Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
Chương 255: Chuyện lý thú trong thang máy (1)
Hi Vũ Yên
04/09/2016
Mộ Hi đi tới tầng làm việc, bởi vì vừa rồi ở trong xe Mộ Hi đã biết, Nam Cung Diệu bảo cô đến thẳng bộ phận nhân sự báo cáo là được, anh đã giao phó xong, dĩ nhiên người ngoài cũng không biết thân phận thật của Mộ Hi, cô ở trong mắt người khác chính là thư ký tổng giám đốc mới tới.
Mộ Hi vừa đi vào thang máy, lúc cửa đang chuẩn bị đóng lại, một bàn tay to ngăn cửa thang máy, Mộ Hi kinh, thì ra là ông xã, đây chính là thang máy của nhân viên, sao anh cũng vào chứ?
"Này? Anh có thang máy dành riêng cho mình còn chen vào thang máy của nhân viên làm gì?" Mộ Hi tức giận hỏi, nhưng mà, Nam Cung Diệu cũng không nói lời nào, bởi vì anh thấy phía sau có mấy người cũng muốn vào thang máy.
"Chờ một chút." Người phía sau kêu, thật ra thì bây giờ là giờ cao điểm, nên rất nhiều người đi thang máy, Nam Cung Diệu thầm kêu không được, vừa rồi nhìn thấy sau khi Mộ Hi đi vào, trong thang máy căn bản không có người, cho nên anh mới đi vào lúc thang máy sắp đóng lại, ai ngờ khi anh đi vào, còn có mấy người vội vã chạy tới, cho nên Nam Cung Diệu vẫn là tính nhầm rồi.
"Tổng, tổng giám đốc ngài khỏe chứ." Mấy người vừa mới vào thấy trong thang máy là tổng giám đốc, đều rất giật mình, bởi vì đây là thang máy của nhân viên, tổng giám đốc có thang máy dành riêng cho mình, cho nên nhìn thấy Nam Cung Diệu xuất hiện trong thang máy của nhân viên, mọi người không thể tin được nhìn Nam Cung Diệu, sau đó cũng len lén ngắt mình một cái, chứng minh mình không phải đang nằm mơ.
"Ừ." Nam Cung Diệu lạnh lùng ừ một tiếng, trong thang máy lập tức rất yên tĩnh, không có một chút âm thanh, mọi người cũng không dám thở mạnh, dĩ nhiên ngoại trừ Mộ Hi, Mộ Hi len lén liếc Nam Cung Diệu một cái, nha nha! Thật có thể giả bộ, vừa rồi còn sắc không được, lúc này sao biến thành cương thi rồi, bày mặt thối cho ai nhìn, thật ra thì, Nam Cung Diệu chỉ cần tới công ty, đều là vẻ mặt này, lãnh khốc vô tình, hơn nữa tính khí rất lớn, tất cả mọi người sợ anh, chỉ cần anh nghiêm mặt, không ai dám đến gần.
Phàm là người tiến vào đều là một vẻ mặt, đầu tiên là cung kính chào hỏi, sau đó liền hung hăng nhéo mình một cái, chứng minh mình không phải nằm mơ, mà Nam Cung Diệu thủy chung một vẻ mặt, dùng lời nói của Mộ Hi chính là mặt joker.
Cuối cùng, Mộ Hi thật sự chịu không nổi, luôn muốn cười, bởi vì những người đó đều nhéo mình một cái, chẳng lẽ không sợ đau? Chẳng lẽ đây là quy định của công ty, nhìn thấy tổng giám đốc phải nhéo mình một cái?
"Hì hì. . . . . ." Cuối cùng, Mộ Hi thật sự nhịn không được, bật cười.
