Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
Chương 146: Lời tiên đoán
Hi Vũ Yên
19/06/2016
Nam Nam đã nằm ngủ bên cạnh Mộ Hi, cậu cũng mệt muốn chết rồi, cả ngày
không ăn không uống, vì tìm mẹ, Nam Cung Diệu càng nghĩ càng hận chính
mình, chỉ lo đắm chìm trong đau khổ, bỏ qua suy nghĩ tìm Mộ Hi, cũng bởi vì lời tiên đoán hai mươi năm trước, chẳng lẽ lời tiên đoán thật sự
phải thành hiện thực! Nếu quả thật như lời tiên đoán nói như vậy, là anh hại Mộ Hi!
Lúc trước mẹ chính là ra đi như vậy, cha bởi vì lời tiên đoán vẫn luôn không dám kết hôn nữa, cho nên từ nhỏ Nam Cung Diệu đã được dì nhỏ nuôi lớn, bởi vì đàn ông nhà họ Nam Cung có số mệnh cứng rắn, phụ nữ gả vào nhà họ Nam Cung đều sẽ bị khắc chết, lúc trước Mộ Hi gặp chuyện không may, anh không phải là không có nghĩ tới phương diện này, nhưng mà, anh không cam lòng, vì sao đàn ông nhà họ Nam Cung nhất định đơn độc không có ai để dựa vào? Nhưng xảy ra tai nạn xe cộ, khiến anh không thể không tin.
Nghĩ đến mẹ, bây giờ lại là Mộ Hi, cho nên anh liền cho rằng tai nạn kia là lời tiên đoán của mình thành hiện.
Giờ phút này nghĩ lại, nhờ có có con trai, nếu không Mộ Hi vẫn còn lang thang ở đầu đường, chịu đói chịu lạnh, vừa nghĩ tới tìm được Mộ Hi trong đống cỏ, Nam Cung Diệu liền không thể tha thứ cho mình.
Nghĩ đến người không quen biết kia gọi điện thoại nói: Một người phụ nữ có thai, còn là người câm, người câm? Vì sao bà xã không thể nói chuyện, vừa rồi khoảnh khắc nhìn thấy anh và Nam Nam, cô chỉ là rơi lệ và run rẩy, vì sao không khóc ra tiếng?
Nam Cung Diệu đi đến vách tường trong hành lang đấm một cái, trên tay chảy máu tươi, anh cũng không cảm thấy đau, giờ phút này anh nhìn thấy Mộ Hi liền đau lòng vô cùng, là ai nhẫn tâm ra tay độc ác với một người phụ nữ đang mang thai?
"Là ai? Là ai dám động đến người phụ nữ của tôi?" Nam Cung Diệu đau khổ nói, cơ mặt co rút, trong mắt mang theo vẻ âm độc khủng bố, trong đêm khuya yên tĩnh này, càng dọa người hơn.
Nam Cung Diệu trở về phòng bệnh, vẻ mặt vừa rồi đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt ôn nhu.
Anh dùng nước nóng nhẹ nhàng lau mặt cho Mộ Hi, lau tay, toàn thân bà xã mặc quần áo của đàn ông, khuôn mặt tiều tụy.
"Bà xã là ai đã hại em? Vì cái gì em lại mất giọng? Anh nhất định sẽ không bỏ qua cho tên khốn khiếp kia." Nhìn Mộ Hi, Nam Cung Diệu ngoại trừ đau lòng vẫn là đau lòng.
"Lãnh Đông, cậu lập tức đi mua quần áo cho phụ nữ có thai năm tháng mặc, bên trong bên ngoài đều cần, sau đó đưa đến bệnh viện Cát Hóa." Nam Cung Diệu cúp điện thoại nhìn Mộ Hi, anh không muốn rời khỏi một bước Mộ Hi, anh cũng không muốn nếm thử nổi đau mất đi cô, mùi vị đó không cách nào diễn tả được.
Một tiếng sau, Lãnh Đông đi vào bệnh viện, choáng váng cầm quần áo rồi, nhìn Mộ Hi nằm trên giường.
"Đưa qua đây." Nam Cung Diệu nhìn thấy Lãnh Đông choáng váng đứng ở cửa, cũng biết anh ấy cũng không thể tưởng tượng được Mộ Hi còn sống, rõ ràng người đã khuất đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, cái loại tư vị đó, quả thực là không dám tin vào hai mắt mình.
