Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
Chương 133: người phụ nữ ngốc (1)
Hi Vũ Yên
04/06/2016
Lại nghĩ thầm: Cái cô gái này không có nhận ra anh ta, mặc dù đứng gần như vậy, cô cũng không biết anh ta, không bằng tạm thời sửa lại kế hoạch, hôm nay là cô tự
chuốc phiền toái, đưa tận cửa không muốn cũng uổng, không ai là không
muốn.
Người đàn ông cẩn thận đánh giá Mộ Hi, quả nhiên cô mặc vậy, bộ đồ màu đen này bó sát người, rãnh ngực sâu, bên trên loáng thoáng lộ ra xuân quang, quang cảnh sau lưng mát mẻ, làn váy đuôi cá bao lấy đùi đẹp thon dài, tỏ ra vừa cao quý lại gợi cảm, càng chọc giận chính là cái mông vểnh lên, quả thực đúng là cực phẩm thế gian.
Vân Tĩnh Sơ nói không sai, cô thật đúng là cam lòng đem gương mặt của mình trở thành như vậy, thật đúng là nhát gan không dám đến gần, răng nanh, há miệng, lông mày thô như Lý Quỳ, trên mặt tô vẽ giống như hắc quỷ, chỉ nhìn gương mặt này một chút thôi, bảo đảm buổi tối mất ngủ.
May mắn người phụ nữ Vân Tĩnh Sơ kia nói cho anh ta biết, nếu không, như thế nào anh ta cũng không nghĩ tới đây là cái người phụ nữ phong nhã quyến rũ hồn phách kia. Kể từ sau khi thấy Mộ Hi trong video, Âu Dương Hàn liền kết luận Mộ Hi là người phụ nữ phong nhã, chỉ là sau này có chút ngoài ý muốn, có lẽ, loại phụ nữ này sẽ chỉ có phong nhã trên giường?
Giờ phút này, Mộ Hi trề đôi môi hồng như thạch hoa quả, trong lòng âm thầm hối hận không nên mặc thành như vậy, sẽ gặp chuyện không may.
"Thả tôi ra." Mộ Hi vung cánh tay bị bóp đau.
"Như thế nào, xem diễn xong là đã muốn đi, cô dọa ngất người phụ nữ của tôi rồi, ai tới bạ hỏa cho tôi?" Người đàn ông hạ thấp giọng thản nhiên nói, trong ánh mắt lộ ra một loại ánh mắt âm ngoan.
"Nhưng mà, tôi rất xấu, không có xinh đẹp như người của anh, anh nên thả tôi đi, tôi có biện pháp cứu tỉnh người phụ nữ của anh, yên tâm, tôi có thể." Mộ Hi nghiêm túc nói, còn không ngừng gật đầu, vẻ mặt cô thành khẩn, ở trong mắt đối phương chính là bộ dáng vô cùng đáng yêu, lại là vô cùng dụ hoặc.
"Xấu, vẫn phải tiếp nhận, ai kêu cô làm hư chuyện tốt của tôi, cho nên cô phải giúp cô ta hoàn thành nhiệm vụ chưa có làm xong." Người đàn ông nói.
Cái gì? Muốn hoàn thành nhiệm vụ của cô ấy? Cái nhiệm vụ này có thể tùy tiện nhận sao? Phản ứng của Mộ Hi nhanh hơn so với thân thể, vung một cái tát nóng bỏng lên mặt của người đàn ông.
"Hạ lưu." Mộ Hi ngẩng đầu, trợn mắt trừng trừng, tức giận không có cảm giác tốt, Âu Dương Hàn càng ngày càng khát vọng mãnh liệt, vội vàng muốn chiếm hữu cô.
Quả nhiên là liệt nữ, cũng may Vân Tĩnh Sơ đã sớm nói cho anh ta biết, nếu không, chỉ bằng một cái tát này, anh ta sẽ giết cô.
Người đàn ông này chính là Âu Dương Hàn, Âu Dương Hàn bị Mộ Hi đánh một cái tát, không có tức giận, mà liếm lên khóe miệng tê dại, cái tát này đánh thật nặng.
Âu Dương Hàn dùng sức lôi, kéo Mộ Hi vào trong lòng, giữ chặt đầu cô, hung hăng hôn lên khóe miệng bởi vì tức giận nhếch lên. Mộ Hi bị thân thể của người đàn ông này đẩy sát tới vách tường ban công, Mộ Hi dựa vào vách tường không thể động đậy, người đàn ông đáng giận này cố ý ép cô đến bên góc chết.