Một vị nhân viên kỳ cựu của công ty, đi vào càng khoa trương hơn, bởi vì ông ta lùn, ngẩng đầu liếc mắt nhìn tổng giám đốc, sau đó chào hỏi, cuối cùng lại muốn khom lưng cúi người chào, có lẽ là khẩn trương quá độ, trong thang máy nhiều người như vậy, ông ta làm sao có thể làm động tác này, nhưng mà, ông ta vẫn làm thật, chỉ làm được một nửa, eo liền không cúi xuống được, bởi vì khom lưng hơn nữa cái mông phía sau liền đụng trúng người khác. Hàn Băng Tâm D!D&L@Q#D
Mộ Hi cười một tiếng, tất cả mọi người nhìn về phía cô, trong ánh mắt lộ ra biểu cảm đáng sợ, người phụ nữ này thật sự không muốn sống, dám phát ra âm thanh ở trước mặt tổng giám đốc, hơn nữa còn là tiếng cười, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng thấy tổng giám đốc cười, cho nên bọn họ cũng không dám cười ở trước mặt tổng giám đốc.
"Xuỵt, mới tới? Yên tĩnh!" Một nhân viên tốt bụng nhắc nhở Mộ Hi yên tĩnh, tránh rước họa vào thân, bởi vì trong mắt bọn họ ánh mắt của tổng giám đốc có thể muốn mạng người!
"Ừ, ngày đầu tiên." Mộ Hi trả lời.
"Trước mặt chúng ta là tổng giám đốc, chú ý đến hình ảnh, yên tĩnh." Người tốt bụng kia lo lắng Mộ Hi lại phát ra động tĩnh gì, bọn họ cũng không muốn bị nhân viên mới tới này liên lụy, chọc tổng giám đốc phát giận, đến lúc đó muốn chạy cũng không chạy được, bởi vì đây là trong thang máy!
Thật ra thì, suy nghĩ của người này cũng là suy nghĩ của tất cả mọi người, vì vậy, mọi người rất bất mãn nhìn về phía Mộ Hi.
Mộ Hi bị nhiều ánh mắt quét tới quét lui như vậy, khiến Nam Cung Diệu cực kỳ khó chịu, bởi vì trong đó không ít là đàn ông.
"Khụ khụ. . . . . ." Nam Cung Diệu ho khan hai tiếng, dọa sợ đến những người khác rối rít cúi đầu, trong lòng bắt đầu khấn cầu mau đến tầng bọn họ đi, bởi vì có vị lãnh đạo băng giá này ở bên cạnh lúc nào cũng có thể bị chết rét.
Đến mỗi tầng đều có người đi ra, Mộ Hi và Nam Cung Diệu chung tầng, đương nhiên là phải kiên trì đến cuối cùng, cuối cùng đến, trong thang máy trừ Mộ Hi và Nam Cung Diệu, còn có một người khác, Nam Cung Diệu hy vọng cỡ nào hiện tại chỉ còn hai người anh và Mộ Hi, như vậy anh có thể cắn Mộ Hi một cái rồi đi, nhưng đáng tiếc, một người chướng mắt đang ở đây!
Thang máy lần nữa mở ra, người phụ nữ kia đi ra ngoài trước, bởi vì cô ta cũng làm việc ở tầng của tổng giám đốc, bọn họ là một tầng, Mộ Hi là người thứ hai chuẩn bị ra ngoài.
Thật ra thì, người phụ nữ kia không dám đi ra ngoài trước, tổng giám đốc ở bên cạnh, đương nhiên là lãnh đạo đi trước, nhưng lúc thang máy mở ra, cô ta nhìn Diệu tổng, chỉ thấy Diệu tổng cầm điện thoại di động trong tay, giống như đang tìm tin tức rất quan trọng, cho nên cô ta không dám quấy rầy lãnh đạo, thức thời đi ra ngoài, lúc Mộ Hi chuẩn bị đi ra, chợt bị kéo vào, Nam Cung Diệu hung hăng cắn Mộ Hi một cái, sau đó bước ra ngoài.
"Đàn ông thối, thật có thể giả bộ, rốt cuộc lộ cái đuôi hồ ly ra, về nhà dạy dỗ anh!" Mộ Hi chỉnh sửa quần áo một chút cũng đi ra ngoài.
Mộ Hi trực tiếp đến bộ phận nhân sự báo cáo, khi cô đi vào, quản lý bộ phận nhân sự trong nháy mắt sững sờ, không nghĩ tới thư ký ứng tuyển lần này xinh đẹp, cực phẩm như vậy khó trách trực tiếp có thể vào cương vị.
