Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo
Chương 7: Em cứ nhìn sách, anh thì nhìn em!
Hàn Hi Nhân
03/04/2015
Editor: An Tu
Beta: Quảng Hằng
Định về phòng nghỉ ngơi, Diệp Thanh Linh đi tới cầu thang thì dừng lại, quay đầu nhìn Thượng Quan Sở đi theo phía sau liền chuyển hướng đi đến thư phòng. Thượng Quan Sở tạm thời buông tha thú vị trong phòng Diệp Thanh Linh, mà theo cô đến thư phòng. Đến thư phòng, hắn một mình ngồi xuống sô pha, thập phần chán chường nói:
- Cô mỗi ngày đều xem mấy thứ này sao? Thật là chán!
- Giết người phóng hỏa, buôn lậu thuốc phiện thì phải thú vị hơn mấy thứ này rồi!- khinh thường kéo kéo khóe miệng, đem sách vừa cầm buông xuống, chậm rãi đưa mắt chuyển đến Thượng Quan Sở.
Chỉ thấy hắn cười cười, trên mặt nhất thời có chút cong vẹo:
- Thanh Linh, sao em có thể hủy đi nhân phẩm của ông xã tương lai của em chứ?
Diệp Thanh Linh hơi nhíu mày, thản nhiên nói:
- Ông xã tương lai của tôi đã có nhà chồng tương lai của tôi lo, không cần Sở thiếu phải quan tâm!
Muốn đem quan hệ phủi sạch sẽ sao, Thượng Quan Sở tức giận, lầm bầm lầu bầu nói:
- Ngày mai tất cả mọi người sẽ biết Diệp Thanh Linh em là vị hôn thê cua Thượng Quan Sở anh. Mặc kệ là giết người phóng hỏa cũng tốt, buôn bán thuốc phiện cũng thế, cô đừng mong phủi sạch quan hệ với anh.
Người đàn ông này thật rắc rối! Ánh mắt Diệp Thanh Linh trầm xuống, mím miệng. Thật lâu sau cô nhàn nhã nói:
- Sở thiếu đang uy hiếp tôi sao?
Thượng Quan Sở nhìn cô chằm chằm, lúc lâu cũng không để ý cảm xúc trên mặt cô ra cái gì, có chút bực mình lại có chút kiên định nói:
- Anh sẽ làm cho em cam tâm tình nguyện gả cho anh!
Nghe hắn nói như vậy, Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn gương mặt xinh đẹp lại mang chút yêu nghiệt của hắn, không rõ cảm xúc nở nụ cười:
- Nếu như đủ bản lĩnh!
Nụ cười có chút khiêu khích lại có chút trêu chọc nhưng Thượng Quan Sở vẫn không thay đổi nhìn chằm chằm cô. Bị ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đó của hắn nhìn làm Diệp Thanh Linh cả người không thoải mái, không thể khôi phục như bình thường được. Lạnh giọng quát:
- Xem đủ chưa?
Hắn nhìn cô ít nhất cũng 20 phút rồi. Thượng Quan Sở lập tức hoàn hồn, cười ha hả, nói:
- Chưa đủ, em cứ nhìn sách, anh thì nhìn em!
Diệp Thanh Linh nhịn không được liếc người đàn ông rắc rối này một cái rồi trào phúng nói:
- Anh đúng là đồ không có da mặt thiên hạ vô địch!
- Ai cần da mặt, anh chỉ cần mặt thôi!- Thấy cô có chút tức giận hắn liền cảm giác rất có thành tựu.
Tiếp theo liền như vô tội nói:
- Anh không thể nhìn em, vậy thì đổi lại đi, anh nhìn sách, em thì nhìn anh. Thế nào?
Muốn làm người khác tức giận sao nhưng Diệp Thanh Linh không tức giận lại bình tĩnh nhìn người đàn ông rắc rối không biết xấu hổ này, nhẹ giọng nói:
- Vậy anh cứ tiếp tục xem đi!