"Diệu tổng, đây đây, là thế nào?" Lãnh Đông dụi mắt, vẻ mặt trở nên rất vui vẻ.
"Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra? Tôi và Nam Nam ra ngoài chơi, phát hiện ở một trấn nhỏ, chỉ có chờ Mộ Hi tỉnh mới có thể biết đáp án!" Không chỉ Lãnh Đông tò mò, Nam Cung Diệu cũng một bụng đầy nghi vấn.
"Thật tốt quá, phu nhân còn sống, thật tốt quá." Lãnh Đông vui mừng nói.
"Cậu đi ra ngoài trước, tôi thay quần áo cho Mộ Hi."
"Vâng." Lãnh Đông đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
Nam Cung Diệu cẩn thận chuẩn bị thay quần áo cho Mộ Hi, ai ngờ tay vừa đụng cổ áo của cô, Mộ Hi liền phản xạ có điều kiện bắt lấy tay Nam Cung Diệu, kỳ thật, người cô vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, mắt vẫn nhắm.
"Để tôi đi, nếu anh dám chạm vào tôi, tôi liền đi chết, thả tôi về nhà, thả tôi về nhà, thả tôi về nhà..." Nam Cung Diệu nhắm mắt lại, mặt vùi trên người Mộ Hi, đau khổ không cách nào nói rõ, Mộ Hi ngay cả ngủ cũng bảo vệ sự trong sạch của mình, chẳng phải biết, hiện tại Nam Cung Diệu chỉ cần Mộ Hi còn sống, cái khác, đều không quan trọng.
"Bà xã, ngoan, anh là ông xã, đừng sợ." Nam Cung Diệu nhẹ nhàng giúp cởi quần áo trên người Mộ Hi xuống, nhìn cái bụng lớn kia, cô lại vì anh có con.
"Bà xã, em nói không sai, anh, Nam Cung Diệu nợ em ." Nam Cung Diệu nhớ tới một câu nói trong nhật ký của Mộ Hi, Mộ Hi nói là: Nam Cung Diệu anh nợ tôi.
Nhìn thấy Mộ Hi từ trong ra ngoài, tất cả đều là quần áo của đàn ông, còn có hai chân, bộ dạng hết sức tinh xảo, nhưng vừa sờ kỹ, lòng bàn chân rất cứng, hẳn là chân trần đi đường một thời gian dài tạo thành, bà xã nhất định chịu nhiều khổ sở, Nam Cung Diệu cố nén đau buồn, từng cái từng cái mặc cho Mộ Hi, đắp chăn mỏng lên, mặt hướng ra ngoài.
"Lãnh Đông, cậu mang những quần áo này về, điều tra xem chủ nhân của bộ quần áo này là ai? Còn có, cậu đưa chúng tôi trở về trước, bộ dạng này của Mộ Hi, tôi không thể lái xe, không thể ở lại đây, tôi muốn mời bác sĩ về nhà chăm sóc cho Mộ Hi, phải giữ bí mật tất cả tình trạng của Mộ Hi với bên ngoài, xem ra, Mộ Hi là bị người bắt cóc, sau đó trốn ra được, đối phương nhất định sẽ đến quan sát tình hình bên này của chúng ta, gần đây cậu phải lưu ý người khả nghi hơn." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Vâng, Diệu tổng."
Sau khi Lãnh Đông làm xong thủ tục, Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi, Lãnh Đông ôm Nam Nam, bốn người cùng ra khỏi bệnh viện.
Về đến nhà, Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi đến trên giường, đắp chăn cho cô, sau đó gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của anh, bảo ông kiểm tra thân thể cho Mộ Hi.
"Diệu tổng, thân thể của phu nhân không có gì đáng ngại, chính là thân thể suy yếu, còn có dây thanh quản của cô ấy không biết vì sao bị tổn thương nghiêm trọng, tạo thành mất giọng, cần quan sát thêm." Bác sĩ nói với Nam Cung Diệu.
"Thai nhi trong bụng của cô ấy như thế nào? Vì sao đến bây giờ cô ấy còn chưa tỉnh?" Nam Cung Diệu quan tâm nói.