Hiện tại Mộ Hi không riêng gì diện mạo hạng nhất hạng nhì, ngay cả vóc người cũng không ai có thể so được, tại sao lại có nhiều đàn ông ưu tú thích cô như vậy, thật ra thì, chính là dáng dấp Mộ Hi quá hoàn mỹ, biến hóa theo thời gian, Mộ Hi càng ngày càng có hương vị, trải qua nhiều chuyện, cũng rèn luyện cô bình tĩnh và tự tin, quản lý bộ phận nhân sự rất bội phục khí chất của cô, lần đầu tiên tới đây đi làm, lại có thể bình tĩnh không hề khẩn trương như vậy, lúc đó vị quản lý này bị Mộ Hi nhìn có chút khẩn trương, không biết nên nói gì?
"Ngài khỏe chứ, tôi là thư ký của tổng giám đốc mới tới, xin hỏi có chuyện gì cần sắp xếp không?" Mộ Hi lễ phép hỏi, giọng nói tràn đầy sắc thái, vô cùng êm tai, vị quản lý này có chút mê mẫn, không ngờ giọng nói cũng có sức quyến rũ như vậy, trên thế giới lại có người phụ nữ hoàn mỹ như vậy, thật là khắc tinh của đàn ông!
Tin tưởng người đàn ông lạnh lùng đến đâu cũng sẽ bị cô đốt cháy, kỳ thật, thật sự là như thế, Nam Cung Diệu chính là một điển hình, lạnh lùng vô tình, cao ngạo, khí phách, thế nhưng đối mặt với Mộ Hi đều là đồ bỏ đi, bởi vì Nam Cung Diệu ở trước mặt Mộ Hi chính là một kẻ đáng thương cần được yêu thương, chờ Mộ Hi rủ lòng thương xót cùng thị tẩm!
"A, cô điền bản kê khai này, liền có thể đi làm." Quản lý bộ phận nhân sự nói, vốn là còn rất nhiều trình tự phiền toái cần kiểm tra đánh giá, bởi vì là thư ký của tổng giám đốc, cho nên phải cẩn thận, nhưng hôm nay vị quản lý bộ phận nhân sự này lại tự chủ trương chỉ cho Mộ Hi điền trình tự làm việc cuối cùng, để cô trực tiếp vào cương vị, bởi vì anh ta tin không có người đàn ông nào có thể chống cự người phụ nữ ưu tú như vậy, trước mắt là nắm chặt giữ lại người phụ nữ ưu tú này, nhìn nhiều đẹp mắt, cho dù là tổng giám đốc cũng sẽ không ngoại lệ, bởi vì chỉ cần đàn ông thấy phụ nữ hoàn mỹ như vậy, rất khó không mê luyến cô.
"Cám ơn." Mộ Hi điền xong bản, liền đi ra ngoài, nơi này mặc dù mấy năm nay cô không tới, nhưng cô vẫn rất quen thuộc, cô ra khỏi bộ phận nhân sự trực tiếp đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc.
Mộ Hi nhẹ nhàng gõ cửa, thật ra thì, vừa rồi Mộ Hi đi tới, rất tò mò, bởi vì trước kia nhớ bên ngoài còn có rất nhiều bàn làm việc, tại sao bây giờ bên ngoài tất cả đều là một chút hoa, bồn hoa gì đó, những nhân viên đắc lực của tổng giám đốc đều đi đâu rồi, lúc nào thì biến thành bộ dáng này, không biết còn tưởng rằng nơi này là chỗ riêng tư, thiết kế trang nhã như vậy.
Thật ra thì, những thứ này đều là Nam Cung Diệu muốn để sau khi Mộ Hi tới làm, tạm thời thiết kế, dĩ nhiên, Nam Cung Diệu là hy vọng thời điểm đặc biệt không bị quấy rầy.
"Vào đi." Nghe được tiếng gõ cửa, Nam Cung Diệu lạnh lùng trả lời.
Mộ Hi đi vào, thấy Nam Cung Diệu rất nghiêm túc mở tài liệu.
"Diệu tổng, tôi là thư ký mới nhậm chức của ngài, có chuyện gì cần tôi làm không?" Mộ Hi rất cung kính nói, Nam Cung Diệu ngẩng đầu lên, nhìn về phía vợ yêu, nghĩ thầm: vợ yêu đây là tới thật, vậy thì cho cô cảm giác chân thật thôi.