Tay anh ta không thể chờ đợi mò ra phía sau người Mộ Hi, bắt lấy cái mông vểnh lên của cô bóp một cái.
Mộ Hi dùng sức vặn vẹo muốn thoát khỏi ma trảo của người đàn ông này, cô dùng sức cắn răng, ngăn cản đầu lưỡi người đàn ông đang xâm nhập, chẳng biết rằng, phản kháng của cô chỉ kích thích Âu Dương Hàn, vốn thứ đó đã lộ ra bên ngoài, bây giờ vì vậy mà cứng rắn, Mộ Hi mặc ít, cảm giác được chỗ đó cứng rắn, chống đỡ lên bụng của cô, Mộ Hi hoảng sợ.
Tay người đàn ông đi vào chỗ mềm mại của Mộ Hi, ra sức xoa nắn, Mộ Hi vừa thẹn vừa vội, người đàn ông này đúng là cầm thú, không biết đối phương là ai? Lại muốn cùng người ta làm chuyện đó, mười phần chính là lưu manh.
"Người phụ nữ, cô phải chịu trách nhiệm dập tắt lửa."
Đúng lúc này, Mộ Hi dụng hết toàn lực cắn người đàn ông một ngụm, trong miệng còn có hương vị máu tanh, người đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn, buông tay nắm lấy Mộ Hi ra, Mộ Hi nhân cơ hội chạy thoát, chạy ngay ra hướng ngoài cửa, Mộ Hi chạy đến một khúc quanh, dựa lưng vào vách tường, không thể khiến toàn thân ngừng run rẩy, hàm răng cũng run cầm cập.
Âu Dương Hàn không có đuổi theo Mộ Hi, anh ta cười âm ngoan.
"Người phụ nữ, sớm muộn gì em cũng là của tôi."
Mộ Hi trở lại hội trường vũ hội, thấy Vân Tĩnh Sơ chơi rất vui vẻ, xem ra cô ấy đã tìm được Hàn Dương, cô cũng nên rời đi, trong lòng Mộ Hi vô cùng không nỡ, sự tình vừa rồi cũng rất nguy hiểm, thiếu chút nữa bị người đàn ông xa lạ cường bức.
Mộ Hi đi qua một bên bình phục tâm tình, uống một ly rượu đỏ, hy vọng có thể tăng thêm can đảm.
"Cô ở nơi này." Quỷ hút máu lại uất hiện lần nữa.
"Phut..." Rượu đỏ mới uống vào miệng đã bị Mộ Hi phun hết ra ngoài, hỏng rồi, hỏng rồi, đã đuổi tới!
Âu Dương Hàn ngồi vào bên cạnh Mộ Hi, một tay khoác qua thành ghế chỗ Mộ Hi ngồi, bắt chéo hai chân, giống như người ở bên cạnh là người của mình, biểu hiện hết sức tự nhiên.
"Anh muốn làm gì?" Mộ Hi bất an hỏi, ở đây nhiều người như vậy, nghĩ rằng anh ta không dám làm gì.
"Nhìn phía dưới của tôi, làm sao bây giờ? Người phụ nữ cô phải chịu trách nhiệm." Âu Dương Hàn xấu xa nói, bởi vì hóa trang, căn bản là không nhìn thấy vẻ mặt gì.
"Anh đi tìm người phụ nữ của anh hạ hỏa là được rồi!" Mộ Hi cũng biểu hiện hết sức tự nhiên, kỳ thật, trong lòng hết sức lo lắng, cũng may đều đã hóa trang, ai cũng không biết ai, ra cửa liền nói bye bye.
"Tôi muốn cô hạ hỏa giúp tôi, nếu không cô chính là người phóng hỏa." Âu Dương Hàn nói tiếp.
"Được, tôi giúp anh." Mộ Hi nghiêm túc trả lời, Âu Dương Hàn hết sức nghi hoặc, nhanh như vậy mà đã đáp ứng, đây cũng không phải là kết quả dự đoán, chơi cũng không có gì vui! Thì ra cô cũng không ngoại lệ.
