Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 103: Tôi yêu em

Hi Vũ Yên

21/04/2016

Mộ Hi nghe thấy Nam Cung Diệu nói có bài thuốc ăn tăng cân, không khỏi nở nụ cười.

"Làm ơn, anh cũng muốn ăn đến mập? Tôi thấy mỗi ngày ngâm anh vào trong thịt cũng không mập được, ha ha ha ha..."

Nam Cung Diệu áp chế Mộ Hi trên ghế sofa, xấu xa nhìn cô, Mộ Hi quay mặt qua một bên, không nhìn tới anh.

"Người phụ nữ này, nhìn tôi, nhìn tôi." Nam Cung Diệu áp miệng lên mặt Mộ Hi, giọng nói ôn nhu giống như chảy nước.

"Ưm..." Mộ Hi giống như bị điện giật.

"Người phụ nữ này, nói cho tôi biết tại sao thịt này của em nhiều lên như vậy? Vì sao lại trắng trắng mềm mềm như vậy? Tôi vừa bóm giống như sắp chảy nước, còn thịt ở đây nhiều khiến tôi nổi điên, khiến tôi nổi điên... Tiểu yêu tinh, em câu mất hồn phách của tôi rồi!" Nam Cung Diệu hôn hít lấy bộ ngực Mộ Hi, trong lòng ngứa ngáy khó chịu.

"Anh, linh hồn nhỏ bé của anh, tô không muốn, anh có thể lấy về? Ưm..." Mộ Hi bị anh hôn môi đã thấy động tình, nhưng mà Nam Cung Diệu không có tiến công, anh muốn trêu đùa cô, làm cho cô sốt ruột, ngứa ngáy, nhưng lại không chịu cho!

Nam Cung Diệu nghe được hô hấp Mộ Hi dồn dập, nằm ở trên ngực cô nghe thấy tiếng tim đập mạnh, anh cười đắc ý .

"Người phụ nữ này, tôi lệnh cho em nói cho tôi biết, em có để cho người nào khác tiến vào động của em không?" Nam Cung Diệu chua chát nói.

"Khốn kiếp..." Mộ Hi nghe thấy anh nói như vậy, tức giận mắng to.

"Em đây là nói cho tôi biết không có phải không?" Nam Cung Diệu đối với phản ứng của Mộ Hi rất hài lòng, cô không có trả lời mà lại mở miệng mắng to, giải thích rõ ràng trong lòng cô không có quỷ, vậy tại sao trên bụng cô có vết sẹo? Rõ ràng cái vị trí kia là do sinh con mới có.

"Tôi hận anh Nam Cung Diệu, tên biến thái, người đàn ông tự kỷ, cách tôi xa một chút, tôi chê anh bẩn, tôi còn không có hỏi anh đã vào bao nhiêu cái động? Anh còn có mặt mũi hỏi tôi? Bây giờ liền nói, cây gậy của anh đã vào bao nhiêu cái động rồi? Nếu như anh không nói, hôm nay tôi sẽ không để cho anh vào." Mộ Hi ngồi dậy trừng mắt nhìnNam Cung Diệu, giống như là thẩm vấn phạm nhân.

"Rất nhiều, nhiều không nhớ rõ." Nam Cung Diệu rất nghiêm túc nói, không cần thiết giấu giếm, bởi vì Mộ Hi cũng biết. *di.en*da*nle*qu*ydon*Mèo Hoang

"Anh tốt đó." Mộ Hi tức giận nghiến răng nghiến lợi, không có nghĩ tới cái người đàn ông này có da mặt dày như vậy, còn không biết xấu hổ nói ra.

"Tôi nói rồi, tới phiên em." Nam Cung Diệu bình thản nói, không có một chút vẻ mặt xấu hổ.

"Thật sự là bội phục, ngày mai tôi sẽ viết một tấm bảng treo lên mặt anh (đào động chuyên nghiệp), hừ! Bà cô đâythấy anh lợi hại như vậy, nhưng bà cô đây còn biết liêm sỉ! Taôi..." Mộ Hi vừa nghĩ nếu như nói chỉ có một người đàn ông là anh, có phải người này sẽ sướng muốn chết!

"Mau nói." Nam Cung Diệu thực sự muốn biết đáp án.

