Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
Chương 210: Anh họ từ trên trời giáng xuống
Hi Vũ Yên
12/08/2016
Nhiều năm như vậy Lãnh Đông một mực tìm, nhưng không có một chút đầu mối, không có tin tức của ông nội, bây giờ cho dù nhìn thấy em gái, con bé đã là một đại cô nương, nhìn thấy con bé cũng không nhận ra, chỉ có một khả năng nhất định, nếu em gái ở chung một chỗ với ông nội, nhất định ông nội sẽ đem tuyệt học nhà họ Lãnh truyền cho con bé, cho nên Lãnh Đông thường lưu ý trình độ võ của các cô gái, nhưng không có một người nào dùng tuyệt học nhà họ Lãnh, bởi vì công phu nhà họ Lãnh không truyện cho người ngoài.
Sau khi nhận biết. ngày hôm sau Mộ Hi đúng hẹn đi tới ngôi nhà họ Lãnh, Lãnh Ưng đã đợi ở trong sân, ngồi ở trên ghế trúc, uống trà, thấy Mộ Hi tới.
"Đi vào trong thay quần áo võ." Ông cụ lạnh lùng nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.
"Vâng" Mộ Hi ngoan ngoãn tiến vào.
Một lát sau, Mộ Hi mặc đồ võ toàn thân ra ngoài.
"Châm trà cho ta, bái sư học nghệ." Ông cụ nói.
Mộ Hi ngoan ngoãn làm theo, những thứ này cô đều hiểu, từng thấy trên TV, cho nên không làm khó được cô, quỳ hai đầu gối xuống, kính trà với sư phụ.
"Sư phụ mời uống trà, nhật một lạy của học trò." Mộ Hi dập đầu một cái.
Ông cụ nhận lấy trà, uống một hớp.
"Đứng lên đi."
Mộ Hi đứng dậy đứng ở một bên.
Lãnh Ưng đứng lên cẩn thận quan sát Mộ Hi, sau đó vươn tay, sờ soạng mấy chỗ khớp xương và huyệt vị ở trên người Mộ Hi, ông đang kiểm tra Mộ Hi có căn cốt cùng thiên phú luyện võ hay không.
Sau khi ông cẩn thận quan sát, sau khi nắm bóp mười mấy chỗ trên người, cuối cùng dừng động tác lại.
"Căn cốt coi như qua loa, cũng may cô đã có kinh nghiệm tập võ." Lãnh Ưng nói.
"Ông nội, làm sao ông biết con đã học qua một chút?" Mộ Hi tò mò hỏi.
"Ta không chỉ hiểu biết rõ những thứ này." Trước kia Mộ Hi luyện qua hai năm, cho nên gân cốt còn có thể, không phải rất cứng.
"Ta muốn học trò không phải học trò bình thường, ta muốn một học trò có thể nhiệt tình yêu thích võ học, mà không phải những phế vật chỉ biết loay hoay khoa chân múa tay, chỉ có người ổn định tâm thần học tập, mới có tư cách trở thành truyền nhân nhà họ Lãnh." Lúc Lãnh Ưng nói lời này, rất có hào khí ngất trời, chỉ là đầy đầu tóc trắng đã không tha người, tuổi tác cao là sự thật.
"Ông nội, con hiểu." Mộ Hi nghiêm túc trả lời.
"Công phu nhà họ Lãnh rất thâm ảo, không phải một sớm một chiều là có thể học được, con phải chịu đựng, chỉ cần dùng tâm, không có chuyện học không được ." Lãnh Ưng nói.
"Con sẽ cố gắng ông nội." Mộ Hi nói nghiêm túc.
"Võ thuật là một loại vận động cường thân kiện thể, là một loại bộ môn tu thân dưỡng tính, võ thuật có thể vừa động trị tĩnh, lấy yếu trị mạnh, là một loại làm cho Edit_Mèo Hoang người ta có thể nhiệm được tới một cảnh giới khác. Đến đây, con dùng hết sức toàn thân đánh ta." Lãnh Ưng nói.