Muốn hắn xem thì hắn liền xem sao? Chẳng phải là rất mất mặt sao? Thượng Quan Sở đang dùng sức suy nghĩ thì thấy má Trương vội vã chạy vào thư phòng.
- Thanh Linh, người của cục cảnh sát đến tìm!
- Tìm hắn?- Diệp Thanh Linh nhìn về phía Thượng Quan Sở, giống như việc cảnh sát đến nhà là không ngoài dự đoán.
Chẳng lẽ cảnh sát là do Diệp Thanh Linh gọi tới? má Trương có chút nghi hoặc nhìn Diệp Thanh Linh.
- Nhìn tôi để làm gì? Cảnh sát đâu phải do tôi gọi tới!- Sự việc này cũng đâu phải do cô làm! Nhưng nếu không phải cảnh sát tới thì Thượng Quan Sở cũng không rời khỏi Diệp gia.
Cùng Thượng Quan Sở và má Trương ra khỏi thư phòng, đi ra ngoài xem náo nhiệt một chút cũng tốt.
Ba người chuẩn bị xuống lầu, đã thấy Tô Phi cùng Ngô Vân đang bắt chuyện thân thiện với cảnh sát.
- Anh Phi, anh Vân, sao hai anh lại ở đây thế?- bọn họ gặp Tô Phi cùng Ngô Vân ở Diệp gia này là hoàn toàn ngoài ý muốn nhưng vẫn cười đến xán lạn, đủ cho thấy bọn họ nịnh bợ hai người Tô, Ngô này như thế nào.
- Ai, không có biện pháp, ai biểu Sở thiếu của chúng tôi cứ quấn lấy Diệp đại tiểu thư cơ chứ!- Ngô Vân vẻ mặt rèn sắt không thành thép nói, còn lắc lắc đầu thiểu não.
- A!- bọn cảnh sát vừa nghe tin của Tô Phi cùng Ngô Vân nói vẻ mặt không thể tưởng tượng được cười cười nói:
- Thì ra là thế, xem ra có người báo Diệp gia xảy ra chuyện là hiểu lầm rồi.
- Ha ha, hiểu lầm, hiểu lầm.- Tô Phi cười vỗ vỗ vai cảnh sát nói – Mời cục cảnh sát bữa cơm để tạ tội, các vị nể mặt cùng đi nha!
- Anh Phi khách sáo quá, được làm việc cho anh, là vinh hạnh của chúng tôi.- Nói xong còn có vài cảnh sát phía sau phụ họa thêm, Bộ dạng đặc biệt chân chó, nơi nào còn có cảnh sát chính trực, uy vũ vì nhân dân chứ.
Diệp Thanh Linh nhìn trường hợp này, không có mấy ý tứ muốn xem tiếp náo nhiệt liền quay về thư phòng tiếp tục trả lời thư và tất nhiên Thượng Quan Sở cũng đi cùng Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh tiến vào thư phòng liền bắt đầu xem thư, Thượng Quan Sở bình tĩnh nhìn Diệp Thanh Linh một lúc lâu, đột nhiên ánh mắt khẽ nhíu lại, trên mặt lộ ra chút tà ác. Lấy di động ra, rất nhanh liền gửi đi tin nhắn.
Một giờ sau, má Trương bưng vào phòng một ấm trà. Cười, đưa cho Diệp Thanh Linh một ly trà lài cũng nhiệt tình đưa cho Thượng Quan Sở một ly. Diệp Thanh Linh từ trong sách ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cầm lấy ly trà, khẽ nhấp một ngụm rồi thản nhiên nói:
- Trà này rất ngon, Sở thiếu đừng khách khí!
Thấy bà bỗng ‘ nhiệt tình’ với hắn như vậy làm Thượng Quan Sở có hơi run sợ, có chút mất tự nhiên cười nói:
- Tôi không thích uống trà!- Hai tiếng không có uống nước hắn thực sự rất khát nhưng nghĩ đến sự ‘nhiệt tình’ của bà, hắn cũng không muốn uống.