"Ừ, uống ly sữa kia." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Này? Bây giờ là lúc làm việc, anh có thể đứng đắn một chút không?" Mộ Hi nói.
"Đây là mệnh lệnh, uống nhanh." Nam Cung Diệu nói. Truyện chỉ edit tại diendanlequydon.com
"Hừ, nào có vừa mới đi làm liền bảo người ta uống sữa chứ!" Mộ Hi nói xong bưng sữa lên uống.
Nam Cung Diệu bắt đầu làm việc, anh muốn nhanh làm xong công việc trong tay, sau đó lấy thời gian thân mật với vợ yêu, bởi vì anh đợi một khắc này rất vất vả, trong nhà bây giờ là con trai định đoạt, địa vị của anh xuống thẳng tắp, nhưng lại không có cách nào, đó là con của anh, con trai ruột, sao anh có thể so đo! Anh cũng không nỡ so đo, mặc dù trong lòng anh rất uất ức, bởi vì con trai can thiệp cuộc sống vợ chồng của bọn họ!
Chuyện trong nhà anh có thể mặc kệ, nhưng chuyện bà xã anh không thể bỏ mặc, con trai cố ý gây khó khăn cho anh, vậy mà lại giành Mộ Hi với anh, tiểu tử thúi về sau thời gian ôm phụ nữ ngủ còn nhiều mà, cần phải giành với cha nó, thật là quá đáng, vì vậy Nam Cung Diệu mới có thể đưa cha đến cuốn lấy Nam Nam.
Thật ra thì, Nam Nam làm như vậy còn một nguyên nhân khác, cũng bởi vì giữa mẹ và cha luôn xuất hiện một chút mâu thuẫn, mới có thể tạo thành mẹ bỏ nhà đi, cho nên lần này mẹ có thể trở về, Nam Nam quyết định phải giúp cha coi chừng mẹ, đương nhiên là phải hiểu quan hệ giữa bọn họ như thế nào, chỉ cần cha mỗi ngày muốn gặp mẹ, đã nói lên quan hệ giữa bọn họ rất tốt, một khi phát hiện cha không giống con ruồi quấn mẹ khắp nơi, chứng tỏ có vấn đề, cho nên Nam Nam có thể kịp thời bổ cứu (*), chính là hiểu rõ tình hình chiến đấu, vì hạnh phúc gia đình, lần này Nam Nam đứng bên mẹ bảo vệ mẹ, bảo vệ gia đình của cậu hòa thuận, quyết không thể xảy ra chuyện mẹ mất tích!
(*): dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi; nghĩ cách để khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng
Nam Nam luôn nói Mộ Hi là người phụ nữ ngốc, thật ra thì, cậu là lo mẹ gặp phải chuyện trốn tránh giống như trước đây, cho nên để ngừa ngộ nhỡ, Nam Nam mới có thể nói lên quy định ngủ, dễ dàng quan sát tin tức.
"Xem ra Diệu tổng rất bận, em có thể làm chút gì?" Mộ Hi muốn giúp một tay, nhưng lại không thể nào xuống tay.
"Giúp anh này in phần tài liệu ra, đưa đến phòng họp." Nam Cung Diệu nói, thật ra thì, anh thật sự rất bận, cho nên mới muốn sắp xếp Mộ Hi đi, nếu như không phải là rất bận, sao anh nỡ để vợ yêu khổ cực, bởi vì anh còn có chuyện cực khổ hơn chờ Mộ Hi đi làm, hơn nữa đều là độ khó cao, Nam Cung Diệu suy nghĩ một chút liền kích thích, bởi vì bắt đầu từ hôm nay, sẽ không có người giành chén cơm với anh, Mộ Hi liền hoàn toàn thuộc về anh rồi, thời gian này Nam Nam cũng đã ở trong nhà ông nội rồi.
"Con trai, cha thực xin lỗi con, ai bảo con giành phụ nữ với cha? Con ruột cũng không được, lần một lần hai còn có thể tiếp nhận, lâu dài ai chịu nổi!" Nam Cung Diệu không kiềm hãm được nói.
