũng là điều mà Tô Phi nghĩ không thông.
"Anh và Phác Dũng từng có thù oán gì sao?" Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở.
Thượng Quan Sở cũng cảm thấy không hiểu, hắn ngay cả việc làm ăn ở chợ đen cũng chưa từng nghĩ đến, sao lại có thù được chứ. Nhìn Diệp Thanh Linh, lắc lắc đầu, "Tựa hồ, dường như không có."
"Tựa hồ? Dường như? Cũng không chắc chắn." Diệp Thanh Linh nói xong cúi đầu tiếp tục ăn bữa sáng.
"Sở thiếu không có thù oán với Phác Dũng." Tô Phi kể ra những chuyện đã điều tra, nhưng không cũng không điều tra được mối quan hệ gì giữa Sở thiếu và Phác Dũng.
Nghe Tô Phi nói xong, mọi người đều rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, Diệp Thanh Linh đoán: "Hay là phía sau Phác Dũng còn có người khác? Đó mới chính là kẻ đứng sau?" Nếu như Diệp Thanh Linh đoán đúng, còn có người nguy hiểm đứng đằng sau, nếu muốn tìm ra trong một khoảng thời gian ngắn, quả thật khó như lên trời.
"Có lẽ Giai Tình biết." Thượng Quan Sở suy nghĩ rất lâu rồi mới nói.
"Cô ấy biết cũng sẽ không nói, chỉ có chờ kết quả DNA ngày mai, có lẽ sẽ chuyển ý." Nhạc Nhạc lười biếng đứng dựa vào cửa nhà ăn, đột nhiên ra tiếng.
"Cậu đến đây từ lúc nào?" Thượng Quan Sở trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc, sao người này đi không một tiếng động vậy.
"Anh ấy đến lâu rồi." Diệp Thanh Linh trả lời, bảo má Trương mang thêm đũa bát.
Nhạc Nhạc ngồi cạnh Diệp Thanh Linh, tay thản nhiên khoác lên vai Diệp Thanh Linh, cười hì hì nói: "Vẫn chỉ có Thanh Linh là hiểu tôi.”
Thấy hắn đứng ở cửa, thì có quan hệ gì với hắn? Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng bỏ tay Nhạc Nhạc ra, nói: "Mùi hương đặc biệt như thế, không muốn nhận ra thì cũng khó."
Hai mắt Nhạc Nhạc sáng bừng lên, vui vẻ hỏi: "Là mùi hương đặc biệt gì thế? Nói nghe thử xem." Nói xong còn ngồi ngay ngắn, đợi Thanh Linh nhìn rồi khen ngợi.
"Mùi hoa lan." Diệp Thanh Linh không thèm nhìn đến Nhạc Nhạc, giọng nói càng trở nên nhẹ nhàng.
"Hoa lan? Tôi không dùng loại này, sao lại có mùi hoa lan chứ? Có phải khứu giác củaThanh Linh có vấn đề gì không ?" Nhạc Nhạc nghiêm túc ngửi thử quần áo của mình.
"Tay hoa, ẻo lả." Thượng Quan Sở lạnh lùng nhắc nhở Nhạc Nhạc, "Khứu giác của Thanh Linh không có vấn đề, vấn đề là cậu đó." Hắn thật sự không thích nhìn Nhạc Nhạc và Thanh Linh thân thiết với nhau, càng không thích nhìn, hắn lại khoác vai Thanh Linh. Nhìn vẻ mặt đắc ý Nhạc Nhạc, hắn liền cảm thấy này ẻo lả đặc biệt thích ăn đánh.
Nhạc Nhạc không để ý tới Thượng Quan Sở, chỉ chớp chớp mắt, đầy vẻ tội nghiệp nhìn Diệp Thanh Linh, "Thanh Linh, anh thực đau lòng."
Cuối cùng Diệp Thanh Linh cũng ngẩng đầu lên, buông bát đũa, thấy mắt Nhạc Nhạc như có màn sương mờ, thuận tay rút khăn giấy trên bàn đưa cho Nhạc Nhạc, thản nhiên nói: "Cầm lấy, lau nước mắt đi."
"Anh không có khóc, sao lại phải lau nước mắt." Mặt Nhạc Nhạc nhất thời đen sì, cực kì thất vọng.