"Thai nhi hết sức bình thường, Diệu tổng cũng có thể yên tâm, về phần phu nhân còn chưa tỉnh, là vì cô ấy ngủ không đủ một thời gian dài tạo thành, cô ấy giống như rất mệt, tiềm thức nói cho cô ấy biết, hiện tại cô ấy có thể an tâm ngủ, cho nên Diệu tổng phải kiên nhẫn chờ phu nhân tự tỉnh lại." Bác sĩ nói.
"Ông đi viết thực đơn dành riêng cho phụ nữ có thai đưa đến đây, chuyện của phu nhân chỉ ông biết, cho nên tạm thời không cần nói với bên ngoài." Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói.
"Hiểu Diệu tổng, chúc mừng Diệu tổng làm cha." Bác sĩ nói.
"Uhm, đi xuống đi." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói. Hàn Băng Tâm di.en..danle.quy.don.
"Vâng, Diệu tổng, thực đơn cho phụ nữ có thai viết xong, tôi sẽ đưa đến." Bác sĩ nói xong đi ra ngoài.
Nam Cung Diệu đi đến bên giường, ngồi xuống, nắm lấy tay Mộ Hi, bởi vì cả đêm không có chợp mắt, cho nên từ từ cầm tay Mộ Hi ngủ thiếp đi.
Mộ Hi ngủ đến mê man, cảm giác như giấc mơ lại xuất hiện, ông xả và con trai tới cứu cô, cô mơ thấy mình về nhà, không cần mặc quần áo của đàn ông kia nữa, có con trai, có ông xã yêu thương, cảm giác này đẹp quá.
Nhưng mà, cô còn mơ thấy mình lại bị bắt trở về, Âu Dương Hàn biến thái kia nắm tóc cô đánh cô, nói với cô: Cô dám chạy trốn, tôi cho cô chạy, anh ta tàn nhẫn xé rách quần áo của cô, còn đá đánh đứa bé trong bụng của cô, cô liều mạng bảo vệ con của mình, nhưng mà sức lực của người đàn ông kia quá lớn, cô không phải là đối thủ của anh ta, Mộ Hi chỉ có thể chịu đòn.
Trong cơn ác mộng, Mộ Hi sợ hãi, cô sợ con cô không giữ được, bởi vì người đàn ông kia muốn hại đứa trẻ trong bụng cô, cô muốn chạy trốn, nhưng người đàn ông kia nắm chặt tóc cô, trong miệng không ngừng chửi bới.
"Mẹ kiếp, cô thật to gan, dám dùng gậy điện giật tôi, ông đây hôm nay sẽ muốn cô, muốn cô và đứa trẻ cùng nhau hầu hạ tôi."
Ở trong mơ, Mộ Hi liều mạng cầu cứu.
"Đừng, cầu xin anh, đừng, cầu xin anh, con của tôi, tôi cần con..." Trong giấc mơ Mộ Hi lắc đầu, mặt mũi tràn đầy mồ hôi.
Nam Cung Diệu bị đánh thức, phát hiện Mộ Hi nhắm mắt lại chỉ lắc đầu, xem nét mặt của cô cũng biết là cô gặp ác mộng.
"Bà xã, bà xã, bà xã..." Nam Cung Diệu nhẹ nhàng gọi Mộ Hi, chỉ sợ âm thanh quá lớn, lại hù đến cô.
Mộ Hi đột nhiên mở hai mắt ra, phát hiện toàn thân mình đầy mồ hôi lạnh.
Nhìn xung quanh một chút, sờ sờ dưới thân, giường ở đây thật mềm, đây là nhà của mình, đây là giường của mình, người đàn ông ở trước mắt ôn nhu nhìn mình, chẳng lẽ mình ở trong mơ vẫn chưa có tỉnh sao? Giấc mơ này thật dài.
"Bà xã, là anh." Nam Cung Diệu nhìn thấy vẻ mặt của Mộ Hi, hết sức mờ mịt, về đến nhà, vì sao không ngạc nhiên mừng rỡ?
"Bà xã, không sao." Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi không nói, lại cẩn thận nói cho Mộ Hi cô an toàn rồi.
Giấc mơ này thật chân thực, ông xã đang nói chuyện, chẳng lẽ thật sự là ông trời thương xót cô, làm cho Nam Cung Diệu đến trong mơ gặp cô.
Mộ Hi gấp rút chạy xuống giường, cô phải nắm chặt thời gian, nói cho ông xã cô ở đâu? Nếu không lát nữa tỉnh dậy, mình liền không có cơ hội, thật sự là ông xã báo mộng cho cô.
