Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo
Chương 32: Tình yêu đáng sợ
Hàn Hi Nhân
03/04/2015
Sắc mặt Thượng Quan Sở trở nên âm trầm, đứng dậy, cầm tay Diệp Thanh Linh nói: "Mệt mỏi, chúng tôi về phòng."
Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt âm lãnh của Thượng Quan Sở, gật đầu, không nói gì.
Giai Tình thấy Thượng Quan Sở rời đi, nhanh chóng đứng trước mặt Thượng Quan Sở, nhìn thấy Thượng Quan Sở, nước mắt không báo trước cứ liên tục rơi xuống, "Anh, nhiều năm như vậy, anh không thể tha thứ cho e sao?"
Thượng Quan Sở nhìn Giai Tình, nhẹ giọng cười lạnh, nói: "Bác bởi vì tha thứ cho ta mà chết, Giai Tình không nhớ sao?"
"Anh, em biết sai lầm rồi, em cam đoan, em sẽ không bao giờ làm bị thương người anh quan tâm." Giai Tình khóc, đau khổ cầu xin.
"Đi đi, tôi không hy vọng sẽ lại nhìn thấy cô ơ r." Không phải hắn tàn nhẫn, có một số việc hắn không nói, không phải là hắn không biết, cũng không có nghĩa là cô ta không làm.Mắt Giai Tình lóe lên đầy hận ý, lạnh lùng nhìn ánh mắt của Thượng Quan Sở đều hướng đến Diệp Thanh Linh, lầm bầm nói: "Được! Em đi, anh đừng hối hận."
"Nếu như Thanh Linh có việc, kết cục của cô so với người của Lưu gia sẽ còn thảm hại hơn." Thượng Quan Sở mặt không chút thay đổi nói.
Giai Tình run rẩy một chút, mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, nói từng chút: "Anh không phải đã nói muốn chăm sóc Giai Tình cả đời sao? Anh không phải đã nói thích Giai Tình sao?"
"Đó là mười mấy năm trước." Khi đó hắn chỉ là một tên nhóc con, không biết cô không phải em gái hắn, hắn cũng không biết cha mẹ cô đã bức chết cha mình.
"Tình yêu anh em cấm kị?” Diệp Thanh Linh nhẹ giọng thở dài.
"Chúng tôi căn bản không phải là anh em." Giai Tình nhìn Diệp Thanh Linh nói.
"Thì ra là thế?" Vẻ mặt Diệp Thanh Linh tỏ ra đã hiểu rõ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Giai Tình nói: "Cô yêu Thượng Quan Sở?"
Thượng Quan Sở nghe xong liền nhíu mày, nói: "Thanh Linh đừng hiểu lầm."
"Hiểu lầm?" Diệp Thanh Linh cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Lợi dụng người Lưu gia, xúi dục Hàn Phỉ Phỉ trả thù tôi bằng cách hắt a xít sunfuric, đây là hiểu lầm?"
" Sao em lại biết?" Thượng Quan Sở không thể tin được liền nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Diệp Thanh Linh.
"Tôi không có kẻ thủ." Thông minh như cô, qua cuộc nói chuyện ngắn gọn giữa Thượng Quan Sở và Giai Tình, cô liền đoán được Giai Tình là người đứng phía sau việc của Lưu gia.
"Tô Phi, Ngô Vân." Thượng Quan Sở lạnh đạm nói.
"Sở thiếu." Ngô Vân xuất hiện trước mặt Thượng Quan Sở.
"Lập tức đưa Giai Tình xuất ngoại." Hắn không nghĩ khi gặp lại cô, lần này người làm hắn đau lòng lại chính là người hắn gọi là em gái.“Vâng." Ngô Vân lễ phép cung kính với Giai Tình nói: "Tiểu thư Giai Tình, mời."
"Dùng trực thăng." Đây không phải là biện pháp tốt nhất để giải quyết vẫn đề, nhưng muốn hắn làm bị thương người từ nhỏ hắn đã coi là em gái, hắn vẫn không làm được.
"Vâng." Ngô Vân đáp lời, đưa Giai Tình ra khỏi Diệp gia, lái xe ra sân bay.