"Đau lòng mà khóc chẳng lẽ không đúng?" Diệp Thanh Linh nhíu mày nhìn Nhạc Nhạc, không hiểu vì sao Nhạc Nhạc lại thất vọng.
Mọi người nghe Diệp Thanh Linh nói như thế, tất cả đều không nói gì ngước lên nhìn trời, có quy định đau lòng thì nhất định phải khóc sao?
Nhạc Nhạc gục đầu xuống, ủ rũ nói: "Anh không đau lòng."
"Không đau lòng là tốt rồi." Diệp Thanh Linh cầm khăn giấy đến nửa ngày, thấy Nhạc Nhạc không có ý lấy. Rút tay về, liền dùng luôn khăn giấy đó để lau miệng.
Thấy Diệp Thanh Linh tao nhã lau miệng, mọi người lại không nói gì.
Diệp Thanh Linh nhìn biểu tình kỳ quái của mọi người, nghi hoặc hỏi: "Trên mặt tôi có dính gì sao?"
Mọi người cùng lắc đầu.
Rất ăn ý, lắc đầu cũng cùng lúc. Diệp Thanh Linh muốn đứng dậy đi ra khỏi nhà ăn.
"Thanh Linh, đi đâu thể?" Thượng Quan Sở theo sau ra nhà ăn.
"Đi dạo." Diệp Thanh Linh thản nhiên trả lời.
Thượng Quan Sở đi theo cô ra khỏi biệt thự, Nhạc Nhạc và Trương Đình Đình cũng theo sát ngay sau đó.
Diệp Thanh Linh đi được khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng dừng lại.
Thượng Quan Sở đang thoải mái vui vẻ thì thấy Diệp Thanh Linh đột nhiên dừng lại trước một căn biệt thự, nhìn chữ trên biệt thự, bất ngờ liền nói to: "Nghiêm gia?"
Diệp Thanh Linh không thèm chú ý đến ánh mắt khác thường của bọn Thượng Quan Sở, bước lên bấm chuông cửa Nghiêm gia.
Chỉ một lát là có người ra mở cửa. Diệp Thanh Linh cười, hỏi người mở cửa, "Nghiêm lão gia có ở đây không?"
"Có. Lão gia mời Diệp tiểu thư vào nhà nói chuyện." Người mở cửa là một người đàn ông hơn 50 tuổi, nói chuyện khách khí, mặt mỉm cười, trông rất hiền lành.
"Được!" Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng lên tiếng trả lời, xoay người sang hỏi Thượng Quan Sở, "Mấy người có muốn vào không?"
"Đương nhiên." Thượng Quan Sở, Nhạc Nhạc đồng thanh trả lời, ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng giống hệt nhau.
"Cho dù muốn vào, hai người cũng không cần giả bộ làm song sinh thế chứ!" Diệp Thanh Linh nhỏ giọng nói thầm.
Nhạc Nhạc và Thượng Quan Sở anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng không hẹn mà cùng xoay người hừ lạnh một tiếng. Sau đó cùng lộ ra vẻ mặt chán ghét nói: "Ai muốn làm song sinh với hắn chứ."
Trương Đình Đình nghe xong, vui vẻ nói: "Ha ha, hai người còn nói không giả bộ?"
Bị Trương Đình Đình cười như vậy, sắc mặt Thượng Quan Sở lập tức đi xuống, trừng mắt một cái, rồi theo Diệp Thanh Linh vào Nghiêm gia.
"Là ai?" Đôi mắt Thượng Quan Sở tản ra sát khí nồng đậm.
"Phác Dũng." Tô Phi nhìn sát khí trong mắt Thượng Quan Sở, trong đầu thoáng hiện lên một suy nghĩ, Sở thiếu muốn giết người.
"Phác Dũng?" Thượng Quan Sở nhíu mày, nhìn Tiền Nguyên vừa mới ngồi xuống bàn ăn, " Phác Dũng ở C thị, Tiền thiếu gia có biết không?"
"Mua bán chợ đen của C thị đều nằm trong tay của Phác Dũng, ở đó hắn là người có thể hô mưa gọi gió. Thị trường chợ đen bị hắn lũng loạn, mấy băng đảng khác khổ sở mà cũng không chen chân vào được." Tiền Nguyên nhìn Thượng Quan Sở nói: "Sở thiếu không phải có ân oán gì với hắn chứ?"