Mộ Hi dùng sức vung đấm tới Lãnh Ưng, chỉ thấy ông không nhúc nhích, thân thể cũng không có chút dao động, một tay bắt lấy cổ tay Mộ Hi.
Cứ như vậy, Mộ Hi một mực tiến công. . . . . .
Cuối cùng hôm nay cũng luyện tập xong, Mộ Hi thay xong quần áo về nhà, về đến nhà, cắm đầu ngã quỵ trên giường, bởi vì mệt chết đi, Nam Cung Diệu đi ra từ trong phòng bếp, trên người đeo tạp dề, một tay còn cầm rau cải đi tới phòng ngủ Mộ Hi.
"Hình như em rất mệt?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Dĩ nhiên, còn kém không có mệt chết!" Mộ Hi nằm lỳ ở trên giường nói.
"Vẽ tranh khổ cực như vậy, tại sao còn muốn duy trì, anh cũng không phải là không nuôi nổi em! Không có chuyện lại tìm tội chịu!" Nam Cung Diệu trở lại phòng bếp nấu cơm tiếp, bởi vì thấy cô mệt mỏi, đoán được cô cũng sẽ đói, cho nên nhanh chóng nấu cơm, cho cô ăn no!
Nửa giờ sau, trên bàn cơm, bốn đôi bát đũa, bốn mặn một canh.
Mộ Hi vốn ngủ thiếp đi, ngửi thấy được mùi cơm chín, từ từ chạy đến.
"A a, nhiều đồ ăn ngon như vậy? Tại sao lại là bốn đôi bát đũa?" Mộ Hi nghi ngờ hỏi.
"Đây là hai đứa bé, đây là chúng ta." Nam Cung Diệu chỉ chỉ bát đũa trên bàn ăn nói.
"Nam Nam tới?" Mộ Hi hỏi.
"Ừ." Nam Cung Diệu chỉ chỉ phòng ngủ Lâm Lâm.
Mộ Hi đi tới, khe khẽ mở cửa, thấy bên trong phòng ngủ, lại có hai cái giường, Nam Nam thấy Mộ Hi đi vào.
"Con bởi vì nhớ nhung cha, cho nên mới tới, có thể không? Mẹ." Nam Nam nhìn Mộ Hi hỏi.
"Dĩ nhiên có thể bảo bối." Mộ Hi kéo Nam Nam lại, nhẹ nhàng hôn lên đầu cậu, thằng bé đã cao như vậy rồi, đã sắp cao vượt người cô.
Bàn tay nhỏ của Nam Nam ôm lấy phía sau Mộ Hi, lỗ mũi chua xót, đây là trong hai năm, lần đầu tiên mẹ ôm cậu, lồng ngực mẹ thật là ấm áp, thật không muốn rời.
"Nam Nam, thật xin lỗi con, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ." Mộ Hi cũng không chịu được nữa rồi, vẫn là Nam Nam hiểu chuyện, không có trách cô không cần thằng bé, Mộ Hi xấu hổ, đau lòng, tự trách!
"Ăn cơm thôi. . . . . ." Nam Cung Diệu chợt mở cửa, thấy một màn cảm động, đi tới, ôm hai người vào trong ngực.
"Hừ! Cha còn có con, mấy người bắt nạt con, mấy người bắt nạt con!" Lâm Lâm tranh cãi ầm ĩ.
"Quên mất bảo bối của ta, đến đây cha ôm con đi đi ăn cơm." Nam Cung Diệu ôm Lâm Lâm vào trong ngực đi ra ngoài, Mộ Hi ôm Nam Nam cũng đi ra ngoài ăn cơm.
Lần đầu tiên người một nhà ăn cơm vui vẻ như vậy, Nam Cung Diệu vì lôi kéo Mộ Hi cũng tự mình xuống bếp làm đồ ăn ngon cho cô.
"Đây thật sự là anh làm hay sao?" Mộ Hi hoài nghi hỏi.