Mộ Hi thông thạo đi tới trước bàn của mình, mở ngăn kéo ra, lấy giấy và bút, lả tả viết lên.
"Ông xã, em còn sống, mau tới cứu em, em ở ××× trấn nhỏ."
Mộ Hi cho rằng mình còn ngủ trong đống cỏ kia, cho nên cô không có viết địa chỉ của Âu Dương Hàn, kỳ thật, cô cũng không biết đó là nơi nào? Cái trấn nhỏ này còn là người giúp cô gọi điện thoại kia nói cho cô.
Nam Cung Diệu đoán được Mộ Hi hoảng sợ quá độ, cho rằng đây là cảnh trong mơ, hoặc là ảo giác, anh đau lòng ôm cổ Mộ Hi, nhỏ giọng nói bên tai cô:
"Bà xã, em nghe, anh nói cho em biết, hiện tại đây không phải là mơ, cũng không phải là ảo giác, em đã về nhà, em an toàn, không có ai làm em bị thương, đây là nhà em, nhà của chúng ta, có em, có Nam Nam, còn có con của chúng ta không xảy ra việc gì." Mộ Hi thật sự rõ ràng cảm nhận được ấm áp của Nam Cung Diệu, cô khóc, khóc lớn không tiếng động, cả người run rẩy.
Hai tay cô ôm lấy Nam Cung Diệu, sợ anh sẽ rời khỏi, sợ sẽ không còn được gặp lại anh, nước mắt thấm ướt quần áo của Nam Cung Diệu.
Mộ Hi rời khỏi cái ôm của Nam Cung Diệu, quay đầu ra ngoài, một tay côôm bụng, một tay đi mở cửa, sau đó Nam Cung Diệu đi theo.
"Mẹ, mẹ." Nam Nam thấy mặt Mộ Hi đầy nước mắt, cái mũi nhỏ đau xót, nhào vào người Mộ Hi, ôm một chân của Mộ Hi, bởi vì mang thai, Mộ Hi rất khó ngồi xuống, cũng không có cách nào ôm con trai.
Nam Cung Diệu ôm con lên giường, Nam Nam úp sấp trên bờ vai của Mộ Hi, hai tay Mộ Hi ôm lấy Nam Nam, mặt giấu trong ngực Nam Nam, vụng trộm khóc.
Mộ Hi không thể nói chuyện, nhưng mà, cô lại nói ở trong lòng: "Con trai, mẹ rất nhớ con, không có con, mẹ làm sao sống?"
Lúc trước mẹ chính là ra đi như vậy, cha bởi vì lời tiên đoán vẫn luôn không dám kết hôn nữa, cho nên từ nhỏ Nam Cung Diệu đã được dì nhỏ nuôi lớn, bởi vì đàn ông nhà họ Nam Cung có số mệnh cứng rắn, phụ nữ gả vào nhà họ Nam Cung đều sẽ bị khắc chết, lúc trước Mộ Hi gặp chuyện không may, anh không phải là không có nghĩ tới phương diện này, nhưng mà, anh không cam lòng, vì sao đàn ông nhà họ Nam Cung nhất định đơn độc không có ai để dựa vào? Nhưng xảy ra tai nạn xe cộ, khiến anh không thể không tin.
Nghĩ đến mẹ, bây giờ lại là Mộ Hi, cho nên anh liền cho rằng tai nạn kia là lời tiên đoán của mình thành hiện.
Giờ phút này nghĩ lại, nhờ có có con trai, nếu không Mộ Hi vẫn còn lang thang ở đầu đường, chịu đói chịu lạnh, vừa nghĩ tới tìm được Mộ Hi trong đống cỏ, Nam Cung Diệu liền không thể tha thứ cho mình.
Nghĩ đến người không quen biết kia gọi điện thoại nói: Một người phụ nữ có thai, còn là người câm, người câm? Vì sao bà xã không thể nói chuyện, vừa rồi khoảnh khắc nhìn thấy anh và Nam Nam, cô chỉ là rơi lệ và run rẩy, vì sao không khóc ra tiếng?
Nam Cung Diệu đi đến vách tường trong hành lang đấm một cái, trên tay chảy máu tươi, anh cũng không cảm thấy đau, giờ phút này anh nhìn thấy Mộ Hi liền đau lòng vô cùng, là ai nhẫn tâm ra tay độc ác với một người phụ nữ đang mang thai?