"Tại sao tôi phải nói cho anh biết? Không nói, không nói, tức chết anh, tức chết anh..." Mộ Hi lè lưỡi, làm mặt quỷ, bộ dạng chơi xỏ.

"Em không nói đúng không? Vậy tôi đành phải vào xem một chút!" Nam Cung Diệu mang bộ dạng sói đói vồ mồi, áp chế Mộ Hi trên ghế sofa.

Mộ Hi ra sức chống cự, gợi lên dục vọng chinh phục mãnh liệt của Nam Cung Diệu.

Anh thích Mộ Hi quật cường, thích sự chống cự của cô, thậm chí thích bộ dạng cô mắng chửi người, anh thích bọn họ cùng nhau dục tiên dục tử, anh thích Mộ Hi từ lúc mới bắt đầu cứng ngắc đến cuối cùng điên cuồng giãy giụa, sau đó cùng anh đến thiên đường.

"Hi, em biết không? Không có người phụ nữ nào dám đối với tôi như vậy, lại không có người phụ nữ nào dám trêu chọc tôi như vậy, em là người duy nhất."

"A - - không cần." Nam Cung Diệu hung hăng cắn lên bả vai Mộ Hi, Mộ Hi bị đau kêu to.

"Vì sao không cần? Tôi yêu em, đây là lần thứ hai tôi nói ba chữ này, người phụ nữ đầu tiên đã chết rồi, em là người duy nhất được nghe tôi nói như vậy(tôi yêu em)." Nam Cung Diệu chân thành nói, anh chỉ muốn cô, không hề biết lý do, kể từ khi có cô, anh liền không muốn làm loại chuyện đó với bất kỳ người phụ nữ nào, anh chính là muốn làm cùng Mộ Hi, việc này có gì sai sao? Chẳng lẽ cùng người mình yêu làm là sai?

Mộ Hi rơi xuống nước mắt hạnh phúc, người đàn ông này thật sự yêu cô, cô tin tưởng, nhưng mà bọn họ không có kết quả!



Làn váy đã bị vén lên, một cánh tay không thành thật đã tiến vào, ngừng lại trên vết sẹo đó, anh đang suy nghĩ gì? Chẳng lẽ anh đã bắt đầu hoài nghi, hay là anh hoài nghi mình đa sinh con với người đàn ông khác? *di.en*da*nle*qu*ydon*Mèo Hoang

Nếu như có thể Mộ Hi hi vọng có thể nói cho anh biết cô đã sinh con cho anh, con của chúng ta, có pahir anh rất vui vẻ hay không? Nhưng mà cô không thể nói, người phụ nữ thần bí kia có khả năng sẽ gây hại cho đứa bé!

"Anh ghét bỏ tôi sao?" Mộ Hi nhỏ giọng nói, anh dừng lại tất cả hoạt động, anh đang hoài nghi cô!

"Người khác đều gọi tôi là tà ma, nên tôi tìm kiếm ma của mình."

"Nam Cung Diệu, anh thật đúng là quỷ ích kỷ, quỷ hẹp hòi, anh đưng ích kỷ, hãy để cho tôi đi, Mộ Hi tôi còn chưa muốn ra nông nỗi này!" Mộ Hi rất đau lòng, anh đang hoài nghi cô, còn dám nói anh yêu cô, anh không hiểu cô, còn nói gì là yêu! Quá buồn cười!

"Hi, chỗ đó có đau không?" Nam Cung Diệu nói một câu không hiểu.

"Ở đâu?" Mộ Hi không hiểu hỏi ngược lại.

"Vết sẹo trên bụng có đau hay không?" Nam Cung Diệu khẽ nhíu mày, nhìn thấy vết sẹo kia dài khoảng chừng 8 cm, nhất định là rất đau.

"À." Mộ Hi hiểu ra anh đang nghĩ gì.

"Thân thể của em đau nhức, lòng tôi cũng đau nhức." Nam Cung Diệu nhìn cô chằm chằm, ngũ quan anh tuấn không có bất kỳ vẻ mặt gì, hai tay bưng lấy khôn mặt Mộ Hi hôn xuống.