"Nói nhảm, không phải là anh làm, chẳng lẽ là em làm!" Nam Cung Diệu nói xong gắp vào trong bát Mộ Hi một miếng sườn, bởi vì anh hiểu biết rõ Mộ Hi thích ăn thịt, cho nên tất cả đều làm thứ cô thích ăn.
"A, thật lợi hại, ăn ngon như vậy, có phải không Lâm Lâm?" Mộ Hi ăn rất ngon.
"Đương nhiên ăn ngon rồi, bởi vì là cha làm nha." Lâm Lâm ăn miệng đầy mỡ, hai tay cầm sườn gặm rất hăng hái.
Nam Nam thỉnh thoảng lại lau miệng cho em gái, trên bàn cơm giống như hai người con trai này là người lớn, mà hai cô gái lại giống như là đứa bé, tướng ăn thật là không dám khen tặng, Mộ Hi bất kể cái thục nữ gì, ăn no là được, Lâm Lâm vốn phụ trách giám sát Mộ Hi, hiện tại cũng không đoái hoài tới, nếu không ăn ngon sẽ bị mẹ ăn sạch, Nam Cung Diệu và Nam Nam bất không biết làm sao lắc đầu.
"Anh thật sự hoài nghi có phải ba bữa một ngày ăn chung hay không!" Nam Cung Diệu cười nói.
"Ai bảo anh làm rất ngon, còn có người ta thật đói, bụng cũng gõ trống rồi, đói chết a!" Mộ Hi nói lớn tiếng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thiết kế của Mộ Hi rất thành công, Nam Cung Diệu vì cô tổ chức tiệc rượu ăn mừng, đương nhiên có thể có rất nhiều người tham gia, Nhạc Phàm là nguyên mẫu, cho nên nhất định phải trình diện .
Hôm nay Mộ Hi mặc rất đẹp, lễ phục là Nam Cung Diệu chuẩn bị, rất cao quý, lại ưu nhã.
Tất cả mọi người chúc mừng Nam Cung Diệu, dĩ nhiên Mộ Hi không thể không có công, còn có Nhạc Phàm cũng là nhân vật công chúng.
"Mộ Hi, thật vui mừng gặp em lần nữa." Nhạc Phàm lịch sự nói.
"Em cũng thế." Mộ Hi ưu nhã giơ ly rượu lên nhẹ nhàng đụng một cái với Nhạc Phàm.
Ngay lúc hai người trò chuyện rất cởi mở, điện thoại Nhạc Phàm vang lên, vừa nhìn là bạn tốt.
"Này, sao cậu lại chịu gọi điện thoại cho tôi thế, thật là khó thấy!" Nhạc Phàm cười nói.
Đối phương giống như đang hỏi Nhạc Phàm ở đâu?
"Cậu qua đây đi, bây giờ tôi không ra." Nhạc Phàm không muốn bỏ qua cơ hội ở cùng Mộ Hi, cho nên anh ta để cho bạn tốt đến, như vậy có thể thấy Mộ Hi, còn có thể thấy anh em tốt, người anh em này lai lịch cũng rất lớn, ông chủ đời hai Dạ Ưng ở Mĩ, nghe nói ông chủ đời thứ nhất là ông nội anh ta.
Trong thoáng chốc, Lãnh Huyết tới.
Thấy mỹ nữ bên cạnh Nhạc Phàm, lập tức há to mồm.
"Em họ, sao em lại ở chỗ này?" Lãnh Huyết hỏi.
Mộ Hi sợ hết hồn, làm sao trùng hợp như vậy, người đàn ông này là bạn tốt của Nhạc Phàm, thảm, Nhạc Phàm biết thân thế của mình, thế nhưng nam cương thi cũng không biết thân phận thật sự của cô là ai! Trời đất xui khiến đi làm Lãnh Tuyết.