"Hắn là người đứng phía sau của bọn sát thủ đã giết Nghiêm thiếu." Tô Phi biết bọn họ chưa được báo cáo của hắn, cũng không phiền nói lại lần nữa.
"Xem ra lần này cũng có nhiều chuyện phức tạp đây! Phác Dũng của C thị giết Nghiêm thiếu của B thị, lại đổ tội cho Sở thiếu." Mễ Lam Nhi nghe xong nửa ngày cũng rút ra được kết luận.
"Phác Dũng và Nghiêm gia có thù gì?" Diệp Thanh Linh cúi đầu ăn bữa sáng Má Trương vừa bưng lên, lãnh đạm đặt câu hỏi.
"Không có." Đó cũng là điều mà Tô Phi nghĩ không thông.
"Anh và Phác Dũng từng có thù oán gì sao?" Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở.
Thượng Quan Sở cũng cảm thấy không hiểu, hắn ngay cả việc làm ăn ở chợ đen cũng chưa từng nghĩ đến, sao lại có thù được chứ. Nhìn Diệp Thanh Linh, lắc lắc đầu, "Tựa hồ, dường như không có."
"Tựa hồ? Dường như? Cũng không chắc chắn." Diệp Thanh Linh nói xong cúi đầu tiếp tục ăn bữa sáng.
"Sở thiếu không có thù oán với Phác Dũng." Tô Phi kể ra những chuyện đã điều tra, nhưng không cũng không điều tra được mối quan hệ gì giữa Sở thiếu và Phác Dũng.
Nghe Tô Phi nói xong, mọi người đều rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, Diệp Thanh Linh đoán: "Hay là phía sau Phác Dũng còn có người khác? Đó mới chính là kẻ đứng sau?" Nếu như Diệp Thanh Linh đoán đúng, còn có người nguy hiểm đứng đằng sau, nếu muốn tìm ra trong một khoảng thời gian ngắn, quả thật khó như lên trời.
"Có lẽ Giai Tình biết." Thượng Quan Sở suy nghĩ rất lâu rồi mới nói.
"Cô ấy biết cũng sẽ không nói, chỉ có chờ kết quả DNA ngày mai, có lẽ sẽ chuyển ý." Nhạc Nhạc lười biếng đứng dựa vào cửa nhà ăn, đột nhiên ra tiếng.
"Cậu đến đây từ lúc nào?" Thượng Quan Sở trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc, sao người này đi không một tiếng động vậy.
"Anh ấy đến lâu rồi." Diệp Thanh Linh trả lời, bảo má Trương mang thêm đũa bát.
Nhạc Nhạc ngồi cạnh Diệp Thanh Linh, tay thản nhiên khoác lên vai Diệp Thanh Linh, cười hì hì nói: "Vẫn chỉ có Thanh Linh là hiểu tôi.”
Thấy hắn đứng ở cửa, thì có quan hệ gì với hắn? Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng bỏ tay Nhạc Nhạc ra, nói: "Mùi hương đặc biệt như thế, không muốn nhận ra thì cũng khó."
Hai mắt Nhạc Nhạc sáng bừng lên, vui vẻ hỏi: "Là mùi hương đặc biệt gì thế? Nói nghe thử xem." Nói xong còn ngồi ngay ngắn, đợi Thanh Linh nhìn rồi khen ngợi.
"Mùi hoa lan." Diệp Thanh Linh không thèm nhìn đến Nhạc Nhạc, giọng nói càng trở nên nhẹ nhàng.
"Hoa lan? Tôi không dùng loại này, sao lại có mùi hoa lan chứ? Có phải khứu giác củaThanh Linh có vấn đề gì không ?" Nhạc Nhạc nghiêm túc ngửi thử quần áo của mình.
"Tay hoa, ẻo lả." Thượng Quan Sở lạnh lùng nhắc nhở Nhạc Nhạc, "Khứu giác của Thanh Linh không có vấn đề, vấn đề là cậu đó." Hắn thật sự không thích nhìn Nhạc Nhạc và Thanh Linh thân thiết với nhau, càng không thích nhìn, hắn lại khoác vai Thanh Linh. Nhìn vẻ mặt đắc ý Nhạc Nhạc, hắn liền cảm thấy này ẻo lả đặc biệt thích ăn đánh.