- Sự nghiệp của Sở thiếu lớn như vậy, chỉ có một ly trà nhỏ mà thôi sợ không có tiền trả sao?- Diệp Thanh Linh nói chuyện, đứng dậy, đi đến máy tính trước bàn ngồi xuống.
Nhìn động tác mở máy của cô, Thượng Quan Sở khẽ híp mắt, không biết lúc trêu cô, cô có thể bình tĩnh như vậy được không. Nhìn gương mặt thanh lệ của cô, nâng ly trà lên:
- Nếu tôi thích, nhiêu tiền cũng dáng.
Cô biết rõ ràng hắn không phải nói đến trà, nhẹ nhàng nhíu mày nói:
- Vì thị trường trà lài rẻ tiền mà bỏ qua trà Long Tĩnh Tây hồ, đáng giá chỗ nào?
- Cái này gọi là củ cải rau xanh, mỗi người một vẻ, có người thích trà Long Tĩnh Tây hồ, có người lại thích trà lài. Mà Thượng Quan Sở chỉ yêu có Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh nhướng mày nhìn Thượng Quan Sở. Một lát sau, đột nhiên nở nụ cười:
- Bọn đàn ông nói chỉ yêu tôi cũng là vì tiền.
- Trong đám đàn ông đó là cái tên họ Lưu sao?- Thượng Quan Sở nói ra hai chữ họ Lưu thì mắt đằng đằng sát khí.
- Thanh Linh, Thanh Linh, không tốt.- Lúc này lại nghe âm thanh vội vã của má Trương.
Nhìn má Trương vội vàng như vậy, Diệp Thanh Linh nhẹ giọng nói:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Có rất nhiều người đến đây, đang ở phòng khách.- má Trương có vẽ sợ hãi.
- Người thôi, có phải là quỷ đâu, có gì mà sợ.- Diệp Thanh Linh nói xong liền ra khỏi thư phòng.
Thượng Quan Sở mang theo ý cười gian trá, đi theo phía sau Diệp Thanh Linh.
Beta: Quảng Hằng
Định về phòng nghỉ ngơi, Diệp Thanh Linh đi tới cầu thang thì dừng lại, quay đầu nhìn Thượng Quan Sở đi theo phía sau liền chuyển hướng đi đến thư phòng. Thượng Quan Sở tạm thời buông tha thú vị trong phòng Diệp Thanh Linh, mà theo cô đến thư phòng. Đến thư phòng, hắn một mình ngồi xuống sô pha, thập phần chán chường nói:
- Cô mỗi ngày đều xem mấy thứ này sao? Thật là chán!
- Giết người phóng hỏa, buôn lậu thuốc phiện thì phải thú vị hơn mấy thứ này rồi!- khinh thường kéo kéo khóe miệng, đem sách vừa cầm buông xuống, chậm rãi đưa mắt chuyển đến Thượng Quan Sở.
Chỉ thấy hắn cười cười, trên mặt nhất thời có chút cong vẹo:
- Thanh Linh, sao em có thể hủy đi nhân phẩm của ông xã tương lai của em chứ?
Diệp Thanh Linh hơi nhíu mày, thản nhiên nói:
- Ông xã tương lai của tôi đã có nhà chồng tương lai của tôi lo, không cần Sở thiếu phải quan tâm!
Muốn đem quan hệ phủi sạch sẽ sao, Thượng Quan Sở tức giận, lầm bầm lầu bầu nói:
- Ngày mai tất cả mọi người sẽ biết Diệp Thanh Linh em là vị hôn thê cua Thượng Quan Sở anh. Mặc kệ là giết người phóng hỏa cũng tốt, buôn bán thuốc phiện cũng thế, cô đừng mong phủi sạch quan hệ với anh.
Người đàn ông này thật rắc rối! Ánh mắt Diệp Thanh Linh trầm xuống, mím miệng. Thật lâu sau cô nhàn nhã nói:
- Sở thiếu đang uy hiếp tôi sao?