"Em tới đây tham gia bữa tiệc, thật là trùng hợp!" Mộ Hi lúng túng nhìn Nhạc Phàm, mà Nhạc Phàm một bên đã sớm trợn tròn mắt, làm thế nào mà hai người kia lại biết nhau? Còn nói em họ? Chẳng lẽ là bởi vì gương mặt này, nhưng hình như Mộ Hi cũng biết cậu ta?
"Làm sao hai người biết nhau?" Nhạc Phàm nghi hoặc hỏi.
"Nhạc Phàm, nói ra rất dài dòng, tóm lại đây là anh họ của em." Mộ Hi bất đắc dĩ nói, bởi vì nhà họ Lãnh liên tục dặn dò, không thể nói với bất kỳ ai thân thế của cô, bao gồm cháu trai Lãnh Huyết của ông, cho nên Mộ Hi không thể làm gì khác hơn là nhận cái anh họ này.
Ngay lúc Mộ Hi đau đầu nhức óc, Nam Cung Diệu vừa đi tới.
"Bà xã, náo nhiệt như thế?" Nam Cung Diệu rất lịch sự đi tới, Mộ Hi là của anh, hắn rất bình tĩnh, bởi vì Mộ Hi không chạy được, anh có lòng tin.
"Em họ em kết hôn sao? Em lại có thể gả cho Nam Cung Diệu? Thật không thể tưởng tượng nổi!" Lãnh Huyết chỉ vào Nam Cung Diệu nói.
Mộ Hi không biết thân phận của người anh họ này là gì? Khi cô nghe được Lãnh Huyết nói tới ba chữ Nam Cung Diệu, nàng hít sâu một hơi, nhìn Nam Cung Diệu, tất cả mọi người gọi anh Diệu tổng, cái mà cương thi máu lạnh này, lại dám gọi thẳng tên họ của Nam Cung Diệu.
"Tôi cho rằng đây là ai chứ? Thì ra là Lãnh Huyết, Lãnh tổng." Nam Cung Diệu rất khách khí nói, bởi vì anh biết rõ người này là ai, cũng biết người này làm gì, mặc dù là nước giếng không phạm nước sông, nhưng mà, nhiều bạn còn hơn là nhiều kẻ thù.
"Cái gì mà Lãnh tổng, cậu phải gọi tôi là anh họ, em rể." Lãnh Huyết cười nói, không ngờ em gái gả cho người có tiền như vậy, mặc dù bang Dạ Ưng của mình rất lợi hại, nhưng tài phú bên trong còn xa thua bởi tập đoàn Nam Cung .
"Anh họ? Em rể?" Nam Cung Diệu luôn luôn trầm ổn cũng trở nên không bình tĩnh, tại sao anh ta lại thành anh họ Mộ Hi thế? Thật không thể tưởng được!
"Đương nhiên, không phải cậu vừa goi cô ấy là bà xã sao?" Lãnh Huyết chỉ chỉ Mộ Hi.
"Đúng, cô ấy là bà xã của tôi." Nam Cung Diệu nói nghiêm túc.
"Chính là vậy, thì tôi chính là anh họ của cậu, cậu chính là em rể của tôi." Lãnh Huyết vui vẻ nói, xem ra sức quyến rũ của em họ không nhỏ, lại là bà xã của Nam Cung Diệu, người đàn ông này cũng không phải người phụ nữ bình thường nào cũng chơi đùa được!
Mộ Hi và Nhạc Phàm anh nhìn tôi...tôi nhìn anh, hình như trong lòng đã hiểu rõ chuyện gì! Nhưng mà ván đã đóng thuyền, không thể làm gì khác hơn là đi một bước nói một bước!
Ban đầu vì Lãnh Tuyết không có bất kỳ người thân, Mộ Hi mới chịu đồng ý làm cô ấy, ai nghĩ tới người nhà bên kia là người nuôi dưỡng cô ấy, bỗng nhiên xuất hiện ông nội ruột của cô ấy, khiếp sợ là, người ông này còn rất có lai lịch, Mộ Hi cảm thấy, bây giờ không biết anh họ trước mắt còn thân phận gì, lại có thể khiến Nam Cung Diệu cũng kính ba phần, Mộ Hi nhức đầu!