"Ông xã, anh ngốc rồi à? Cái gì con trai, cha?" Mộ Hi hoang mang hỏi.
"A, không có việc gì, còn không mau đi in?" Nam Cung Diệu chất vấn Mộ Hi.
"Vâng, Diệu tổng." Mộ Hi ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Mộ Hi vừa đi vào thang máy, lúc cửa đang chuẩn bị đóng lại, một bàn tay to ngăn cửa thang máy, Mộ Hi kinh, thì ra là ông xã, đây chính là thang máy của nhân viên, sao anh cũng vào chứ?
"Này? Anh có thang máy dành riêng cho mình còn chen vào thang máy của nhân viên làm gì?" Mộ Hi tức giận hỏi, nhưng mà, Nam Cung Diệu cũng không nói lời nào, bởi vì anh thấy phía sau có mấy người cũng muốn vào thang máy.
"Chờ một chút." Người phía sau kêu, thật ra thì bây giờ là giờ cao điểm, nên rất nhiều người đi thang máy, Nam Cung Diệu thầm kêu không được, vừa rồi nhìn thấy sau khi Mộ Hi đi vào, trong thang máy căn bản không có người, cho nên anh mới đi vào lúc thang máy sắp đóng lại, ai ngờ khi anh đi vào, còn có mấy người vội vã chạy tới, cho nên Nam Cung Diệu vẫn là tính nhầm rồi.
"Tổng, tổng giám đốc ngài khỏe chứ." Mấy người vừa mới vào thấy trong thang máy là tổng giám đốc, đều rất giật mình, bởi vì đây là thang máy của nhân viên, tổng giám đốc có thang máy dành riêng cho mình, cho nên nhìn thấy Nam Cung Diệu xuất hiện trong thang máy của nhân viên, mọi người không thể tin được nhìn Nam Cung Diệu, sau đó cũng len lén ngắt mình một cái, chứng minh mình không phải đang nằm mơ.
"Ừ." Nam Cung Diệu lạnh lùng ừ một tiếng, trong thang máy lập tức rất yên tĩnh, không có một chút âm thanh, mọi người cũng không dám thở mạnh, dĩ nhiên ngoại trừ Mộ Hi, Mộ Hi len lén liếc Nam Cung Diệu một cái, nha nha! Thật có thể giả bộ, vừa rồi còn sắc không được, lúc này sao biến thành cương thi rồi, bày mặt thối cho ai nhìn, thật ra thì, Nam Cung Diệu chỉ cần tới công ty, đều là vẻ mặt này, lãnh khốc vô tình, hơn nữa tính khí rất lớn, tất cả mọi người sợ anh, chỉ cần anh nghiêm mặt, không ai dám đến gần.
Phàm là người tiến vào đều là một vẻ mặt, đầu tiên là cung kính chào hỏi, sau đó liền hung hăng nhéo mình một cái, chứng minh mình không phải nằm mơ, mà Nam Cung Diệu thủy chung một vẻ mặt, dùng lời nói của Mộ Hi chính là mặt joker.
Cuối cùng, Mộ Hi thật sự chịu không nổi, luôn muốn cười, bởi vì những người đó đều nhéo mình một cái, chẳng lẽ không sợ đau? Chẳng lẽ đây là quy định của công ty, nhìn thấy tổng giám đốc phải nhéo mình một cái?
"Hì hì. . . . . ." Cuối cùng, Mộ Hi thật sự nhịn không được, bật cười.
Một vị nhân viên kỳ cựu của công ty, đi vào càng khoa trương hơn, bởi vì ông ta lùn, ngẩng đầu liếc mắt nhìn tổng giám đốc, sau đó chào hỏi, cuối cùng lại muốn khom lưng cúi người chào, có lẽ là khẩn trương quá độ, trong thang máy nhiều người như vậy, ông ta làm sao có thể làm động tác này, nhưng mà, ông ta vẫn làm thật, chỉ làm được một nửa, eo liền không cúi xuống được, bởi vì khom lưng hơn nữa cái mông phía sau liền đụng trúng người khác. Hàn Băng Tâm D!D&L@Q#D
Mộ Hi cười một tiếng, tất cả mọi người nhìn về phía cô, trong ánh mắt lộ ra biểu cảm đáng sợ, người phụ nữ này thật sự không muốn sống, dám phát ra âm thanh ở trước mặt tổng giám đốc, hơn nữa còn là tiếng cười, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng thấy tổng giám đốc cười, cho nên bọn họ cũng không dám cười ở trước mặt tổng giám đốc.