Thượng Quan Sở nhìn cô chằm chằm, lúc lâu cũng không để ý cảm xúc trên mặt cô ra cái gì, có chút bực mình lại có chút kiên định nói:
- Anh sẽ làm cho em cam tâm tình nguyện gả cho anh!
Nghe hắn nói như vậy, Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn gương mặt xinh đẹp lại mang chút yêu nghiệt của hắn, không rõ cảm xúc nở nụ cười:
- Nếu như đủ bản lĩnh!
Nụ cười có chút khiêu khích lại có chút trêu chọc nhưng Thượng Quan Sở vẫn không thay đổi nhìn chằm chằm cô. Bị ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đó của hắn nhìn làm Diệp Thanh Linh cả người không thoải mái, không thể khôi phục như bình thường được. Lạnh giọng quát:
- Xem đủ chưa?
Hắn nhìn cô ít nhất cũng 20 phút rồi. Thượng Quan Sở lập tức hoàn hồn, cười ha hả, nói:
- Chưa đủ, em cứ nhìn sách, anh thì nhìn em!
Diệp Thanh Linh nhịn không được liếc người đàn ông rắc rối này một cái rồi trào phúng nói:
- Anh đúng là đồ không có da mặt thiên hạ vô địch!
- Ai cần da mặt, anh chỉ cần mặt thôi!- Thấy cô có chút tức giận hắn liền cảm giác rất có thành tựu.
Tiếp theo liền như vô tội nói:
- Anh không thể nhìn em, vậy thì đổi lại đi, anh nhìn sách, em thì nhìn anh. Thế nào?
Muốn làm người khác tức giận sao nhưng Diệp Thanh Linh không tức giận lại bình tĩnh nhìn người đàn ông rắc rối không biết xấu hổ này, nhẹ giọng nói:
- Vậy anh cứ tiếp tục xem đi!
Muốn hắn xem thì hắn liền xem sao? Chẳng phải là rất mất mặt sao? Thượng Quan Sở đang dùng sức suy nghĩ thì thấy má Trương vội vã chạy vào thư phòng.
- Thanh Linh, người của cục cảnh sát đến tìm!
- Tìm hắn?- Diệp Thanh Linh nhìn về phía Thượng Quan Sở, giống như việc cảnh sát đến nhà là không ngoài dự đoán.
Chẳng lẽ cảnh sát là do Diệp Thanh Linh gọi tới? má Trương có chút nghi hoặc nhìn Diệp Thanh Linh.
- Nhìn tôi để làm gì? Cảnh sát đâu phải do tôi gọi tới!- Sự việc này cũng đâu phải do cô làm! Nhưng nếu không phải cảnh sát tới thì Thượng Quan Sở cũng không rời khỏi Diệp gia.
Cùng Thượng Quan Sở và má Trương ra khỏi thư phòng, đi ra ngoài xem náo nhiệt một chút cũng tốt.
Ba người chuẩn bị xuống lầu, đã thấy Tô Phi cùng Ngô Vân đang bắt chuyện thân thiện với cảnh sát.
- Anh Phi, anh Vân, sao hai anh lại ở đây thế?- bọn họ gặp Tô Phi cùng Ngô Vân ở Diệp gia này là hoàn toàn ngoài ý muốn nhưng vẫn cười đến xán lạn, đủ cho thấy bọn họ nịnh bợ hai người Tô, Ngô này như thế nào.
- Ai, không có biện pháp, ai biểu Sở thiếu của chúng tôi cứ quấn lấy Diệp đại tiểu thư cơ chứ!- Ngô Vân vẻ mặt rèn sắt không thành thép nói, còn lắc lắc đầu thiểu não.
- A!- bọn cảnh sát vừa nghe tin của Tô Phi cùng Ngô Vân nói vẻ mặt không thể tưởng tượng được cười cười nói:
- Thì ra là thế, xem ra có người báo Diệp gia xảy ra chuyện là hiểu lầm rồi.