Mộ Hi cầm lên một cốc nước đá, khiếp sợ đổ lên phía dưới của Âu Dương Hàn, lập tức khiến Âu Dương Hàn giống như là đái ra quần, đũng quần ướt cả, vốn Âu Dương Hàn còn rất đắc ý bắt chéo hai chân, hành động Mộ Khiến khiến cho anh ta không kịp trở tay.
"..." Âu Dương Hàn không nói, chỉ nhìn xem tất cả mọi chuyện phát sinh, cô quả nhiên không giống người khác, vợ của tà ma chính là vợ của tà ma, có can đảm, có quyết đoán, làm hư chuyện tốt người khác, còn dám dùng nước làm cho người ta dập lửa, cô cho rằng đây là cứu hỏa hay sao?
"Thế được chứ?" Mộ Hi thản nhiên trả lời, tận lực che dấu nội tâm bất an của mình.
"Người phụ nữ, cô đây là đổ thêm dầu vào lửa, cô xem nó càng lúc càng lớn." Âu Dương Hàn cảm giác hết sức kích thích, cho nên vừa rồi không có có ảnh hưởng gì đến anh ta.
Đầu tiên Mộ Hi cả kinh, ôi trời, đây không phải là người, quả thực là súc sinh!
"Xem ra anh ta thích rượu đỏ." Mộ Hi bưng ly rượu đỏ của mình đổ lên.
"Mùi vị không tệ chứ?" Vẻ mặt Mộ Hi lộ ra tươi cười, bởi vì quả nhiên có hiệu quả.
"Cô quả nhiên không giống người thường." Âu Dương Hàn nhìn Mộ Hi nói, gương mặt quái thú đúng là rất xứng với cô.
"Anh nên đi đổi quần đi? Đã lớn như vậy mà còn tè giầm!" Mộ Hi lắc lắc đầu, nghĩ thầm, dù sao anh không biết tôi, quần ướt nhất định phải về nhà đổi.
"Tôi sẽ nhớ kỹ cô, mỹ nữ quái thú." Âu Dương Hàn vừa muốn đứng dậy rời đi, lại bị Vân Tĩnh Sơ đè lại.
"Anh em thật tinh mắt, đây chính là nữ quái thú tốt nhất." Vân Tĩnh Sơ không nhìn thấy Mộ Hi đưa mắt ra hiệu cho cô, bởi vì trang hóa quá dầy, gần như tất cả biểu cảm trên mặt đều không nhìn thấy, cũng như bây giờ mặt Âu Dương Hàn đã tái đi rồi.
Mộ Hi và Âu Dương Hàn không nói gì.
"Ô trời - - làm cái gì vậy? Hai ngươi đang đùa cái này." Vân Tĩnh Sơ chỉ chỉ đũng quần của Âu Dương Hàn, ướt một mảng lớn.
Mộ Hi và Âu Dương Hàn đồng thời cảm thấy trước mắt điều là hắc tuyến, đỉnh đầu có con quạ bay, cạc cạc cạc cạc ...
"Anh em, lợi hại, nhìn không ra, lại bắn lũ lụt. Hi..." Vân Tĩnh Sơ nhất thời nói sai, thiếu chút nữa kêu tên Mộ Hi.
"Khụ khụ khụ khụ..." Mộ Hi ho khan vài tiếng, nhắc nhở Vân Tĩnh Sơ chú ý, đương nhiên Vân Tĩnh Sơ cũng không có ngu như vậy.
"Đi tắm một cái đi, anh em, khó coi, giống như gặp lũ lụt, tôi đi khiêu vũ đây." Mộ Hi nghe Vân Tĩnh Sơ nói, trong lòng mới được giải phóng. Vân Tĩnh Sơ lại chạy đi nhảy điên cuồng.
"Người phụ nữ, xem ra cô rất hài lòng hành động vĩ đại hôm nay." Vân Tĩnh Sơ đi rồi, Âu Dương Hàn nói với Mộ Hi.
"Chẳng qua mọi chuyện hôm nay cũng nên trách tôi, dù sao phá hoại việc tốt người khác ưkhông đúng, làm ơn về sau làm việc tìm nới kín đáo, ngộ nhỡ cô ta lại kêu cứu mạng, tôi thực sự lo lắng anh sẽ kéo cảnh sát tới, chẳng lẽ đến lúc đó anh cũng muốn cảnh sát chịu trách nhiệm, hoặc là hoàn thành nhiệm vụ chưa làm xong? Tự giải quyết cho tốt đi!" Mộ Hi đứng dậy rời đi.