"Là ai? Là ai dám động đến người phụ nữ của tôi?" Nam Cung Diệu đau khổ nói, cơ mặt co rút, trong mắt mang theo vẻ âm độc khủng bố, trong đêm khuya yên tĩnh này, càng dọa người hơn.
Nam Cung Diệu trở về phòng bệnh, vẻ mặt vừa rồi đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt ôn nhu.
Anh dùng nước nóng nhẹ nhàng lau mặt cho Mộ Hi, lau tay, toàn thân bà xã mặc quần áo của đàn ông, khuôn mặt tiều tụy.
"Bà xã là ai đã hại em? Vì cái gì em lại mất giọng? Anh nhất định sẽ không bỏ qua cho tên khốn khiếp kia." Nhìn Mộ Hi, Nam Cung Diệu ngoại trừ đau lòng vẫn là đau lòng.
"Lãnh Đông, cậu lập tức đi mua quần áo cho phụ nữ có thai năm tháng mặc, bên trong bên ngoài đều cần, sau đó đưa đến bệnh viện Cát Hóa." Nam Cung Diệu cúp điện thoại nhìn Mộ Hi, anh không muốn rời khỏi một bước Mộ Hi, anh cũng không muốn nếm thử nổi đau mất đi cô, mùi vị đó không cách nào diễn tả được.
Một tiếng sau, Lãnh Đông đi vào bệnh viện, choáng váng cầm quần áo rồi, nhìn Mộ Hi nằm trên giường.
"Đưa qua đây." Nam Cung Diệu nhìn thấy Lãnh Đông choáng váng đứng ở cửa, cũng biết anh ấy cũng không thể tưởng tượng được Mộ Hi còn sống, rõ ràng người đã khuất đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, cái loại tư vị đó, quả thực là không dám tin vào hai mắt mình.
"Diệu tổng, đây đây, là thế nào?" Lãnh Đông dụi mắt, vẻ mặt trở nên rất vui vẻ.
"Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra? Tôi và Nam Nam ra ngoài chơi, phát hiện ở một trấn nhỏ, chỉ có chờ Mộ Hi tỉnh mới có thể biết đáp án!" Không chỉ Lãnh Đông tò mò, Nam Cung Diệu cũng một bụng đầy nghi vấn.
"Thật tốt quá, phu nhân còn sống, thật tốt quá." Lãnh Đông vui mừng nói.
"Cậu đi ra ngoài trước, tôi thay quần áo cho Mộ Hi."
"Vâng." Lãnh Đông đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
Nam Cung Diệu cẩn thận chuẩn bị thay quần áo cho Mộ Hi, ai ngờ tay vừa đụng cổ áo của cô, Mộ Hi liền phản xạ có điều kiện bắt lấy tay Nam Cung Diệu, kỳ thật, người cô vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, mắt vẫn nhắm.
"Để tôi đi, nếu anh dám chạm vào tôi, tôi liền đi chết, thả tôi về nhà, thả tôi về nhà, thả tôi về nhà..." Nam Cung Diệu nhắm mắt lại, mặt vùi trên người Mộ Hi, đau khổ không cách nào nói rõ, Mộ Hi ngay cả ngủ cũng bảo vệ sự trong sạch của mình, chẳng phải biết, hiện tại Nam Cung Diệu chỉ cần Mộ Hi còn sống, cái khác, đều không quan trọng.
"Bà xã, ngoan, anh là ông xã, đừng sợ." Nam Cung Diệu nhẹ nhàng giúp cởi quần áo trên người Mộ Hi xuống, nhìn cái bụng lớn kia, cô lại vì anh có con.
"Bà xã, em nói không sai, anh, Nam Cung Diệu nợ em ." Nam Cung Diệu nhớ tới một câu nói trong nhật ký của Mộ Hi, Mộ Hi nói là: Nam Cung Diệu anh nợ tôi.
Nhìn thấy Mộ Hi từ trong ra ngoài, tất cả đều là quần áo của đàn ông, còn có hai chân, bộ dạng hết sức tinh xảo, nhưng vừa sờ kỹ, lòng bàn chân rất cứng, hẳn là chân trần đi đường một thời gian dài tạo thành, bà xã nhất định chịu nhiều khổ sở, Nam Cung Diệu cố nén đau buồn, từng cái từng cái mặc cho Mộ Hi, đắp chăn mỏng lên, mặt hướng ra ngoài.