"Hóa ra là anh họ, tại sao không có nghe bà xã tôi nói qua?" Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi nói, trong lòng đang suy nghĩ, cái người phụ nữ đáng chết này, rốt cuộc em có bao nhiêu chuyện gạt anh, thật là cô vợ nhỏ thần bí!
Sau khi nhận biết. ngày hôm sau Mộ Hi đúng hẹn đi tới ngôi nhà họ Lãnh, Lãnh Ưng đã đợi ở trong sân, ngồi ở trên ghế trúc, uống trà, thấy Mộ Hi tới.
"Đi vào trong thay quần áo võ." Ông cụ lạnh lùng nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.
"Vâng" Mộ Hi ngoan ngoãn tiến vào.
Một lát sau, Mộ Hi mặc đồ võ toàn thân ra ngoài.
"Châm trà cho ta, bái sư học nghệ." Ông cụ nói.
Mộ Hi ngoan ngoãn làm theo, những thứ này cô đều hiểu, từng thấy trên TV, cho nên không làm khó được cô, quỳ hai đầu gối xuống, kính trà với sư phụ.
"Sư phụ mời uống trà, nhật một lạy của học trò." Mộ Hi dập đầu một cái.
Ông cụ nhận lấy trà, uống một hớp.
"Đứng lên đi."
Mộ Hi đứng dậy đứng ở một bên.
Lãnh Ưng đứng lên cẩn thận quan sát Mộ Hi, sau đó vươn tay, sờ soạng mấy chỗ khớp xương và huyệt vị ở trên người Mộ Hi, ông đang kiểm tra Mộ Hi có căn cốt cùng thiên phú luyện võ hay không.
Sau khi ông cẩn thận quan sát, sau khi nắm bóp mười mấy chỗ trên người, cuối cùng dừng động tác lại.
"Căn cốt coi như qua loa, cũng may cô đã có kinh nghiệm tập võ." Lãnh Ưng nói.
"Ông nội, làm sao ông biết con đã học qua một chút?" Mộ Hi tò mò hỏi.
"Ta không chỉ hiểu biết rõ những thứ này." Trước kia Mộ Hi luyện qua hai năm, cho nên gân cốt còn có thể, không phải rất cứng.
"Ta muốn học trò không phải học trò bình thường, ta muốn một học trò có thể nhiệt tình yêu thích võ học, mà không phải những phế vật chỉ biết loay hoay khoa chân múa tay, chỉ có người ổn định tâm thần học tập, mới có tư cách trở thành truyền nhân nhà họ Lãnh." Lúc Lãnh Ưng nói lời này, rất có hào khí ngất trời, chỉ là đầy đầu tóc trắng đã không tha người, tuổi tác cao là sự thật.
"Ông nội, con hiểu." Mộ Hi nghiêm túc trả lời.
"Công phu nhà họ Lãnh rất thâm ảo, không phải một sớm một chiều là có thể học được, con phải chịu đựng, chỉ cần dùng tâm, không có chuyện học không được ." Lãnh Ưng nói.
"Con sẽ cố gắng ông nội." Mộ Hi nói nghiêm túc.
"Võ thuật là một loại vận động cường thân kiện thể, là một loại bộ môn tu thân dưỡng tính, võ thuật có thể vừa động trị tĩnh, lấy yếu trị mạnh, là một loại làm cho Edit_Mèo Hoang người ta có thể nhiệm được tới một cảnh giới khác. Đến đây, con dùng hết sức toàn thân đánh ta." Lãnh Ưng nói.
Mộ Hi dùng sức vung đấm tới Lãnh Ưng, chỉ thấy ông không nhúc nhích, thân thể cũng không có chút dao động, một tay bắt lấy cổ tay Mộ Hi.
Cứ như vậy, Mộ Hi một mực tiến công. . . . . .