- Ha ha, hiểu lầm, hiểu lầm.- Tô Phi cười vỗ vỗ vai cảnh sát nói – Mời cục cảnh sát bữa cơm để tạ tội, các vị nể mặt cùng đi nha!
- Anh Phi khách sáo quá, được làm việc cho anh, là vinh hạnh của chúng tôi.- Nói xong còn có vài cảnh sát phía sau phụ họa thêm, Bộ dạng đặc biệt chân chó, nơi nào còn có cảnh sát chính trực, uy vũ vì nhân dân chứ.
Diệp Thanh Linh nhìn trường hợp này, không có mấy ý tứ muốn xem tiếp náo nhiệt liền quay về thư phòng tiếp tục trả lời thư và tất nhiên Thượng Quan Sở cũng đi cùng Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh tiến vào thư phòng liền bắt đầu xem thư, Thượng Quan Sở bình tĩnh nhìn Diệp Thanh Linh một lúc lâu, đột nhiên ánh mắt khẽ nhíu lại, trên mặt lộ ra chút tà ác. Lấy di động ra, rất nhanh liền gửi đi tin nhắn.
Một giờ sau, má Trương bưng vào phòng một ấm trà. Cười, đưa cho Diệp Thanh Linh một ly trà lài cũng nhiệt tình đưa cho Thượng Quan Sở một ly. Diệp Thanh Linh từ trong sách ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cầm lấy ly trà, khẽ nhấp một ngụm rồi thản nhiên nói:
- Trà này rất ngon, Sở thiếu đừng khách khí!
Thấy bà bỗng ‘ nhiệt tình’ với hắn như vậy làm Thượng Quan Sở có hơi run sợ, có chút mất tự nhiên cười nói:
- Tôi không thích uống trà!- Hai tiếng không có uống nước hắn thực sự rất khát nhưng nghĩ đến sự ‘nhiệt tình’ của bà, hắn cũng không muốn uống.
- Sự nghiệp của Sở thiếu lớn như vậy, chỉ có một ly trà nhỏ mà thôi sợ không có tiền trả sao?- Diệp Thanh Linh nói chuyện, đứng dậy, đi đến máy tính trước bàn ngồi xuống.
Nhìn động tác mở máy của cô, Thượng Quan Sở khẽ híp mắt, không biết lúc trêu cô, cô có thể bình tĩnh như vậy được không. Nhìn gương mặt thanh lệ của cô, nâng ly trà lên:
- Nếu tôi thích, nhiêu tiền cũng dáng.
Cô biết rõ ràng hắn không phải nói đến trà, nhẹ nhàng nhíu mày nói:
- Vì thị trường trà lài rẻ tiền mà bỏ qua trà Long Tĩnh Tây hồ, đáng giá chỗ nào?
- Cái này gọi là củ cải rau xanh, mỗi người một vẻ, có người thích trà Long Tĩnh Tây hồ, có người lại thích trà lài. Mà Thượng Quan Sở chỉ yêu có Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh nhướng mày nhìn Thượng Quan Sở. Một lát sau, đột nhiên nở nụ cười:
- Bọn đàn ông nói chỉ yêu tôi cũng là vì tiền.
- Trong đám đàn ông đó là cái tên họ Lưu sao?- Thượng Quan Sở nói ra hai chữ họ Lưu thì mắt đằng đằng sát khí.
- Thanh Linh, Thanh Linh, không tốt.- Lúc này lại nghe âm thanh vội vã của má Trương.
Nhìn má Trương vội vàng như vậy, Diệp Thanh Linh nhẹ giọng nói:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Có rất nhiều người đến đây, đang ở phòng khách.- má Trương có vẽ sợ hãi.
- Người thôi, có phải là quỷ đâu, có gì mà sợ.- Diệp Thanh Linh nói xong liền ra khỏi thư phòng.
Thượng Quan Sở mang theo ý cười gian trá, đi theo phía sau Diệp Thanh Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.