Giai Tình đi rồi, Thượng Quan Sở bỏ lại mọi người ở phòng khách rồi cùng Diệp Thanh Linh trở về thư phòng.Vào đến thư phòng, Diệp Thanh Linh nhìn mấy kiện của Diệp thị. Thượng Quan Sở ngồi đối diện cô, nhìn cô thật lâu, mới mở miệng, "Thanh Linh trách anh phải không?" Nếu không phải bởi vì hắn, Giai Tình cũng sẽ không lợi dụng Hàn Phỉ Phỉ để đối phó cô.
"Không có." Diệp Thanh Linh buông trong tay văn kiện, chăm chú nhìn hắn.
"Em không phải muốn anh rời đi, không đi theo em nữa chứ?" Thượng Quan Sở lại hỏi.
"Không có." Thật ra cô cũng không chán ghét hắn, chỉ là muốn cô chấp nhận hắn, cô cần thời gian.
"Vì cái gì?" Hắn nghi hoặc.
"Hiện giờ tôi là cái đinh trong mắt Giai Tình.” Sự tình sẽ không đơn giản như vậy, Giai Tình cũng sẽ không khinh địch như vậy buông tha cô.
Nghe xong lời của cô, hắn cúi đầu suy nghĩ, một lát mới nói: "Anh cũng biết cho cô ta cơ hội chính là khiến em nguy hiểm, nhưng muốn anh giết cô ta, anh làm không được." Thấy cô không trả lời, hắn như trôi vào miền ký ức xa xôi, mở miệng kể lại cậu chuyện mà chưa ai từng được nghe qua.
"Năm ấy anh ba tuổi, mẹ qua đời, mấy tháng sau ba cưới mẹ Giai Tình. Hai năm sau Giai Tình được sinh ra, khi đó anh rất vui vẻ, bởi vì ba nói anh có thêm một em gái cùng chảy một dòng máu. Nhớ rõ lúc trước đây, em gái rất đáng yêu, luôn đi theo sau anh ngọt ngào gọi ca ca. Giai Tình trước đây nói lớn lên phải gả làm cô dâu anh. Năm đó anh mười tuổi, mẹ Giai Tình bảo ba cho anh đi du học, bác bởi vì lo lắng cho anh, theo anh sang nước ngoài chăm lo về sinh hoạt đến năm năm. Năm ấy anh và bác biết ba bệnh nặng liền về nước, đến khi về ba đã mất được một thời gian, tài sản Thượng Quan gia đều bị cha mẹ Giai Tình cướp đi. Nghe nói anh và bác về nước, cha mẹ Giai Tình phái người đuổi giết tôi cùng bác. Lần đó khi bị đuổi giết cùng đường là em đã cứu anh." Nói tới đây ánh mắt Thượng Quan Sở đầy thâm tình nhìn Diệp Thanh Linh.
"Sau rồi thế nào?" Đối với quá khứ của hắn, lần đầu tiên cô có hứng thú hỏi.
"Sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, anh trở về Minh Sát. Sau đó, anh dùng Minh Sát giết người, đoạt lại tài sản của Thượng Quan gia. Cha Giai Tình bị giết, mẹ cô ta vì bảo vệ Giai Tình liền tự sát, chỉ cầu xin tôi buông tha Giai Tình."
Nói tới đây, con ngươi trên mắt Thượng Quan Sở dường như đen lại, không chỉ buông tha Giai Tình, anh còn cho rằng cô ta vẫn là cô em gái anh luôn yêu thương chăm sóc trước kia, anh tin rằng vô tội, vẫn luôn thuần khiết như hồi còn bé. Nhưng là anh nhầm rồi, bảy năm trước, cô ta cùng Triệu Tử Khiên lái xe đâm chết bác. Nguyên nhân chính là bởi vì bác bảo cô ta đừng quấn quít lấy anh, nói anh cả đời này cũng sẽ không thích cô ta."
"Giai Tình thật sự yêu anh, vì anh, cô ta không quan tâm cha mẹ mình đã chết như thế nào." Diệp Thanh Linh khách quan đánh giá.
"Nhưng anh không yêu cô ta, anh chỉ coi cô ta như em gái. Cả đời này người duy nhất anh yêu chính là em, Diệp Thanh Linh." Thượng Quan Sở nói một cách nghiêm túc nhìn Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh thấy Thượng Quan Sở dường như đã trở lại bình thường, thản nhiên cười, nói: "Tôi tin anh."
Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt âm lãnh của Thượng Quan Sở, gật đầu, không nói gì.
Giai Tình thấy Thượng Quan Sở rời đi, nhanh chóng đứng trước mặt Thượng Quan Sở, nhìn thấy Thượng Quan Sở, nước mắt không báo trước cứ liên tục rơi xuống, "Anh, nhiều năm như vậy, anh không thể tha thứ cho e sao?"
Thượng Quan Sở nhìn Giai Tình, nhẹ giọng cười lạnh, nói: "Bác bởi vì tha thứ cho ta mà chết, Giai Tình không nhớ sao?"
"Anh, em biết sai lầm rồi, em cam đoan, em sẽ không bao giờ làm bị thương người anh quan tâm." Giai Tình khóc, đau khổ cầu xin.
"Đi đi, tôi không hy vọng sẽ lại nhìn thấy cô ơ r." Không phải hắn tàn nhẫn, có một số việc hắn không nói, không phải là hắn không biết, cũng không có nghĩa là cô ta không làm.Mắt Giai Tình lóe lên đầy hận ý, lạnh lùng nhìn ánh mắt của Thượng Quan Sở đều hướng đến Diệp Thanh Linh, lầm bầm nói: "Được! Em đi, anh đừng hối hận."
"Nếu như Thanh Linh có việc, kết cục của cô so với người của Lưu gia sẽ còn thảm hại hơn." Thượng Quan Sở mặt không chút thay đổi nói.
Giai Tình run rẩy một chút, mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, nói từng chút: "Anh không phải đã nói muốn chăm sóc Giai Tình cả đời sao? Anh không phải đã nói thích Giai Tình sao?"
"Đó là mười mấy năm trước." Khi đó hắn chỉ là một tên nhóc con, không biết cô không phải em gái hắn, hắn cũng không biết cha mẹ cô đã bức chết cha mình.
"Tình yêu anh em cấm kị?” Diệp Thanh Linh nhẹ giọng thở dài.
"Chúng tôi căn bản không phải là anh em." Giai Tình nhìn Diệp Thanh Linh nói.
"Thì ra là thế?" Vẻ mặt Diệp Thanh Linh tỏ ra đã hiểu rõ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Giai Tình nói: "Cô yêu Thượng Quan Sở?"
Thượng Quan Sở nghe xong liền nhíu mày, nói: "Thanh Linh đừng hiểu lầm."
"Hiểu lầm?" Diệp Thanh Linh cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Lợi dụng người Lưu gia, xúi dục Hàn Phỉ Phỉ trả thù tôi bằng cách hắt a xít sunfuric, đây là hiểu lầm?"
" Sao em lại biết?" Thượng Quan Sở không thể tin được liền nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Diệp Thanh Linh.
"Tôi không có kẻ thủ." Thông minh như cô, qua cuộc nói chuyện ngắn gọn giữa Thượng Quan Sở và Giai Tình, cô liền đoán được Giai Tình là người đứng phía sau việc của Lưu gia.
"Tô Phi, Ngô Vân." Thượng Quan Sở lạnh đạm nói.
"Sở thiếu." Ngô Vân xuất hiện trước mặt Thượng Quan Sở.
"Lập tức đưa Giai Tình xuất ngoại." Hắn không nghĩ khi gặp lại cô, lần này người làm hắn đau lòng lại chính là người hắn gọi là em gái.“Vâng." Ngô Vân lễ phép cung kính với Giai Tình nói: "Tiểu thư Giai Tình, mời."
"Dùng trực thăng." Đây không phải là biện pháp tốt nhất để giải quyết vẫn đề, nhưng muốn hắn làm bị thương người từ nhỏ hắn đã coi là em gái, hắn vẫn không làm được.
"Vâng." Ngô Vân đáp lời, đưa Giai Tình ra khỏi Diệp gia, lái xe ra sân bay.