"Người phụ nữ, cô không trốn khỏi, nhất định tôi phải có được cô." Ánh mắt Auu Dương Hàn âm ngoan nhìn Mộ Hi rời đi.
Người đàn ông cẩn thận đánh giá Mộ Hi, quả nhiên cô mặc vậy, bộ đồ màu đen này bó sát người, rãnh ngực sâu, bên trên loáng thoáng lộ ra xuân quang, quang cảnh sau lưng mát mẻ, làn váy đuôi cá bao lấy đùi đẹp thon dài, tỏ ra vừa cao quý lại gợi cảm, càng chọc giận chính là cái mông vểnh lên, quả thực đúng là cực phẩm thế gian.
Vân Tĩnh Sơ nói không sai, cô thật đúng là cam lòng đem gương mặt của mình trở thành như vậy, thật đúng là nhát gan không dám đến gần, răng nanh, há miệng, lông mày thô như Lý Quỳ, trên mặt tô vẽ giống như hắc quỷ, chỉ nhìn gương mặt này một chút thôi, bảo đảm buổi tối mất ngủ.
May mắn người phụ nữ Vân Tĩnh Sơ kia nói cho anh ta biết, nếu không, như thế nào anh ta cũng không nghĩ tới đây là cái người phụ nữ phong nhã quyến rũ hồn phách kia. Kể từ sau khi thấy Mộ Hi trong video, Âu Dương Hàn liền kết luận Mộ Hi là người phụ nữ phong nhã, chỉ là sau này có chút ngoài ý muốn, có lẽ, loại phụ nữ này sẽ chỉ có phong nhã trên giường?
Giờ phút này, Mộ Hi trề đôi môi hồng như thạch hoa quả, trong lòng âm thầm hối hận không nên mặc thành như vậy, sẽ gặp chuyện không may.
"Thả tôi ra." Mộ Hi vung cánh tay bị bóp đau.
"Như thế nào, xem diễn xong là đã muốn đi, cô dọa ngất người phụ nữ của tôi rồi, ai tới bạ hỏa cho tôi?" Người đàn ông hạ thấp giọng thản nhiên nói, trong ánh mắt lộ ra một loại ánh mắt âm ngoan.
"Nhưng mà, tôi rất xấu, không có xinh đẹp như người của anh, anh nên thả tôi đi, tôi có biện pháp cứu tỉnh người phụ nữ của anh, yên tâm, tôi có thể." Mộ Hi nghiêm túc nói, còn không ngừng gật đầu, vẻ mặt cô thành khẩn, ở trong mắt đối phương chính là bộ dáng vô cùng đáng yêu, lại là vô cùng dụ hoặc.
"Xấu, vẫn phải tiếp nhận, ai kêu cô làm hư chuyện tốt của tôi, cho nên cô phải giúp cô ta hoàn thành nhiệm vụ chưa có làm xong." Người đàn ông nói.
Cái gì? Muốn hoàn thành nhiệm vụ của cô ấy? Cái nhiệm vụ này có thể tùy tiện nhận sao? Phản ứng của Mộ Hi nhanh hơn so với thân thể, vung một cái tát nóng bỏng lên mặt của người đàn ông.
"Hạ lưu." Mộ Hi ngẩng đầu, trợn mắt trừng trừng, tức giận không có cảm giác tốt, Âu Dương Hàn càng ngày càng khát vọng mãnh liệt, vội vàng muốn chiếm hữu cô.
Quả nhiên là liệt nữ, cũng may Vân Tĩnh Sơ đã sớm nói cho anh ta biết, nếu không, chỉ bằng một cái tát này, anh ta sẽ giết cô.
Người đàn ông này chính là Âu Dương Hàn, Âu Dương Hàn bị Mộ Hi đánh một cái tát, không có tức giận, mà liếm lên khóe miệng tê dại, cái tát này đánh thật nặng.
Âu Dương Hàn dùng sức lôi, kéo Mộ Hi vào trong lòng, giữ chặt đầu cô, hung hăng hôn lên khóe miệng bởi vì tức giận nhếch lên. Mộ Hi bị thân thể của người đàn ông này đẩy sát tới vách tường ban công, Mộ Hi dựa vào vách tường không thể động đậy, người đàn ông đáng giận này cố ý ép cô đến bên góc chết.