"Xuỵt, mới tới? Yên tĩnh!" Một nhân viên tốt bụng nhắc nhở Mộ Hi yên tĩnh, tránh rước họa vào thân, bởi vì trong mắt bọn họ ánh mắt của tổng giám đốc có thể muốn mạng người!
"Ừ, ngày đầu tiên." Mộ Hi trả lời.
"Trước mặt chúng ta là tổng giám đốc, chú ý đến hình ảnh, yên tĩnh." Người tốt bụng kia lo lắng Mộ Hi lại phát ra động tĩnh gì, bọn họ cũng không muốn bị nhân viên mới tới này liên lụy, chọc tổng giám đốc phát giận, đến lúc đó muốn chạy cũng không chạy được, bởi vì đây là trong thang máy!
Thật ra thì, suy nghĩ của người này cũng là suy nghĩ của tất cả mọi người, vì vậy, mọi người rất bất mãn nhìn về phía Mộ Hi.
Mộ Hi bị nhiều ánh mắt quét tới quét lui như vậy, khiến Nam Cung Diệu cực kỳ khó chịu, bởi vì trong đó không ít là đàn ông.
"Khụ khụ. . . . . ." Nam Cung Diệu ho khan hai tiếng, dọa sợ đến những người khác rối rít cúi đầu, trong lòng bắt đầu khấn cầu mau đến tầng bọn họ đi, bởi vì có vị lãnh đạo băng giá này ở bên cạnh lúc nào cũng có thể bị chết rét.
Đến mỗi tầng đều có người đi ra, Mộ Hi và Nam Cung Diệu chung tầng, đương nhiên là phải kiên trì đến cuối cùng, cuối cùng đến, trong thang máy trừ Mộ Hi và Nam Cung Diệu, còn có một người khác, Nam Cung Diệu hy vọng cỡ nào hiện tại chỉ còn hai người anh và Mộ Hi, như vậy anh có thể cắn Mộ Hi một cái rồi đi, nhưng đáng tiếc, một người chướng mắt đang ở đây!
Thang máy lần nữa mở ra, người phụ nữ kia đi ra ngoài trước, bởi vì cô ta cũng làm việc ở tầng của tổng giám đốc, bọn họ là một tầng, Mộ Hi là người thứ hai chuẩn bị ra ngoài.
Thật ra thì, người phụ nữ kia không dám đi ra ngoài trước, tổng giám đốc ở bên cạnh, đương nhiên là lãnh đạo đi trước, nhưng lúc thang máy mở ra, cô ta nhìn Diệu tổng, chỉ thấy Diệu tổng cầm điện thoại di động trong tay, giống như đang tìm tin tức rất quan trọng, cho nên cô ta không dám quấy rầy lãnh đạo, thức thời đi ra ngoài, lúc Mộ Hi chuẩn bị đi ra, chợt bị kéo vào, Nam Cung Diệu hung hăng cắn Mộ Hi một cái, sau đó bước ra ngoài.
"Đàn ông thối, thật có thể giả bộ, rốt cuộc lộ cái đuôi hồ ly ra, về nhà dạy dỗ anh!" Mộ Hi chỉnh sửa quần áo một chút cũng đi ra ngoài.
Mộ Hi trực tiếp đến bộ phận nhân sự báo cáo, khi cô đi vào, quản lý bộ phận nhân sự trong nháy mắt sững sờ, không nghĩ tới thư ký ứng tuyển lần này xinh đẹp, cực phẩm như vậy khó trách trực tiếp có thể vào cương vị.
Hiện tại Mộ Hi không riêng gì diện mạo hạng nhất hạng nhì, ngay cả vóc người cũng không ai có thể so được, tại sao lại có nhiều đàn ông ưu tú thích cô như vậy, thật ra thì, chính là dáng dấp Mộ Hi quá hoàn mỹ, biến hóa theo thời gian, Mộ Hi càng ngày càng có hương vị, trải qua nhiều chuyện, cũng rèn luyện cô bình tĩnh và tự tin, quản lý bộ phận nhân sự rất bội phục khí chất của cô, lần đầu tiên tới đây đi làm, lại có thể bình tĩnh không hề khẩn trương như vậy, lúc đó vị quản lý này bị Mộ Hi nhìn có chút khẩn trương, không biết nên nói gì?
"Ngài khỏe chứ, tôi là thư ký của tổng giám đốc mới tới, xin hỏi có chuyện gì cần sắp xếp không?" Mộ Hi lễ phép hỏi, giọng nói tràn đầy sắc thái, vô cùng êm tai, vị quản lý này có chút mê mẫn, không ngờ giọng nói cũng có sức quyến rũ như vậy, trên thế giới lại có người phụ nữ hoàn mỹ như vậy, thật là khắc tinh của đàn ông!
Tin tưởng người đàn ông lạnh lùng đến đâu cũng sẽ bị cô đốt cháy, kỳ thật, thật sự là như thế, Nam Cung Diệu chính là một điển hình, lạnh lùng vô tình, cao ngạo, khí phách, thế nhưng đối mặt với Mộ Hi đều là đồ bỏ đi, bởi vì Nam Cung Diệu ở trước mặt Mộ Hi chính là một kẻ đáng thương cần được yêu thương, chờ Mộ Hi rủ lòng thương xót cùng thị tẩm!
"A, cô điền bản kê khai này, liền có thể đi làm." Quản lý bộ phận nhân sự nói, vốn là còn rất nhiều trình tự phiền toái cần kiểm tra đánh giá, bởi vì là thư ký của tổng giám đốc, cho nên phải cẩn thận, nhưng hôm nay vị quản lý bộ phận nhân sự này lại tự chủ trương chỉ cho Mộ Hi điền trình tự làm việc cuối cùng, để cô trực tiếp vào cương vị, bởi vì anh ta tin không có người đàn ông nào có thể chống cự người phụ nữ ưu tú như vậy, trước mắt là nắm chặt giữ lại người phụ nữ ưu tú này, nhìn nhiều đẹp mắt, cho dù là tổng giám đốc cũng sẽ không ngoại lệ, bởi vì chỉ cần đàn ông thấy phụ nữ hoàn mỹ như vậy, rất khó không mê luyến cô.
"Cám ơn." Mộ Hi điền xong bản, liền đi ra ngoài, nơi này mặc dù mấy năm nay cô không tới, nhưng cô vẫn rất quen thuộc, cô ra khỏi bộ phận nhân sự trực tiếp đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc.
Mộ Hi nhẹ nhàng gõ cửa, thật ra thì, vừa rồi Mộ Hi đi tới, rất tò mò, bởi vì trước kia nhớ bên ngoài còn có rất nhiều bàn làm việc, tại sao bây giờ bên ngoài tất cả đều là một chút hoa, bồn hoa gì đó, những nhân viên đắc lực của tổng giám đốc đều đi đâu rồi, lúc nào thì biến thành bộ dáng này, không biết còn tưởng rằng nơi này là chỗ riêng tư, thiết kế trang nhã như vậy.
Thật ra thì, những thứ này đều là Nam Cung Diệu muốn để sau khi Mộ Hi tới làm, tạm thời thiết kế, dĩ nhiên, Nam Cung Diệu là hy vọng thời điểm đặc biệt không bị quấy rầy.
"Vào đi." Nghe được tiếng gõ cửa, Nam Cung Diệu lạnh lùng trả lời.
Mộ Hi đi vào, thấy Nam Cung Diệu rất nghiêm túc mở tài liệu.
"Diệu tổng, tôi là thư ký mới nhậm chức của ngài, có chuyện gì cần tôi làm không?" Mộ Hi rất cung kính nói, Nam Cung Diệu ngẩng đầu lên, nhìn về phía vợ yêu, nghĩ thầm: vợ yêu đây là tới thật, vậy thì cho cô cảm giác chân thật thôi.
"Ừ, uống ly sữa kia." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Này? Bây giờ là lúc làm việc, anh có thể đứng đắn một chút không?" Mộ Hi nói.