Giai Tình đi rồi, Thượng Quan Sở bỏ lại mọi người ở phòng khách rồi cùng Diệp Thanh Linh trở về thư phòng.Vào đến thư phòng, Diệp Thanh Linh nhìn mấy kiện của Diệp thị. Thượng Quan Sở ngồi đối diện cô, nhìn cô thật lâu, mới mở miệng, "Thanh Linh trách anh phải không?" Nếu không phải bởi vì hắn, Giai Tình cũng sẽ không lợi dụng Hàn Phỉ Phỉ để đối phó cô.
"Không có." Diệp Thanh Linh buông trong tay văn kiện, chăm chú nhìn hắn.
"Em không phải muốn anh rời đi, không đi theo em nữa chứ?" Thượng Quan Sở lại hỏi.
"Không có." Thật ra cô cũng không chán ghét hắn, chỉ là muốn cô chấp nhận hắn, cô cần thời gian.
"Vì cái gì?" Hắn nghi hoặc.
"Hiện giờ tôi là cái đinh trong mắt Giai Tình.” Sự tình sẽ không đơn giản như vậy, Giai Tình cũng sẽ không khinh địch như vậy buông tha cô.
Nghe xong lời của cô, hắn cúi đầu suy nghĩ, một lát mới nói: "Anh cũng biết cho cô ta cơ hội chính là khiến em nguy hiểm, nhưng muốn anh giết cô ta, anh làm không được." Thấy cô không trả lời, hắn như trôi vào miền ký ức xa xôi, mở miệng kể lại cậu chuyện mà chưa ai từng được nghe qua.
"Năm ấy anh ba tuổi, mẹ qua đời, mấy tháng sau ba cưới mẹ Giai Tình. Hai năm sau Giai Tình được sinh ra, khi đó anh rất vui vẻ, bởi vì ba nói anh có thêm một em gái cùng chảy một dòng máu. Nhớ rõ lúc trước đây, em gái rất đáng yêu, luôn đi theo sau anh ngọt ngào gọi ca ca. Giai Tình trước đây nói lớn lên phải gả làm cô dâu anh. Năm đó anh mười tuổi, mẹ Giai Tình bảo ba cho anh đi du học, bác bởi vì lo lắng cho anh, theo anh sang nước ngoài chăm lo về sinh hoạt đến năm năm. Năm ấy anh và bác biết ba bệnh nặng liền về nước, đến khi về ba đã mất được một thời gian, tài sản Thượng Quan gia đều bị cha mẹ Giai Tình cướp đi. Nghe nói anh và bác về nước, cha mẹ Giai Tình phái người đuổi giết tôi cùng bác. Lần đó khi bị đuổi giết cùng đường là em đã cứu anh." Nói tới đây ánh mắt Thượng Quan Sở đầy thâm tình nhìn Diệp Thanh Linh.
"Sau rồi thế nào?" Đối với quá khứ của hắn, lần đầu tiên cô có hứng thú hỏi.
"Sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, anh trở về Minh Sát. Sau đó, anh dùng Minh Sát giết người, đoạt lại tài sản của Thượng Quan gia. Cha Giai Tình bị giết, mẹ cô ta vì bảo vệ Giai Tình liền tự sát, chỉ cầu xin tôi buông tha Giai Tình."
Nói tới đây, con ngươi trên mắt Thượng Quan Sở dường như đen lại, không chỉ buông tha Giai Tình, anh còn cho rằng cô ta vẫn là cô em gái anh luôn yêu thương chăm sóc trước kia, anh tin rằng vô tội, vẫn luôn thuần khiết như hồi còn bé. Nhưng là anh nhầm rồi, bảy năm trước, cô ta cùng Triệu Tử Khiên lái xe đâm chết bác. Nguyên nhân chính là bởi vì bác bảo cô ta đừng quấn quít lấy anh, nói anh cả đời này cũng sẽ không thích cô ta."
"Giai Tình thật sự yêu anh, vì anh, cô ta không quan tâm cha mẹ mình đã chết như thế nào." Diệp Thanh Linh khách quan đánh giá.
"Nhưng anh không yêu cô ta, anh chỉ coi cô ta như em gái. Cả đời này người duy nhất anh yêu chính là em, Diệp Thanh Linh." Thượng Quan Sở nói một cách nghiêm túc nhìn Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh thấy Thượng Quan Sở dường như đã trở lại bình thường, thản nhiên cười, nói: "Tôi tin anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.