Cuối cùng hôm nay cũng luyện tập xong, Mộ Hi thay xong quần áo về nhà, về đến nhà, cắm đầu ngã quỵ trên giường, bởi vì mệt chết đi, Nam Cung Diệu đi ra từ trong phòng bếp, trên người đeo tạp dề, một tay còn cầm rau cải đi tới phòng ngủ Mộ Hi.
"Hình như em rất mệt?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Dĩ nhiên, còn kém không có mệt chết!" Mộ Hi nằm lỳ ở trên giường nói.
"Vẽ tranh khổ cực như vậy, tại sao còn muốn duy trì, anh cũng không phải là không nuôi nổi em! Không có chuyện lại tìm tội chịu!" Nam Cung Diệu trở lại phòng bếp nấu cơm tiếp, bởi vì thấy cô mệt mỏi, đoán được cô cũng sẽ đói, cho nên nhanh chóng nấu cơm, cho cô ăn no!
Nửa giờ sau, trên bàn cơm, bốn đôi bát đũa, bốn mặn một canh.
Mộ Hi vốn ngủ thiếp đi, ngửi thấy được mùi cơm chín, từ từ chạy đến.
"A a, nhiều đồ ăn ngon như vậy? Tại sao lại là bốn đôi bát đũa?" Mộ Hi nghi ngờ hỏi.
"Đây là hai đứa bé, đây là chúng ta." Nam Cung Diệu chỉ chỉ bát đũa trên bàn ăn nói.
"Nam Nam tới?" Mộ Hi hỏi.
"Ừ." Nam Cung Diệu chỉ chỉ phòng ngủ Lâm Lâm.
Mộ Hi đi tới, khe khẽ mở cửa, thấy bên trong phòng ngủ, lại có hai cái giường, Nam Nam thấy Mộ Hi đi vào.
"Con bởi vì nhớ nhung cha, cho nên mới tới, có thể không? Mẹ." Nam Nam nhìn Mộ Hi hỏi.
"Dĩ nhiên có thể bảo bối." Mộ Hi kéo Nam Nam lại, nhẹ nhàng hôn lên đầu cậu, thằng bé đã cao như vậy rồi, đã sắp cao vượt người cô.
Bàn tay nhỏ của Nam Nam ôm lấy phía sau Mộ Hi, lỗ mũi chua xót, đây là trong hai năm, lần đầu tiên mẹ ôm cậu, lồng ngực mẹ thật là ấm áp, thật không muốn rời.
"Nam Nam, thật xin lỗi con, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ." Mộ Hi cũng không chịu được nữa rồi, vẫn là Nam Nam hiểu chuyện, không có trách cô không cần thằng bé, Mộ Hi xấu hổ, đau lòng, tự trách!
"Ăn cơm thôi. . . . . ." Nam Cung Diệu chợt mở cửa, thấy một màn cảm động, đi tới, ôm hai người vào trong ngực.
"Hừ! Cha còn có con, mấy người bắt nạt con, mấy người bắt nạt con!" Lâm Lâm tranh cãi ầm ĩ.
"Quên mất bảo bối của ta, đến đây cha ôm con đi đi ăn cơm." Nam Cung Diệu ôm Lâm Lâm vào trong ngực đi ra ngoài, Mộ Hi ôm Nam Nam cũng đi ra ngoài ăn cơm.
Lần đầu tiên người một nhà ăn cơm vui vẻ như vậy, Nam Cung Diệu vì lôi kéo Mộ Hi cũng tự mình xuống bếp làm đồ ăn ngon cho cô.
"Đây thật sự là anh làm hay sao?" Mộ Hi hoài nghi hỏi.
"Nói nhảm, không phải là anh làm, chẳng lẽ là em làm!" Nam Cung Diệu nói xong gắp vào trong bát Mộ Hi một miếng sườn, bởi vì anh hiểu biết rõ Mộ Hi thích ăn thịt, cho nên tất cả đều làm thứ cô thích ăn.
"A, thật lợi hại, ăn ngon như vậy, có phải không Lâm Lâm?" Mộ Hi ăn rất ngon.