"Đây là mệnh lệnh, uống nhanh." Nam Cung Diệu nói. Truyện chỉ edit tại diendanlequydon.com
"Hừ, nào có vừa mới đi làm liền bảo người ta uống sữa chứ!" Mộ Hi nói xong bưng sữa lên uống.
Nam Cung Diệu bắt đầu làm việc, anh muốn nhanh làm xong công việc trong tay, sau đó lấy thời gian thân mật với vợ yêu, bởi vì anh đợi một khắc này rất vất vả, trong nhà bây giờ là con trai định đoạt, địa vị của anh xuống thẳng tắp, nhưng lại không có cách nào, đó là con của anh, con trai ruột, sao anh có thể so đo! Anh cũng không nỡ so đo, mặc dù trong lòng anh rất uất ức, bởi vì con trai can thiệp cuộc sống vợ chồng của bọn họ!
Chuyện trong nhà anh có thể mặc kệ, nhưng chuyện bà xã anh không thể bỏ mặc, con trai cố ý gây khó khăn cho anh, vậy mà lại giành Mộ Hi với anh, tiểu tử thúi về sau thời gian ôm phụ nữ ngủ còn nhiều mà, cần phải giành với cha nó, thật là quá đáng, vì vậy Nam Cung Diệu mới có thể đưa cha đến cuốn lấy Nam Nam.
Thật ra thì, Nam Nam làm như vậy còn một nguyên nhân khác, cũng bởi vì giữa mẹ và cha luôn xuất hiện một chút mâu thuẫn, mới có thể tạo thành mẹ bỏ nhà đi, cho nên lần này mẹ có thể trở về, Nam Nam quyết định phải giúp cha coi chừng mẹ, đương nhiên là phải hiểu quan hệ giữa bọn họ như thế nào, chỉ cần cha mỗi ngày muốn gặp mẹ, đã nói lên quan hệ giữa bọn họ rất tốt, một khi phát hiện cha không giống con ruồi quấn mẹ khắp nơi, chứng tỏ có vấn đề, cho nên Nam Nam có thể kịp thời bổ cứu (*), chính là hiểu rõ tình hình chiến đấu, vì hạnh phúc gia đình, lần này Nam Nam đứng bên mẹ bảo vệ mẹ, bảo vệ gia đình của cậu hòa thuận, quyết không thể xảy ra chuyện mẹ mất tích!
(*): dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi; nghĩ cách để khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng
Nam Nam luôn nói Mộ Hi là người phụ nữ ngốc, thật ra thì, cậu là lo mẹ gặp phải chuyện trốn tránh giống như trước đây, cho nên để ngừa ngộ nhỡ, Nam Nam mới có thể nói lên quy định ngủ, dễ dàng quan sát tin tức.
"Xem ra Diệu tổng rất bận, em có thể làm chút gì?" Mộ Hi muốn giúp một tay, nhưng lại không thể nào xuống tay.
"Giúp anh này in phần tài liệu ra, đưa đến phòng họp." Nam Cung Diệu nói, thật ra thì, anh thật sự rất bận, cho nên mới muốn sắp xếp Mộ Hi đi, nếu như không phải là rất bận, sao anh nỡ để vợ yêu khổ cực, bởi vì anh còn có chuyện cực khổ hơn chờ Mộ Hi đi làm, hơn nữa đều là độ khó cao, Nam Cung Diệu suy nghĩ một chút liền kích thích, bởi vì bắt đầu từ hôm nay, sẽ không có người giành chén cơm với anh, Mộ Hi liền hoàn toàn thuộc về anh rồi, thời gian này Nam Nam cũng đã ở trong nhà ông nội rồi.
"Con trai, cha thực xin lỗi con, ai bảo con giành phụ nữ với cha? Con ruột cũng không được, lần một lần hai còn có thể tiếp nhận, lâu dài ai chịu nổi!" Nam Cung Diệu không kiềm hãm được nói.
"Ông xã, anh ngốc rồi à? Cái gì con trai, cha?" Mộ Hi hoang mang hỏi.
"A, không có việc gì, còn không mau đi in?" Nam Cung Diệu chất vấn Mộ Hi.
"Vâng, Diệu tổng." Mộ Hi ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.