Tay anh ta không thể chờ đợi mò ra phía sau người Mộ Hi, bắt lấy cái mông vểnh lên của cô bóp một cái.
Mộ Hi dùng sức vặn vẹo muốn thoát khỏi ma trảo của người đàn ông này, cô dùng sức cắn răng, ngăn cản đầu lưỡi người đàn ông đang xâm nhập, chẳng biết rằng, phản kháng của cô chỉ kích thích Âu Dương Hàn, vốn thứ đó đã lộ ra bên ngoài, bây giờ vì vậy mà cứng rắn, Mộ Hi mặc ít, cảm giác được chỗ đó cứng rắn, chống đỡ lên bụng của cô, Mộ Hi hoảng sợ.
Tay người đàn ông đi vào chỗ mềm mại của Mộ Hi, ra sức xoa nắn, Mộ Hi vừa thẹn vừa vội, người đàn ông này đúng là cầm thú, không biết đối phương là ai? Lại muốn cùng người ta làm chuyện đó, mười phần chính là lưu manh.
"Người phụ nữ, cô phải chịu trách nhiệm dập tắt lửa."
Đúng lúc này, Mộ Hi dụng hết toàn lực cắn người đàn ông một ngụm, trong miệng còn có hương vị máu tanh, người đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn, buông tay nắm lấy Mộ Hi ra, Mộ Hi nhân cơ hội chạy thoát, chạy ngay ra hướng ngoài cửa, Mộ Hi chạy đến một khúc quanh, dựa lưng vào vách tường, không thể khiến toàn thân ngừng run rẩy, hàm răng cũng run cầm cập.
Âu Dương Hàn không có đuổi theo Mộ Hi, anh ta cười âm ngoan.
"Người phụ nữ, sớm muộn gì em cũng là của tôi."
Mộ Hi trở lại hội trường vũ hội, thấy Vân Tĩnh Sơ chơi rất vui vẻ, xem ra cô ấy đã tìm được Hàn Dương, cô cũng nên rời đi, trong lòng Mộ Hi vô cùng không nỡ, sự tình vừa rồi cũng rất nguy hiểm, thiếu chút nữa bị người đàn ông xa lạ cường bức.
Mộ Hi đi qua một bên bình phục tâm tình, uống một ly rượu đỏ, hy vọng có thể tăng thêm can đảm.
"Cô ở nơi này." Quỷ hút máu lại uất hiện lần nữa.
"Phut..." Rượu đỏ mới uống vào miệng đã bị Mộ Hi phun hết ra ngoài, hỏng rồi, hỏng rồi, đã đuổi tới!
Âu Dương Hàn ngồi vào bên cạnh Mộ Hi, một tay khoác qua thành ghế chỗ Mộ Hi ngồi, bắt chéo hai chân, giống như người ở bên cạnh là người của mình, biểu hiện hết sức tự nhiên.
"Anh muốn làm gì?" Mộ Hi bất an hỏi, ở đây nhiều người như vậy, nghĩ rằng anh ta không dám làm gì.
"Nhìn phía dưới của tôi, làm sao bây giờ? Người phụ nữ cô phải chịu trách nhiệm." Âu Dương Hàn xấu xa nói, bởi vì hóa trang, căn bản là không nhìn thấy vẻ mặt gì.
"Anh đi tìm người phụ nữ của anh hạ hỏa là được rồi!" Mộ Hi cũng biểu hiện hết sức tự nhiên, kỳ thật, trong lòng hết sức lo lắng, cũng may đều đã hóa trang, ai cũng không biết ai, ra cửa liền nói bye bye.
"Tôi muốn cô hạ hỏa giúp tôi, nếu không cô chính là người phóng hỏa." Âu Dương Hàn nói tiếp.
"Được, tôi giúp anh." Mộ Hi nghiêm túc trả lời, Âu Dương Hàn hết sức nghi hoặc, nhanh như vậy mà đã đáp ứng, đây cũng không phải là kết quả dự đoán, chơi cũng không có gì vui! Thì ra cô cũng không ngoại lệ.
Mộ Hi cầm lên một cốc nước đá, khiếp sợ đổ lên phía dưới của Âu Dương Hàn, lập tức khiến Âu Dương Hàn giống như là đái ra quần, đũng quần ướt cả, vốn Âu Dương Hàn còn rất đắc ý bắt chéo hai chân, hành động Mộ Khiến khiến cho anh ta không kịp trở tay.