"Đương nhiên ăn ngon rồi, bởi vì là cha làm nha." Lâm Lâm ăn miệng đầy mỡ, hai tay cầm sườn gặm rất hăng hái.
Nam Nam thỉnh thoảng lại lau miệng cho em gái, trên bàn cơm giống như hai người con trai này là người lớn, mà hai cô gái lại giống như là đứa bé, tướng ăn thật là không dám khen tặng, Mộ Hi bất kể cái thục nữ gì, ăn no là được, Lâm Lâm vốn phụ trách giám sát Mộ Hi, hiện tại cũng không đoái hoài tới, nếu không ăn ngon sẽ bị mẹ ăn sạch, Nam Cung Diệu và Nam Nam bất không biết làm sao lắc đầu.
"Anh thật sự hoài nghi có phải ba bữa một ngày ăn chung hay không!" Nam Cung Diệu cười nói.
"Ai bảo anh làm rất ngon, còn có người ta thật đói, bụng cũng gõ trống rồi, đói chết a!" Mộ Hi nói lớn tiếng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thiết kế của Mộ Hi rất thành công, Nam Cung Diệu vì cô tổ chức tiệc rượu ăn mừng, đương nhiên có thể có rất nhiều người tham gia, Nhạc Phàm là nguyên mẫu, cho nên nhất định phải trình diện .
Hôm nay Mộ Hi mặc rất đẹp, lễ phục là Nam Cung Diệu chuẩn bị, rất cao quý, lại ưu nhã.
Tất cả mọi người chúc mừng Nam Cung Diệu, dĩ nhiên Mộ Hi không thể không có công, còn có Nhạc Phàm cũng là nhân vật công chúng.
"Mộ Hi, thật vui mừng gặp em lần nữa." Nhạc Phàm lịch sự nói.
"Em cũng thế." Mộ Hi ưu nhã giơ ly rượu lên nhẹ nhàng đụng một cái với Nhạc Phàm.
Ngay lúc hai người trò chuyện rất cởi mở, điện thoại Nhạc Phàm vang lên, vừa nhìn là bạn tốt.
"Này, sao cậu lại chịu gọi điện thoại cho tôi thế, thật là khó thấy!" Nhạc Phàm cười nói.
Đối phương giống như đang hỏi Nhạc Phàm ở đâu?
"Cậu qua đây đi, bây giờ tôi không ra." Nhạc Phàm không muốn bỏ qua cơ hội ở cùng Mộ Hi, cho nên anh ta để cho bạn tốt đến, như vậy có thể thấy Mộ Hi, còn có thể thấy anh em tốt, người anh em này lai lịch cũng rất lớn, ông chủ đời hai Dạ Ưng ở Mĩ, nghe nói ông chủ đời thứ nhất là ông nội anh ta.
Trong thoáng chốc, Lãnh Huyết tới.
Thấy mỹ nữ bên cạnh Nhạc Phàm, lập tức há to mồm.
"Em họ, sao em lại ở chỗ này?" Lãnh Huyết hỏi.
Mộ Hi sợ hết hồn, làm sao trùng hợp như vậy, người đàn ông này là bạn tốt của Nhạc Phàm, thảm, Nhạc Phàm biết thân thế của mình, thế nhưng nam cương thi cũng không biết thân phận thật sự của cô là ai! Trời đất xui khiến đi làm Lãnh Tuyết.
"Em tới đây tham gia bữa tiệc, thật là trùng hợp!" Mộ Hi lúng túng nhìn Nhạc Phàm, mà Nhạc Phàm một bên đã sớm trợn tròn mắt, làm thế nào mà hai người kia lại biết nhau? Còn nói em họ? Chẳng lẽ là bởi vì gương mặt này, nhưng hình như Mộ Hi cũng biết cậu ta?
"Làm sao hai người biết nhau?" Nhạc Phàm nghi hoặc hỏi.