"Lãnh Đông, cậu mang những quần áo này về, điều tra xem chủ nhân của bộ quần áo này là ai? Còn có, cậu đưa chúng tôi trở về trước, bộ dạng này của Mộ Hi, tôi không thể lái xe, không thể ở lại đây, tôi muốn mời bác sĩ về nhà chăm sóc cho Mộ Hi, phải giữ bí mật tất cả tình trạng của Mộ Hi với bên ngoài, xem ra, Mộ Hi là bị người bắt cóc, sau đó trốn ra được, đối phương nhất định sẽ đến quan sát tình hình bên này của chúng ta, gần đây cậu phải lưu ý người khả nghi hơn." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Vâng, Diệu tổng."
Sau khi Lãnh Đông làm xong thủ tục, Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi, Lãnh Đông ôm Nam Nam, bốn người cùng ra khỏi bệnh viện.
Về đến nhà, Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi đến trên giường, đắp chăn cho cô, sau đó gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của anh, bảo ông kiểm tra thân thể cho Mộ Hi.
"Diệu tổng, thân thể của phu nhân không có gì đáng ngại, chính là thân thể suy yếu, còn có dây thanh quản của cô ấy không biết vì sao bị tổn thương nghiêm trọng, tạo thành mất giọng, cần quan sát thêm." Bác sĩ nói với Nam Cung Diệu.
"Thai nhi trong bụng của cô ấy như thế nào? Vì sao đến bây giờ cô ấy còn chưa tỉnh?" Nam Cung Diệu quan tâm nói.
"Thai nhi hết sức bình thường, Diệu tổng cũng có thể yên tâm, về phần phu nhân còn chưa tỉnh, là vì cô ấy ngủ không đủ một thời gian dài tạo thành, cô ấy giống như rất mệt, tiềm thức nói cho cô ấy biết, hiện tại cô ấy có thể an tâm ngủ, cho nên Diệu tổng phải kiên nhẫn chờ phu nhân tự tỉnh lại." Bác sĩ nói.
"Ông đi viết thực đơn dành riêng cho phụ nữ có thai đưa đến đây, chuyện của phu nhân chỉ ông biết, cho nên tạm thời không cần nói với bên ngoài." Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói.
"Hiểu Diệu tổng, chúc mừng Diệu tổng làm cha." Bác sĩ nói.
"Uhm, đi xuống đi." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói. Hàn Băng Tâm di.en..danle.quy.don.
"Vâng, Diệu tổng, thực đơn cho phụ nữ có thai viết xong, tôi sẽ đưa đến." Bác sĩ nói xong đi ra ngoài.
Nam Cung Diệu đi đến bên giường, ngồi xuống, nắm lấy tay Mộ Hi, bởi vì cả đêm không có chợp mắt, cho nên từ từ cầm tay Mộ Hi ngủ thiếp đi.
Mộ Hi ngủ đến mê man, cảm giác như giấc mơ lại xuất hiện, ông xả và con trai tới cứu cô, cô mơ thấy mình về nhà, không cần mặc quần áo của đàn ông kia nữa, có con trai, có ông xã yêu thương, cảm giác này đẹp quá.
Nhưng mà, cô còn mơ thấy mình lại bị bắt trở về, Âu Dương Hàn biến thái kia nắm tóc cô đánh cô, nói với cô: Cô dám chạy trốn, tôi cho cô chạy, anh ta tàn nhẫn xé rách quần áo của cô, còn đá đánh đứa bé trong bụng của cô, cô liều mạng bảo vệ con của mình, nhưng mà sức lực của người đàn ông kia quá lớn, cô không phải là đối thủ của anh ta, Mộ Hi chỉ có thể chịu đòn.
Trong cơn ác mộng, Mộ Hi sợ hãi, cô sợ con cô không giữ được, bởi vì người đàn ông kia muốn hại đứa trẻ trong bụng cô, cô muốn chạy trốn, nhưng người đàn ông kia nắm chặt tóc cô, trong miệng không ngừng chửi bới.
"Mẹ kiếp, cô thật to gan, dám dùng gậy điện giật tôi, ông đây hôm nay sẽ muốn cô, muốn cô và đứa trẻ cùng nhau hầu hạ tôi."
Ở trong mơ, Mộ Hi liều mạng cầu cứu.