"..." Âu Dương Hàn không nói, chỉ nhìn xem tất cả mọi chuyện phát sinh, cô quả nhiên không giống người khác, vợ của tà ma chính là vợ của tà ma, có can đảm, có quyết đoán, làm hư chuyện tốt người khác, còn dám dùng nước làm cho người ta dập lửa, cô cho rằng đây là cứu hỏa hay sao?
"Thế được chứ?" Mộ Hi thản nhiên trả lời, tận lực che dấu nội tâm bất an của mình.
"Người phụ nữ, cô đây là đổ thêm dầu vào lửa, cô xem nó càng lúc càng lớn." Âu Dương Hàn cảm giác hết sức kích thích, cho nên vừa rồi không có có ảnh hưởng gì đến anh ta.
Đầu tiên Mộ Hi cả kinh, ôi trời, đây không phải là người, quả thực là súc sinh!
"Xem ra anh ta thích rượu đỏ." Mộ Hi bưng ly rượu đỏ của mình đổ lên.
"Mùi vị không tệ chứ?" Vẻ mặt Mộ Hi lộ ra tươi cười, bởi vì quả nhiên có hiệu quả.
"Cô quả nhiên không giống người thường." Âu Dương Hàn nhìn Mộ Hi nói, gương mặt quái thú đúng là rất xứng với cô.
"Anh nên đi đổi quần đi? Đã lớn như vậy mà còn tè giầm!" Mộ Hi lắc lắc đầu, nghĩ thầm, dù sao anh không biết tôi, quần ướt nhất định phải về nhà đổi.
"Tôi sẽ nhớ kỹ cô, mỹ nữ quái thú." Âu Dương Hàn vừa muốn đứng dậy rời đi, lại bị Vân Tĩnh Sơ đè lại.
"Anh em thật tinh mắt, đây chính là nữ quái thú tốt nhất." Vân Tĩnh Sơ không nhìn thấy Mộ Hi đưa mắt ra hiệu cho cô, bởi vì trang hóa quá dầy, gần như tất cả biểu cảm trên mặt đều không nhìn thấy, cũng như bây giờ mặt Âu Dương Hàn đã tái đi rồi.
Mộ Hi và Âu Dương Hàn không nói gì.
"Ô trời - - làm cái gì vậy? Hai ngươi đang đùa cái này." Vân Tĩnh Sơ chỉ chỉ đũng quần của Âu Dương Hàn, ướt một mảng lớn.
Mộ Hi và Âu Dương Hàn đồng thời cảm thấy trước mắt điều là hắc tuyến, đỉnh đầu có con quạ bay, cạc cạc cạc cạc ...
"Anh em, lợi hại, nhìn không ra, lại bắn lũ lụt. Hi..." Vân Tĩnh Sơ nhất thời nói sai, thiếu chút nữa kêu tên Mộ Hi.
"Khụ khụ khụ khụ..." Mộ Hi ho khan vài tiếng, nhắc nhở Vân Tĩnh Sơ chú ý, đương nhiên Vân Tĩnh Sơ cũng không có ngu như vậy.
"Đi tắm một cái đi, anh em, khó coi, giống như gặp lũ lụt, tôi đi khiêu vũ đây." Mộ Hi nghe Vân Tĩnh Sơ nói, trong lòng mới được giải phóng. Vân Tĩnh Sơ lại chạy đi nhảy điên cuồng.
"Người phụ nữ, xem ra cô rất hài lòng hành động vĩ đại hôm nay." Vân Tĩnh Sơ đi rồi, Âu Dương Hàn nói với Mộ Hi.
"Chẳng qua mọi chuyện hôm nay cũng nên trách tôi, dù sao phá hoại việc tốt người khác ưkhông đúng, làm ơn về sau làm việc tìm nới kín đáo, ngộ nhỡ cô ta lại kêu cứu mạng, tôi thực sự lo lắng anh sẽ kéo cảnh sát tới, chẳng lẽ đến lúc đó anh cũng muốn cảnh sát chịu trách nhiệm, hoặc là hoàn thành nhiệm vụ chưa làm xong? Tự giải quyết cho tốt đi!" Mộ Hi đứng dậy rời đi.
"Người phụ nữ, cô không trốn khỏi, nhất định tôi phải có được cô." Ánh mắt Auu Dương Hàn âm ngoan nhìn Mộ Hi rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.