Nam Cung Diệu từ từ buông môi cô ra, sau đó là cái cổ, thân thể, mỗi một tấc da thịt anh đều không buông tha, đây là yêu còn là trừng phạt? Mộ Hi không hiểu nổi, bởi vì anh hôn càng ngày càng bá đạo, càng ngày càng cuồng dã.

Anh một đường xuống phía dưới, da thịt Mộ Hi không có chỗ nào hoàn hảo, hồng , tím, xanh, anh lại điên cuồng kịch liệt như vậy, giống như người trẻ tuổi lần đầu chạm vào phụ nữ, nhìn xem thật sự làm cho người ta xấu hổ!

Bởi vì anh đói khát, Mộ Hi không có ngăn cản xâm nhập của anh, anh yêu cô, kỳ thật, cô cũng yêu anh. Cứ như vậy cô bị Nam Cung Diệu giằng xé, xé thành bột phấn rồi dung nhập vào trong xương tủy của Nam Cung Diệu, nhập hai làm một.

Mộ Hi nhìn người đàn ông trên người, người đàn ông này bá đạo muốn chết, vậy anh có thể có năng lực bảo vệ cả nhà cô hay không, Mộ Hi tin tưởng hắn anh có, nhưng mà, hứa hẹn đáp ứng người ta không thể không tính toán gì? Bản thân thất tín, đối phương sẽ không bỏ qua cho cả nhà cô, cô không thể mạo hiểm, cho dù bản thân không cách nào dừng lại việc yêu người đàn ông này!

Trong phòng yên tĩnh chợt có tiếng chuông điện thoại di động, là di động của Nam Cung Diệu, Mộ Hi đưa cho anh.

"Là Lãnh Đông." Mộ Hi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

"Diệu tổng, tôi đã điều tra xong, anh ở chỗ nào? Tôi đi qua tìm anh." Lãnh Đông cho rằng chuyện này hết sức nghiêm trọng, nói ở trước mặt sẽ tốt hơn hết.

"Anh đi làm đi, tôi trở về đây." Mộ Hi nhìn thấy vẻ mặt của Nam Cung Diệu cũng biết là anh có việc, hình như là rất quan trọng?

"Cậu tới biệt thực chờ tôi, tôi sẽ tới ngay."

Mộ Hi đã mặc quần áo tử tế, chuẩn bị rời đi, trên mặt không khỏi có chút mất mát.

Người phụ nữ này thấy mất mát vì rời khỏi anh, hay là...

***

Biệt thự thắng cảnh.

"Diệu tổng, tôi tra ra vào bốn năm trước tiểu thư Mộ Hi đã sinh một đứa con trai." Lãnh Đông rất cẩn thận nói, không biết Diệu tổng nghe xong sẽ nghĩ ra sao?

"Cha đứa trẻ là ai?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.



"Về cha của đứa trẻ không có bất kỳ tin tức gì, bệnh viện cũng không có bất kỳ ghi chép, hộ tịch, đứa bé đi theo Mộ Hi, hơn nữa cũng mang họ Mộ."

"Oh." Nam Cung Diệu nhẹ nhàng oh một tiếng, như có điều suy nghĩ.

"Đây là ảnh tôi đã theo dõi đứa nhỏ mấy ngày nay chụp được, phát hiện đứa bé này..." Lãnh Đông dừng một chút, không dám liều lĩnh nói.

"Phát hiện cái gì?"

"Tôi phát hiện đứa bé này lớn lên rất giống Diệu tổng, vô cùng giống." Lãnh Đông nói ra ý nghĩ của mình.

Nam Cung Diệu cân nhắc, đứa bé bốn tuổi, cho dù, thời điểm năm đó Mộ Hi mất tích mang bầu, vì sao lần cuối gặp cô không có phát hiện bụng cô lớn lên?

Không đúng, năm đó anh còn nhớ Mộ Hi đang ngồi, hơn nữa lúc ấy mình còn nổi nóng không có chú ý, chẳng qua, từ đầu đến cuối Mộ Hi không có đứng lên, luôn ngồi như vậy, còn mặc một bộ quần áo rất rộng.