Nhạc Nhạc không để ý tới Thượng Quan Sở, chỉ chớp chớp mắt, đầy vẻ tội nghiệp nhìn Diệp Thanh Linh, "Thanh Linh, anh thực đau lòng."
Cuối cùng Diệp Thanh Linh cũng ngẩng đầu lên, buông bát đũa, thấy mắt Nhạc Nhạc như có màn sương mờ, thuận tay rút khăn giấy trên bàn đưa cho Nhạc Nhạc, thản nhiên nói: "Cầm lấy, lau nước mắt đi."
"Anh không có khóc, sao lại phải lau nước mắt." Mặt Nhạc Nhạc nhất thời đen sì, cực kì thất vọng.
"Đau lòng mà khóc chẳng lẽ không đúng?" Diệp Thanh Linh nhíu mày nhìn Nhạc Nhạc, không hiểu vì sao Nhạc Nhạc lại thất vọng.
Mọi người nghe Diệp Thanh Linh nói như thế, tất cả đều không nói gì ngước lên nhìn trời, có quy định đau lòng thì nhất định phải khóc sao?
Nhạc Nhạc gục đầu xuống, ủ rũ nói: "Anh không đau lòng."
"Không đau lòng là tốt rồi." Diệp Thanh Linh cầm khăn giấy đến nửa ngày, thấy Nhạc Nhạc không có ý lấy. Rút tay về, liền dùng luôn khăn giấy đó để lau miệng.
Thấy Diệp Thanh Linh tao nhã lau miệng, mọi người lại không nói gì.
Diệp Thanh Linh nhìn biểu tình kỳ quái của mọi người, nghi hoặc hỏi: "Trên mặt tôi có dính gì sao?"
Mọi người cùng lắc đầu.
Rất ăn ý, lắc đầu cũng cùng lúc. Diệp Thanh Linh muốn đứng dậy đi ra khỏi nhà ăn.
"Thanh Linh, đi đâu thể?" Thượng Quan Sở theo sau ra nhà ăn.
"Đi dạo." Diệp Thanh Linh thản nhiên trả lời.
Thượng Quan Sở đi theo cô ra khỏi biệt thự, Nhạc Nhạc và Trương Đình Đình cũng theo sát ngay sau đó.
Diệp Thanh Linh đi được khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng dừng lại.
Thượng Quan Sở đang thoải mái vui vẻ thì thấy Diệp Thanh Linh đột nhiên dừng lại trước một căn biệt thự, nhìn chữ trên biệt thự, bất ngờ liền nói to: "Nghiêm gia?"
Diệp Thanh Linh không thèm chú ý đến ánh mắt khác thường của bọn Thượng Quan Sở, bước lên bấm chuông cửa Nghiêm gia.
Chỉ một lát là có người ra mở cửa. Diệp Thanh Linh cười, hỏi người mở cửa, "Nghiêm lão gia có ở đây không?"
"Có. Lão gia mời Diệp tiểu thư vào nhà nói chuyện." Người mở cửa là một người đàn ông hơn 50 tuổi, nói chuyện khách khí, mặt mỉm cười, trông rất hiền lành.
"Được!" Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng lên tiếng trả lời, xoay người sang hỏi Thượng Quan Sở, "Mấy người có muốn vào không?"
"Đương nhiên." Thượng Quan Sở, Nhạc Nhạc đồng thanh trả lời, ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng giống hệt nhau.
"Cho dù muốn vào, hai người cũng không cần giả bộ làm song sinh thế chứ!" Diệp Thanh Linh nhỏ giọng nói thầm.
Nhạc Nhạc và Thượng Quan Sở anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng không hẹn mà cùng xoay người hừ lạnh một tiếng. Sau đó cùng lộ ra vẻ mặt chán ghét nói: "Ai muốn làm song sinh với hắn chứ."
Trương Đình Đình nghe xong, vui vẻ nói: "Ha ha, hai người còn nói không giả bộ?"
Bị Trương Đình Đình cười như vậy, sắc mặt Thượng Quan Sở lập tức đi xuống, trừng mắt một cái, rồi theo Diệp Thanh Linh vào Nghiêm gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.