"Nhạc Phàm, nói ra rất dài dòng, tóm lại đây là anh họ của em." Mộ Hi bất đắc dĩ nói, bởi vì nhà họ Lãnh liên tục dặn dò, không thể nói với bất kỳ ai thân thế của cô, bao gồm cháu trai Lãnh Huyết của ông, cho nên Mộ Hi không thể làm gì khác hơn là nhận cái anh họ này.
Ngay lúc Mộ Hi đau đầu nhức óc, Nam Cung Diệu vừa đi tới.
"Bà xã, náo nhiệt như thế?" Nam Cung Diệu rất lịch sự đi tới, Mộ Hi là của anh, hắn rất bình tĩnh, bởi vì Mộ Hi không chạy được, anh có lòng tin.
"Em họ em kết hôn sao? Em lại có thể gả cho Nam Cung Diệu? Thật không thể tưởng tượng nổi!" Lãnh Huyết chỉ vào Nam Cung Diệu nói.
Mộ Hi không biết thân phận của người anh họ này là gì? Khi cô nghe được Lãnh Huyết nói tới ba chữ Nam Cung Diệu, nàng hít sâu một hơi, nhìn Nam Cung Diệu, tất cả mọi người gọi anh Diệu tổng, cái mà cương thi máu lạnh này, lại dám gọi thẳng tên họ của Nam Cung Diệu.
"Tôi cho rằng đây là ai chứ? Thì ra là Lãnh Huyết, Lãnh tổng." Nam Cung Diệu rất khách khí nói, bởi vì anh biết rõ người này là ai, cũng biết người này làm gì, mặc dù là nước giếng không phạm nước sông, nhưng mà, nhiều bạn còn hơn là nhiều kẻ thù.
"Cái gì mà Lãnh tổng, cậu phải gọi tôi là anh họ, em rể." Lãnh Huyết cười nói, không ngờ em gái gả cho người có tiền như vậy, mặc dù bang Dạ Ưng của mình rất lợi hại, nhưng tài phú bên trong còn xa thua bởi tập đoàn Nam Cung .
"Anh họ? Em rể?" Nam Cung Diệu luôn luôn trầm ổn cũng trở nên không bình tĩnh, tại sao anh ta lại thành anh họ Mộ Hi thế? Thật không thể tưởng được!
"Đương nhiên, không phải cậu vừa goi cô ấy là bà xã sao?" Lãnh Huyết chỉ chỉ Mộ Hi.
"Đúng, cô ấy là bà xã của tôi." Nam Cung Diệu nói nghiêm túc.
"Chính là vậy, thì tôi chính là anh họ của cậu, cậu chính là em rể của tôi." Lãnh Huyết vui vẻ nói, xem ra sức quyến rũ của em họ không nhỏ, lại là bà xã của Nam Cung Diệu, người đàn ông này cũng không phải người phụ nữ bình thường nào cũng chơi đùa được!
Mộ Hi và Nhạc Phàm anh nhìn tôi...tôi nhìn anh, hình như trong lòng đã hiểu rõ chuyện gì! Nhưng mà ván đã đóng thuyền, không thể làm gì khác hơn là đi một bước nói một bước!
Ban đầu vì Lãnh Tuyết không có bất kỳ người thân, Mộ Hi mới chịu đồng ý làm cô ấy, ai nghĩ tới người nhà bên kia là người nuôi dưỡng cô ấy, bỗng nhiên xuất hiện ông nội ruột của cô ấy, khiếp sợ là, người ông này còn rất có lai lịch, Mộ Hi cảm thấy, bây giờ không biết anh họ trước mắt còn thân phận gì, lại có thể khiến Nam Cung Diệu cũng kính ba phần, Mộ Hi nhức đầu!
"Hóa ra là anh họ, tại sao không có nghe bà xã tôi nói qua?" Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi nói, trong lòng đang suy nghĩ, cái người phụ nữ đáng chết này, rốt cuộc em có bao nhiêu chuyện gạt anh, thật là cô vợ nhỏ thần bí!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.