"Đừng, cầu xin anh, đừng, cầu xin anh, con của tôi, tôi cần con..." Trong giấc mơ Mộ Hi lắc đầu, mặt mũi tràn đầy mồ hôi.
Nam Cung Diệu bị đánh thức, phát hiện Mộ Hi nhắm mắt lại chỉ lắc đầu, xem nét mặt của cô cũng biết là cô gặp ác mộng.
"Bà xã, bà xã, bà xã..." Nam Cung Diệu nhẹ nhàng gọi Mộ Hi, chỉ sợ âm thanh quá lớn, lại hù đến cô.
Mộ Hi đột nhiên mở hai mắt ra, phát hiện toàn thân mình đầy mồ hôi lạnh.
Nhìn xung quanh một chút, sờ sờ dưới thân, giường ở đây thật mềm, đây là nhà của mình, đây là giường của mình, người đàn ông ở trước mắt ôn nhu nhìn mình, chẳng lẽ mình ở trong mơ vẫn chưa có tỉnh sao? Giấc mơ này thật dài.
"Bà xã, là anh." Nam Cung Diệu nhìn thấy vẻ mặt của Mộ Hi, hết sức mờ mịt, về đến nhà, vì sao không ngạc nhiên mừng rỡ?
"Bà xã, không sao." Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi không nói, lại cẩn thận nói cho Mộ Hi cô an toàn rồi.
Giấc mơ này thật chân thực, ông xã đang nói chuyện, chẳng lẽ thật sự là ông trời thương xót cô, làm cho Nam Cung Diệu đến trong mơ gặp cô.
Mộ Hi gấp rút chạy xuống giường, cô phải nắm chặt thời gian, nói cho ông xã cô ở đâu? Nếu không lát nữa tỉnh dậy, mình liền không có cơ hội, thật sự là ông xã báo mộng cho cô.
Mộ Hi thông thạo đi tới trước bàn của mình, mở ngăn kéo ra, lấy giấy và bút, lả tả viết lên.
"Ông xã, em còn sống, mau tới cứu em, em ở ××× trấn nhỏ."
Mộ Hi cho rằng mình còn ngủ trong đống cỏ kia, cho nên cô không có viết địa chỉ của Âu Dương Hàn, kỳ thật, cô cũng không biết đó là nơi nào? Cái trấn nhỏ này còn là người giúp cô gọi điện thoại kia nói cho cô.
Nam Cung Diệu đoán được Mộ Hi hoảng sợ quá độ, cho rằng đây là cảnh trong mơ, hoặc là ảo giác, anh đau lòng ôm cổ Mộ Hi, nhỏ giọng nói bên tai cô:
"Bà xã, em nghe, anh nói cho em biết, hiện tại đây không phải là mơ, cũng không phải là ảo giác, em đã về nhà, em an toàn, không có ai làm em bị thương, đây là nhà em, nhà của chúng ta, có em, có Nam Nam, còn có con của chúng ta không xảy ra việc gì." Mộ Hi thật sự rõ ràng cảm nhận được ấm áp của Nam Cung Diệu, cô khóc, khóc lớn không tiếng động, cả người run rẩy.
Hai tay cô ôm lấy Nam Cung Diệu, sợ anh sẽ rời khỏi, sợ sẽ không còn được gặp lại anh, nước mắt thấm ướt quần áo của Nam Cung Diệu.
Mộ Hi rời khỏi cái ôm của Nam Cung Diệu, quay đầu ra ngoài, một tay côôm bụng, một tay đi mở cửa, sau đó Nam Cung Diệu đi theo.
"Mẹ, mẹ." Nam Nam thấy mặt Mộ Hi đầy nước mắt, cái mũi nhỏ đau xót, nhào vào người Mộ Hi, ôm một chân của Mộ Hi, bởi vì mang thai, Mộ Hi rất khó ngồi xuống, cũng không có cách nào ôm con trai.
Nam Cung Diệu ôm con lên giường, Nam Nam úp sấp trên bờ vai của Mộ Hi, hai tay Mộ Hi ôm lấy Nam Nam, mặt giấu trong ngực Nam Nam, vụng trộm khóc.
Mộ Hi không thể nói chuyện, nhưng mà, cô lại nói ở trong lòng: "Con trai, mẹ rất nhớ con, không có con, mẹ làm sao sống?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.