"Chết tiệt, người phụ nữ đáng giận, lại dám gạt tôi." Nam Cung Diệu ngồi dậy, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

"Cậu tiếp tục đi thăm dò, lúc nào Mộ Hi sinh đứa bé, và bốn năm nay cô đã tiếp xúc với người đàn ông nào, và con Mộ Đồng bây giờ thế nào? Đầy đủ mọi thứ về tình hình của cô, càng cặn kẽ càng tốt, hiểu chưa?"

"Vâng, Diệu tổng." Lãnh Đông đi ra ngoài.

Nam Cung Diệu cầm lấy những hình anh kia nhìn kỹ, đúng là lớn lên rất giống anh, khóe miệng không khỏi nhếch lên, người phụ nữ đáng giận lại dám trộm giống của nah, nếu như tra ra chân tướng, nhất định sẽ xé xác em.

Có vấn đề, Nam Cung Diệu bày toàn bộ ảnh chụp lên trên bàn, phát hiện trong mỗi bức ảnh đều có một người đàn ông nấp trong góc tối, mặc dù cách rất xa, nhưng mà từ quần áo thì đúng là cùng một người, chẳng lẽ còn có người bí mật điều tra đứa bé này? Nam Cung Diệu có một loại dự cảm xấu, chính mình đắc tội với không ít người, mặc dù bọn họ không dám trả thù, nếu thực sự như Lãnh Đông nói, đứa bé này là của anh, vậy hộ có thể ra tay với đứa bé này, không được, không thể để đứa bé này gặp nguy hiểm.

"Là tôi, lập chọn ra hai người trong tổ chức Độc, thân thủ tốt nhất đến đây." Nam Cung Diệu gọi điện cho tổ chức Độc, anh muốn cho người bảo vệ đứa bé này hai mươi bốn tiếng đồng hồ.

***

"Tĩnh Sơ, là mình, ở đâu vậy?" Mộ Hi bấm số điện thoại Vân Tĩnh Sơ, bởi vì trong lòng phiền muội, tạm thời không muốn trở về.

"Nha đầu chết tiệt kia, mình đang muốn tìm cậu, mình ở nhà, cậu đến đi." Vân Tĩnh Sơ làm việc xong liền muốn thẩm vấn Mộ Hi, kỳ thật, chính là về thân thế cảu Mộ Tư Nam! Cô hiểu không rõ ràng lắm, cho nên không thể ngủ được.

Nửa giờ sau, Mộ Hi đi vào nhà Vân Tĩnh Sơ.

"Làm sao vậy? Như cà nhiễm sương, phờ phạc ỉu xìu, không biết còn tưởng rằngcậu mới vừa bị đàn ông đè!" Lần này Vân Tĩnh Sơ chó ngáp phải ruồi, nói ra mấu chốt, vẻ mặt Mộ Hi hồng lên.

"Này? Cậu đừng nói là mình đã đoán đúng, là ai không muốn sống dám đè cậu?" Tinh thần Vân Tĩnh Sơ lập tức tỉnh táo. *di.en*da*nle*qu*ydon*Mèo Hoang

"Không trong sáng." Rõ ràng Mộ Hi có chút thẹn thùng.

"Hiểu, chúng chị em đây hiểu, không phải là muốn đàn ông sao? Không mất mặt." Vân Tĩnh Sơ hết sức đồng tình nói.

"Vân Tĩnh Sơ, cậu có im hay không?" Mộ Hi có chút tức giận.

"Lập tức im, cuối cùng xin hỏi chị em tìm được con vịt đáng giá bao nhiêu, sướng hay không??" Vân Tĩnh Sơ cho rằng Mộ Hi là ra ngoài tìm vịt, mới mệt mỏi như vậy!

"Vịt cái đầu cậu ấy, mình lợi hại như vậy sao?" Mộ Hi trừng mắt hét lên với Vân Tĩnh Sơ, vốn là định đến đây giải sầu, ai ngờ bị nha đầu này thẩm vấn!

"A, hiểu rồi, là Hàng Thiên Vũ, ha ha ha ha... Cuối cùng gạo nấu thành cơm, này? Anh ta khỏe mạnh như vậy? Chẳng trách khiến cậu mệt mỏi như vậy, nhất định phải tám lần mười lần đi?" Vân Tĩnh Sơ đáng tiếc mình không đi làm trinh thám!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook