Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
Chương 218: Mộ Hi không phải là em gái anh.(2)
Hi Vũ Yên
15/08/2016
Sáng sớm hôm sau, trên người Mộ Hi mặc một bộ áo da màu đỏ bó sát người, cô vẫn đến chỗ ông Lãnh học vĩ như thường ngày, buổi chiều còn có một cuộc hẹn với Âu Dương Hàn, chính là đi cưỡi ngựa.
Buổi chiều, trên đường Mộ Hi đi đến chuồng ngựa, bỗng nhiên vài tên nhóc chạy đến, vây quanh cô.
"Cô gái nhỏ, đi đâu vậy? Anh đây chờ bé thật lâu." Một tên du côn cầm đầu nói.
Vì có võ, Mộ Hi không lo lắng, bây giờ toàn thân cô đều có võ, làm sao có thể sợ họ làm bị thương, đúng dịp luyện thử một chút xem cô học được thế nào.
"Tất cả mọi người, vây lại cho tao." Người con trai cầm đầu hô to, tất cả mọi người liền vây quanh Mộ Hi.
Ngay lúc Mộ Hi chuẩn bị tiếp chiêu, không nghĩ được bọn côn đồ đều tụt quần xuống, lộ ra mấy *** nhỏ, nhắm vào Mộ Hi.
"Cô gái nhỏ, nói, cô là người hay quỷ? Nếu không thì Lão Nhị sẽ hầu hạ." Tất cả mọi người nín tiểu, giống như chuẩn bị phóng xuất ra cùng nhau, Mộ Hi hiểu rõ là bọn họ coi cô là quỷ, nghe nói nước tiểu trẻ em có thể đối phó quỷ. Vì vậy Âu Dương Hàn ra giá cao mướn những xử nam này, đặc biệt đến đối phó Mộ Hi.
"Đại ca, cô gái này thật xinh đẹp."
"Nhưng mà, đáng tiếc lại là nữ quỷ!"
"Móa, vẫn là một nữ quỷ xin đẹp, đáng tiếc chết quá sớm!"
"Đại ca, anh tin trên thế giới có quỷ sao?"
"Ngu ngốc, mặc kệ cô ta là người hay quỷ, bắn được cô ta thì có tiền." Người con trai cầm đầu nói, thật ra, bọn họ đều không tin, tất cả đều nghĩ là lão đại trả thù lao để cho bọn họ trêu đùa cô gái nhỏ này.
"Đại ca, thật sự bội phục Âu Thiếu, lại có thể nghĩ được biện pháp này để dạy dỗ người khác!" Một gã côn đồ nói.
Mộ Hi nghe được Âu Thiếu trong miệng bọn họ, hóa ra thật sự là anh ta, anh ta bắt đầu sợ hãi? Âu Dương Hàn nghĩ cô là Lãnh Tuyết, nên mới phải dùng biện pháp này để đối phó với cô!
Âu Dương Hàn đang trốn trong xe, luôn nhìn qua bên này, nhìn thấy cô mặc quần áo màu đỏ, thầm kêu không tốt, pháp sư đã từng nói, mặc đồ đỏ thường là lệ quỷ, rất khó mà đối phó được. Vì vậy anh ta phải cầm chắc tay lái, một khi có chuyện lập tức chạy trốn ngay.
Nhưng vào lúc này, Mộ Hi tung ra một cước, hung hăng đạp vào người tên du cô cầm đầu, lập tức trên mặt người con trai kia nghe rõ "Chát", "Chát", "Chát", "Chát", chính là tiếng bàn tay đánh vào, đánh theo vị trí vừa rồi nhớ đến, chính là ở giữa trung tâm.
"Ai đánh tao? Ai vừa đánh tao? Con mẹ nó ai đánh lão tử?" Vì tốc độ của Mộ Hi quá nhanh, nên gã kia không biết ai đã đánh mình, luôn hét lên về phía người nhà, rõ ràng là bị đánh đến choáng váng.
"Đại ca, em không đánh anh!"
"Đại ca, em cũng không đánh anh!"
"Đại ca, em thề, em không đánh anh!"
"Đại ca, em đứng cách anh xa như vậy, càng không thể đánh trúng anh!"
Tất cả mọi người nói không đánh cậu ta, lúc này bọn họ đều nhìn về phía Mộ Hi.
"Bắn cô ta..." Gã đàn ông cầm đầu hô to.
Trước khi bọ họ chuẩn bị phóng ra, bàn chân Mộ Hi cũng nhanh chóng đạp qua, tất cả mọi người đều ngã xuống, bụm lấy lão nhị mình mà kêu gào.
Âu Dương Hàn ở trong xe sợ đến mức dùng tay dụi mắt, không phải là anh ta hoa mắt, chẳng lẽ là mình nhìn nhầm, hay là ảo giác, mẹ nó, lúc còn sống cô gái kia là một phế vật, chết rồi lại mạnh mẽ như vậy? Đúng rồi, chỉ có quỷ mới mạnh mẽ như vậy!
Âu Dương Hàn càng tin tưởng Mộ Hi là quỷ, anh ta nhanh chóng lái xe rời đi, phải đi tìm pháp sư cứu mạng, nếu không cô ả kia sẽ tìm được anh, nghe nói quỷ không gì là không làm được, bây giờ cô ta không giết chính là muốn đùa bỡn anh, bây giờ cô ta mạnh mẽ như vậy, chắc chắn là muốn chậm rãi báo thù, không được, phải tìm ra phương pháp tiêu diệt quỷ!
Mộ Hi tiếp tục đi về phía chuồng ngựa, bởi vì chuồng ngựa đã ở trước mặt.
"Mĩ nữ, đến đây." Âu Dương Hàn vui mừng khi nhìn thấy Mộ Hi, giơ hai tay lên vẫy về phía cô.
"Nhìn thấy tôi thì rất thất vọng phải không!" Mộ Hi lạnh lùng nói.
"Ai nha! Bà cô, nhìn thấy tôi thì em không thể dịu dàng một chút sao, mỗi lần nhìn thấy tôi thì em lại mở miệng dạy dỗ!" Âu Dương Hàn oán giận nói, thật ra nhìn thấy Mộ Hi đến đây, trong lòng anh ta rất vui, cuối cùng trong mắt cô gái này cũng có anh.
"Dịu dàng? Bà đây sẽ không!" Mộ Hi khinh thường nói.
"Ôi trời ạ, hôm nay tôi vừa nhìn thấy em, tôi cũng chưa trêu chọc gì em, vì sao vừa nhìn thấy tôi đã phát giận, chẳng lễ là nội tiết mất cân đối? Có cần phải dập lửa không? Bản thân tôi không chút chối từ." Âu Dương Hàn hùng hồn nói.
Trong lòng Mộ Hi bội phục người đàn ông này, diễn quá giỏi, còn có thể giả bộ như đang thích mình!
Bỗng nhiên Mộ Hi nhìn thấy trên cổ Âu Dương Hàn đeo lá phù bình an, trên đó có vẽ phù chú, Mộ Hi càng khẳng định Âu Dương Hàn là hung thủ, bây giờ cô chỉ cần tìm đủ bằng chứng nữa là được.
Ngay lúc Âu Dương Hàn đang cưỡi ngựa với Mộ Hi, Âu Dương Hàn kia đang bàn bạc với pháp sư cách tiêu diệt Mộ Hi!
Mộ Hi nhìn sắc mặt Âu Dương Hàn, triệt để im lặng khâm phục, người đàn ông cười vui vẻ như vậy, không giống giả vờ chút nào, nêu không phải chính tai cô nghe thấy bọn họ nói Âu thiếu, Mộ Hi sẽ không thể tin được đây chính là người đã sai sử bọn du côn bắn... vào cô.
Có đôi khi, Mộ Hi nói chuyện phiếm với Âu Dương Hàn, cô liên vô ý vuốt điện thoại, thật ra cô đang ghi âm, cô muốn ghi lại nội dung cuộc nói chuyện giữa cô và Âu Dương Hàn.
Buổi tối, trong nhà trọ của Mộ Hi.
Mộ Hi nằm trong ngực Nam Cung Diệu, anh đang dịu dàng ôm cô, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt của cô.
"Hôm nay học võ có mệt hay không?" Nam Cung Diệu hỏi, ai ngờ không có nghe trả lời, anh cúi đầu xuống nhìn, hóa ra cô vợ nhỏ đã ngủ mất.
Nam Cung Diệu nhẹ nhàng thả cô xuống, giúp cô đắp chăn lại, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang ngủ say của cô, đúng là vua ngủ đầu thai, dù có chuyện gì xảy ra, vẫn ngủ ngon được.
Đây là đâu? Mộ Hi ngẩng đầu nhìn xung quanh, khu nhà mới, một cái tên mới xuất hiện trên bảng hiệu.
Bỗng nhiên một bóng người quen thuộc đi qua bên người Mộ Hi, làm cho cô sợ đến mức dùng hai tay che miệng, là cô ấy, Lãnh Tuyết, Vì vậy nên Mộ Hi cũng đi theo, hóa ra cô ấy đang phải đi thìm việc làm, cô ấy tự làm lấy tiền để đi học, Mộ Hi thấy cô ấy thật đáng thương, cô ấy thích vẽ tranh, vì vậy ban ngày Lãnh Tuyết đi học, buổi tối thì vẽ tranh.
Mộ Hi đi theo Lãnh Tuyết đến một trung tâm giới thiệu việc làm, nhưng không ngờ lúc này, Âu Dương Hàn đi đến, phía sau còn có hai người bảo vệ.
Hai người kia nói nhỏ với Âu Dương Hàn: "Chính là cô ấy, hình dáng được chứ, không tệ đúng không?"
Mộ Hi thấy bọn họ đang chỉ vào tư liệu của Lãnh Tuyết, tất nhiên Lãnh Tuyết không biết mình bị dòm ngó, vẫn chăm chú điền vào sơ yếu lí lịch.
Chỉ thấy Âu Dương Hàn gật đầu, mỉm cười nhìn Lãnh Tuyết từ trên xuống dưới, ánh mắt rất tà ác.
"Ông chủ, tôi muốn tìm bảo mẫu, chuyên chăm sóc người già trong nhà, mỗi ngày chỉ cần nấu cơm cho ông ấy là được, tiền lương khoảng 2000 nguyên." Âu Dương Hàn lớn tiếng hỏi.
Lãnh Tuyết đang vội vàng tìm việc, cô ấy quay đầu nhìn lại, mỉm cười đi đến.
"Chào anh, anh nhìn tôi có được không? Tôi cũng biết nấu cơm." Âu Dương Hàn ăn mặc giống như thân sĩ, chăm chú nhìn Lãnh Tuyết.
"Vậy thì cô đi, lúc nào có thể bắt đầu làm việc?" Âu Dương Hàn nhàn nhạt hỏi.
Mộ Hi nghĩ rằng người này chính là Âu Dương Hàn, thật ra, đây không phải là Âu Dương Hàn, anh ta chính là em trai song sinh của Âu Dương Hàn, nhưng Mộ Hi không biết, cô cho rằng đây là Âu Dương Hàn.
"Bây giờ có thể đi làm." Lãnh Tuyết vui mừng nói, Mộ Hi nhìn rất sốt ruột, cô bước lên phía trước, vươn tay kéo Lãnh Tuyết, muốn ngăn cô lại, nhưng không ngờ không bắt được gì, chẳng lẽ bản thân mình là người vô hình? Cô vươn tay lắc lắc trước mặt Lãnh Tuyết, không có phản ứng, hóa ra bọn họ không thấy được cô!
Mộ Hi thấy Lãnh Tuyết đi theo bọn họ ra ngoài, cô vội vàng hô to.
"Lãnh Tuyết, không cần đi, bọn họ sẽ giết cô, quay về, trở về..." Vô dụng, không có ai nghe được lời của cô, Mộ Hi thấy Lãnh Tuyết chuẩn bị lên xe, làm sao đây? Vì vậy cô cũng lặng lẽ lên xe, dù sao cũng không ai thấy được cô, vậy nên cô thoải mái ngồi cạnh Lãnh Tuyết.
Mộ Hi nhìn kĩ người đàn ông trước mắt, đúng là Âu Dương Hàn, cô rất thất vọng, biết rõ anh ta háo sắc, không ngờ anh ta lại coi mạng người như cỏ rác, Mộ Hi rất hi vọng Lãnh Tuyết chết cùng với Âu Dương Hàn, vì cô đã nhận lời sẽ không để cho Lãnh Tuyết chết một cách vô ích, cô muốn bản thân sẽ báo thù cho Lãnh Tuyết, vì vậy vĩnh viễn không thể làm bạn với gã đàn ông dối trá này.
Nhìn kĩ Lãnh Tuyết, cô ấy thật đẹp, giống như một thiên sứ, chỉ tiếc là quá ngây thơ, người đàn ông kia là kẻ biến thái.
Bọn họ ngồi trong xe, đi vào một biệt thư lớn, tất cả mọi người đều đi xuống.
"Các anh quay về đi, tôi đưa cô gái này đi vào." Âu Dương Hàn nói với mấy người kia.
"Vâng."
Tất cả mọi người đều đi khỏi, chỉ còn Âu Dương Hàn và Lãnh Tuyết, tất nhiên là cả Mộ Hi không ai thấy, ba người đi vào biệt thự.
"Tùy tiện ngồi đi, sau này cô làm việc ở chỗ này." Vừa nói, Âu Dương Hàn vừa lén khóa trái cửa lại.
"Thưa anh, công việc cụ thể của tôi là gì, mong anh nói rõ để tránh mắc sai lầm." Lãnh Tuyết hỏi.
"Công việc của cô rất đơn gian, chính là ngủ cùng với tôi." Bỗng nhiên Âu Dương Hàn từ một thân sĩ biến thành một sắc quỷ.
"Anh... Anh lừa đảo?" Lãnh Tuyết sợ đến mức chạy ra cửa, Âu Dương Hàn không vội đuổi theo, bởi vì cửa chính đã khóa, biết là cô sẽ không ra được, quả nhiên, Lãnh Tuyết muốn mở cửa, nhưng không cách nào mở ra được! Cô lại chạy về phía cửa sổ, cửa sổ càng không được, bởi vì có lưới bảo vệ!
"Không cần mất công, cô không thoát nổi đâu." Âu Dương Hàn đang từ từ uống một ly rượu đỏ, nhìn Lãnh Tuyết đang cuống cuồng tìm lối thoát.
"Tôi không biết anh, sao anh lại lừa tôi đến đây?" Lãnh Tuyết ngây thơ hỏi.
"Bà mẹ nó, cô là khờ thật hay giả ngốc, tôi đang muốn tìm một cô gái chơi đùa, chỉ cần cô hầu hạ tôi thật tốt, muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho." Âu Dương Hàn nói xong liền đi đến.
"Anh không được qua đây, không được qua đây..." Lãnh Tuyết nhìn Âu Dương Hàn đang đi về phía mình, sợ đến mức lui về sau.
"Cô gái nhỏ, tôi không qua đó thì sao làm cô được?" Âu Dương Hàn âm hiểm nói.
Mộ Hi ở một bên lo lắng bước đến chỗ Âu Dương Hàn, muốn ngăn anh ta lại, nhưng vẫn không chạm được vào người Âu Dương Hàn, thử nhiều lần, nhưng vẫn không được, mắt thấy Âu Dương Hàn càng ngày càng gần Lãnh Tuyết, cô ấy đã không có chỗ trốn, hai tay nắm chặt quần áo mình, hoảng sợ nhìn Âu Dương Hàn, hôm nay đúng là ngay không may, sáng sớm bị mẹ kế mắng, vất và đi tìm việc làm, lại đụng phải một sắc quỷ rồi bị lừa đến đây!
"Anh không được đến đây, nếu không tôi sẽ chết trước mặt anh." Đúng lúc này, Lãnh Tuyết cầm một con dao gọt hoa quả đặt lên cổ mình.
"Rất kiên cường, được, tôi không chạm cô, sớm muộn gì cô cũng phải cầu xin tôi." Âu Dương Hàn quay đầu đi về phía ghế sô pha, đặt mông ngồi lên, lại uống rượu đỏ.
"Cái kia, cầu anh mở cửa ra, tôi phải về nhà." Lãnh Tuyết cẩn thận nói.
"Móa, cô gái nhỏ, con mẹ nó đừng có được một tấc lại tiến thêm một thước, tôi chỉ nói không chạm vào cô, nói thả cô bao giờ?"
"Anh đang phạm pháp, anh không có quyền giam lỏng tôi!" Lãnh Tuyết tức giận nói.
"Phạm pháp, ông đây chính là vương pháp, ngoan ngoãn ở đây đi, tôi đảm bảo cho cô ăn ngon mặc sướng." Âu Dương Hàn nói.
"Tôi phải về nhà, thả tôi về, thả tôi về..." Lãnh Tuyết sợ đếm mức khóc lên, từ lúc ba ba qua đời, cô vẫn luôn bị mẹ kế bắt nạt, mỗi ngãy cô đều phải nhẫn nhịn, từng ngày có đau khổ mệt mỏi, cô cũng chỉ có thể nhịn, nhưng chuyện này cô không thể tiếp nhận nổi, nhất là loại đàn ông chuyên đùa bỡn phụ nữ, nhưng cô lại bất lực.
"Muốn về nhà? Trừ khi cô chết, nếu không, nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Mộ Hi nhìn Lãnh Tuyết khóc rất thương tâm, trong lòng cũng rất khổ sở, làm sao mới giúp được cô ấy?
Lúc này, Âu Dương Hàn bước đen, bắt được Lãnh Tuyết, anh ta hét lên.
"Con mẹ nó cô khóc cái gì, ông đây phiền nhất là thấy phụ nữ khóc, mẹ nó, đợi lúc ông đây làm cô, lúc đó khóc cũng chưa muộn." Âu Dương Hàn dùng tay xé quần áo Lãnh Tuyết, chỉ thấy hai mắt anh ta đã phát ra ánh sáng xanh.
"Mẹ nó, thật thoải mái, chính là lớn như vậy, ông đây rất thích." Âu Dương Hàn dùng sức xé quần áo Lãnh Tuyết, xoẹt, quần áo rơi trên mặt đất, trên người Lãnh Tuyết chỉ còn lại bộ nội y.
"Lưu manh, lưu manh, cút đi, cút..." Âu Dương Hàn chịu không nổi, bắt đầu cởi quần, không biết từ lúc nào trong tay anh ta có một sợ dây thừng, Mộ Hi biết rõ anh ta muốn làm gì, vì vậy cô đi lấy thanh sắt trên bàn, nhưng Mộ Hi không cách nào cầm được, cô lại lấy chiêc gạt tàn thủy tinh bên cạnh, nhưng vẫn không được, Mộ Hi dùng chân đá Âu Dương Hàn, nhưng mà, vẫn không đá được tên súc sinh kia, cô tức giận mắng to.
"Âu Dương Hàn, anh là tên súc sinh, không phải người, anh thật biến thái, khốn khiếp, đồ lưu manh..." Mộ Hi nhìn thấy Lãnh Tuyết bị Âu Dương Hàn trói vào bên cây cột, đáng thương cho Lãnh Tuyết lúc này đã trần truồng, hơn nữa muốn động cũng không động được.
Âu Dương Hàn dùng tay sờ phía dưới của Lãnh Tuyết, cô ấy sợ đến mức hét lớn, nhưng không ngờ vừa kêu lên, Âu Dương Hàn đã nhặt một miếng quần áo bị xé nát nhét vào miệng cô, bây giờ cả cơ hội kêu cũng không có, Âu Dương Hàn biến thái không phải là người, là ma quỷ, Mô Hi biết bây giờ hắn muốn làm gì.
"Thả cô ấy ra, súc sinh..."
Mộ Hi hét lớn một tiếng rồi bật dậy từ trên giường, hóa ra là nằm mơ, nhìn người đàn ông bên cạnh, là Nam Cung Diệu, nhìn qua đây là gian phòng của mình, đây mới là thật, chẳng lẽ vừa rồi chỉ là mơ, nhưng lại rất rõ, giống như là thật, hóa ra Lãnh Tuyết bị kẻ khốn nạn kia lừa như vậy.
Mộ Hi hoàn toàn tin giấc mơ hồi nãy là thật, vì trước kia những giấc mơ liên quan đến Lãnh Tuyết đều là thật, giống như lúc tìm ông Lãnh, lúc này Lãnh Tuyết mang cô tới đó, là có ý gì?
Mộ Hi không còn buồn ngủ nữa, cô ngồi xuống trước máy tính, vươn tay mở ra ghi âm ở bên trong.
"Anh có hối hận về những chuyện mình từng làm không?" Đây là giọng của Mộ Hi.
"Những chuyện đã làm rồi thì hối hận có được gì, tôi chỉ muốn làm những chuyện để sau này không phải hối hận." Đây là lời nói của Âu Dương Hàn.
"Anh đã từng hại người nào chưa?" Mộ Hi lại hỏi.
Buổi chiều, trên đường Mộ Hi đi đến chuồng ngựa, bỗng nhiên vài tên nhóc chạy đến, vây quanh cô.
"Cô gái nhỏ, đi đâu vậy? Anh đây chờ bé thật lâu." Một tên du côn cầm đầu nói.
Vì có võ, Mộ Hi không lo lắng, bây giờ toàn thân cô đều có võ, làm sao có thể sợ họ làm bị thương, đúng dịp luyện thử một chút xem cô học được thế nào.
"Tất cả mọi người, vây lại cho tao." Người con trai cầm đầu hô to, tất cả mọi người liền vây quanh Mộ Hi.
Ngay lúc Mộ Hi chuẩn bị tiếp chiêu, không nghĩ được bọn côn đồ đều tụt quần xuống, lộ ra mấy *** nhỏ, nhắm vào Mộ Hi.
"Cô gái nhỏ, nói, cô là người hay quỷ? Nếu không thì Lão Nhị sẽ hầu hạ." Tất cả mọi người nín tiểu, giống như chuẩn bị phóng xuất ra cùng nhau, Mộ Hi hiểu rõ là bọn họ coi cô là quỷ, nghe nói nước tiểu trẻ em có thể đối phó quỷ. Vì vậy Âu Dương Hàn ra giá cao mướn những xử nam này, đặc biệt đến đối phó Mộ Hi.
"Đại ca, cô gái này thật xinh đẹp."
"Nhưng mà, đáng tiếc lại là nữ quỷ!"
"Móa, vẫn là một nữ quỷ xin đẹp, đáng tiếc chết quá sớm!"
"Đại ca, anh tin trên thế giới có quỷ sao?"
"Ngu ngốc, mặc kệ cô ta là người hay quỷ, bắn được cô ta thì có tiền." Người con trai cầm đầu nói, thật ra, bọn họ đều không tin, tất cả đều nghĩ là lão đại trả thù lao để cho bọn họ trêu đùa cô gái nhỏ này.
"Đại ca, thật sự bội phục Âu Thiếu, lại có thể nghĩ được biện pháp này để dạy dỗ người khác!" Một gã côn đồ nói.
Mộ Hi nghe được Âu Thiếu trong miệng bọn họ, hóa ra thật sự là anh ta, anh ta bắt đầu sợ hãi? Âu Dương Hàn nghĩ cô là Lãnh Tuyết, nên mới phải dùng biện pháp này để đối phó với cô!
Âu Dương Hàn đang trốn trong xe, luôn nhìn qua bên này, nhìn thấy cô mặc quần áo màu đỏ, thầm kêu không tốt, pháp sư đã từng nói, mặc đồ đỏ thường là lệ quỷ, rất khó mà đối phó được. Vì vậy anh ta phải cầm chắc tay lái, một khi có chuyện lập tức chạy trốn ngay.
Nhưng vào lúc này, Mộ Hi tung ra một cước, hung hăng đạp vào người tên du cô cầm đầu, lập tức trên mặt người con trai kia nghe rõ "Chát", "Chát", "Chát", "Chát", chính là tiếng bàn tay đánh vào, đánh theo vị trí vừa rồi nhớ đến, chính là ở giữa trung tâm.
"Ai đánh tao? Ai vừa đánh tao? Con mẹ nó ai đánh lão tử?" Vì tốc độ của Mộ Hi quá nhanh, nên gã kia không biết ai đã đánh mình, luôn hét lên về phía người nhà, rõ ràng là bị đánh đến choáng váng.
"Đại ca, em không đánh anh!"
"Đại ca, em cũng không đánh anh!"
"Đại ca, em thề, em không đánh anh!"
"Đại ca, em đứng cách anh xa như vậy, càng không thể đánh trúng anh!"
Tất cả mọi người nói không đánh cậu ta, lúc này bọn họ đều nhìn về phía Mộ Hi.
"Bắn cô ta..." Gã đàn ông cầm đầu hô to.
Trước khi bọ họ chuẩn bị phóng ra, bàn chân Mộ Hi cũng nhanh chóng đạp qua, tất cả mọi người đều ngã xuống, bụm lấy lão nhị mình mà kêu gào.
Âu Dương Hàn ở trong xe sợ đến mức dùng tay dụi mắt, không phải là anh ta hoa mắt, chẳng lẽ là mình nhìn nhầm, hay là ảo giác, mẹ nó, lúc còn sống cô gái kia là một phế vật, chết rồi lại mạnh mẽ như vậy? Đúng rồi, chỉ có quỷ mới mạnh mẽ như vậy!
Âu Dương Hàn càng tin tưởng Mộ Hi là quỷ, anh ta nhanh chóng lái xe rời đi, phải đi tìm pháp sư cứu mạng, nếu không cô ả kia sẽ tìm được anh, nghe nói quỷ không gì là không làm được, bây giờ cô ta không giết chính là muốn đùa bỡn anh, bây giờ cô ta mạnh mẽ như vậy, chắc chắn là muốn chậm rãi báo thù, không được, phải tìm ra phương pháp tiêu diệt quỷ!
Mộ Hi tiếp tục đi về phía chuồng ngựa, bởi vì chuồng ngựa đã ở trước mặt.
"Mĩ nữ, đến đây." Âu Dương Hàn vui mừng khi nhìn thấy Mộ Hi, giơ hai tay lên vẫy về phía cô.
"Nhìn thấy tôi thì rất thất vọng phải không!" Mộ Hi lạnh lùng nói.
"Ai nha! Bà cô, nhìn thấy tôi thì em không thể dịu dàng một chút sao, mỗi lần nhìn thấy tôi thì em lại mở miệng dạy dỗ!" Âu Dương Hàn oán giận nói, thật ra nhìn thấy Mộ Hi đến đây, trong lòng anh ta rất vui, cuối cùng trong mắt cô gái này cũng có anh.
"Dịu dàng? Bà đây sẽ không!" Mộ Hi khinh thường nói.
"Ôi trời ạ, hôm nay tôi vừa nhìn thấy em, tôi cũng chưa trêu chọc gì em, vì sao vừa nhìn thấy tôi đã phát giận, chẳng lễ là nội tiết mất cân đối? Có cần phải dập lửa không? Bản thân tôi không chút chối từ." Âu Dương Hàn hùng hồn nói.
Trong lòng Mộ Hi bội phục người đàn ông này, diễn quá giỏi, còn có thể giả bộ như đang thích mình!
Bỗng nhiên Mộ Hi nhìn thấy trên cổ Âu Dương Hàn đeo lá phù bình an, trên đó có vẽ phù chú, Mộ Hi càng khẳng định Âu Dương Hàn là hung thủ, bây giờ cô chỉ cần tìm đủ bằng chứng nữa là được.
Ngay lúc Âu Dương Hàn đang cưỡi ngựa với Mộ Hi, Âu Dương Hàn kia đang bàn bạc với pháp sư cách tiêu diệt Mộ Hi!
Mộ Hi nhìn sắc mặt Âu Dương Hàn, triệt để im lặng khâm phục, người đàn ông cười vui vẻ như vậy, không giống giả vờ chút nào, nêu không phải chính tai cô nghe thấy bọn họ nói Âu thiếu, Mộ Hi sẽ không thể tin được đây chính là người đã sai sử bọn du côn bắn... vào cô.
Có đôi khi, Mộ Hi nói chuyện phiếm với Âu Dương Hàn, cô liên vô ý vuốt điện thoại, thật ra cô đang ghi âm, cô muốn ghi lại nội dung cuộc nói chuyện giữa cô và Âu Dương Hàn.
Buổi tối, trong nhà trọ của Mộ Hi.
Mộ Hi nằm trong ngực Nam Cung Diệu, anh đang dịu dàng ôm cô, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt của cô.
"Hôm nay học võ có mệt hay không?" Nam Cung Diệu hỏi, ai ngờ không có nghe trả lời, anh cúi đầu xuống nhìn, hóa ra cô vợ nhỏ đã ngủ mất.
Nam Cung Diệu nhẹ nhàng thả cô xuống, giúp cô đắp chăn lại, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang ngủ say của cô, đúng là vua ngủ đầu thai, dù có chuyện gì xảy ra, vẫn ngủ ngon được.
Đây là đâu? Mộ Hi ngẩng đầu nhìn xung quanh, khu nhà mới, một cái tên mới xuất hiện trên bảng hiệu.
Bỗng nhiên một bóng người quen thuộc đi qua bên người Mộ Hi, làm cho cô sợ đến mức dùng hai tay che miệng, là cô ấy, Lãnh Tuyết, Vì vậy nên Mộ Hi cũng đi theo, hóa ra cô ấy đang phải đi thìm việc làm, cô ấy tự làm lấy tiền để đi học, Mộ Hi thấy cô ấy thật đáng thương, cô ấy thích vẽ tranh, vì vậy ban ngày Lãnh Tuyết đi học, buổi tối thì vẽ tranh.
Mộ Hi đi theo Lãnh Tuyết đến một trung tâm giới thiệu việc làm, nhưng không ngờ lúc này, Âu Dương Hàn đi đến, phía sau còn có hai người bảo vệ.
Hai người kia nói nhỏ với Âu Dương Hàn: "Chính là cô ấy, hình dáng được chứ, không tệ đúng không?"
Mộ Hi thấy bọn họ đang chỉ vào tư liệu của Lãnh Tuyết, tất nhiên Lãnh Tuyết không biết mình bị dòm ngó, vẫn chăm chú điền vào sơ yếu lí lịch.
Chỉ thấy Âu Dương Hàn gật đầu, mỉm cười nhìn Lãnh Tuyết từ trên xuống dưới, ánh mắt rất tà ác.
"Ông chủ, tôi muốn tìm bảo mẫu, chuyên chăm sóc người già trong nhà, mỗi ngày chỉ cần nấu cơm cho ông ấy là được, tiền lương khoảng 2000 nguyên." Âu Dương Hàn lớn tiếng hỏi.
Lãnh Tuyết đang vội vàng tìm việc, cô ấy quay đầu nhìn lại, mỉm cười đi đến.
"Chào anh, anh nhìn tôi có được không? Tôi cũng biết nấu cơm." Âu Dương Hàn ăn mặc giống như thân sĩ, chăm chú nhìn Lãnh Tuyết.
"Vậy thì cô đi, lúc nào có thể bắt đầu làm việc?" Âu Dương Hàn nhàn nhạt hỏi.
Mộ Hi nghĩ rằng người này chính là Âu Dương Hàn, thật ra, đây không phải là Âu Dương Hàn, anh ta chính là em trai song sinh của Âu Dương Hàn, nhưng Mộ Hi không biết, cô cho rằng đây là Âu Dương Hàn.
"Bây giờ có thể đi làm." Lãnh Tuyết vui mừng nói, Mộ Hi nhìn rất sốt ruột, cô bước lên phía trước, vươn tay kéo Lãnh Tuyết, muốn ngăn cô lại, nhưng không ngờ không bắt được gì, chẳng lẽ bản thân mình là người vô hình? Cô vươn tay lắc lắc trước mặt Lãnh Tuyết, không có phản ứng, hóa ra bọn họ không thấy được cô!
Mộ Hi thấy Lãnh Tuyết đi theo bọn họ ra ngoài, cô vội vàng hô to.
"Lãnh Tuyết, không cần đi, bọn họ sẽ giết cô, quay về, trở về..." Vô dụng, không có ai nghe được lời của cô, Mộ Hi thấy Lãnh Tuyết chuẩn bị lên xe, làm sao đây? Vì vậy cô cũng lặng lẽ lên xe, dù sao cũng không ai thấy được cô, vậy nên cô thoải mái ngồi cạnh Lãnh Tuyết.
Mộ Hi nhìn kĩ người đàn ông trước mắt, đúng là Âu Dương Hàn, cô rất thất vọng, biết rõ anh ta háo sắc, không ngờ anh ta lại coi mạng người như cỏ rác, Mộ Hi rất hi vọng Lãnh Tuyết chết cùng với Âu Dương Hàn, vì cô đã nhận lời sẽ không để cho Lãnh Tuyết chết một cách vô ích, cô muốn bản thân sẽ báo thù cho Lãnh Tuyết, vì vậy vĩnh viễn không thể làm bạn với gã đàn ông dối trá này.
Nhìn kĩ Lãnh Tuyết, cô ấy thật đẹp, giống như một thiên sứ, chỉ tiếc là quá ngây thơ, người đàn ông kia là kẻ biến thái.
Bọn họ ngồi trong xe, đi vào một biệt thư lớn, tất cả mọi người đều đi xuống.
"Các anh quay về đi, tôi đưa cô gái này đi vào." Âu Dương Hàn nói với mấy người kia.
"Vâng."
Tất cả mọi người đều đi khỏi, chỉ còn Âu Dương Hàn và Lãnh Tuyết, tất nhiên là cả Mộ Hi không ai thấy, ba người đi vào biệt thự.
"Tùy tiện ngồi đi, sau này cô làm việc ở chỗ này." Vừa nói, Âu Dương Hàn vừa lén khóa trái cửa lại.
"Thưa anh, công việc cụ thể của tôi là gì, mong anh nói rõ để tránh mắc sai lầm." Lãnh Tuyết hỏi.
"Công việc của cô rất đơn gian, chính là ngủ cùng với tôi." Bỗng nhiên Âu Dương Hàn từ một thân sĩ biến thành một sắc quỷ.
"Anh... Anh lừa đảo?" Lãnh Tuyết sợ đến mức chạy ra cửa, Âu Dương Hàn không vội đuổi theo, bởi vì cửa chính đã khóa, biết là cô sẽ không ra được, quả nhiên, Lãnh Tuyết muốn mở cửa, nhưng không cách nào mở ra được! Cô lại chạy về phía cửa sổ, cửa sổ càng không được, bởi vì có lưới bảo vệ!
"Không cần mất công, cô không thoát nổi đâu." Âu Dương Hàn đang từ từ uống một ly rượu đỏ, nhìn Lãnh Tuyết đang cuống cuồng tìm lối thoát.
"Tôi không biết anh, sao anh lại lừa tôi đến đây?" Lãnh Tuyết ngây thơ hỏi.
"Bà mẹ nó, cô là khờ thật hay giả ngốc, tôi đang muốn tìm một cô gái chơi đùa, chỉ cần cô hầu hạ tôi thật tốt, muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho." Âu Dương Hàn nói xong liền đi đến.
"Anh không được qua đây, không được qua đây..." Lãnh Tuyết nhìn Âu Dương Hàn đang đi về phía mình, sợ đến mức lui về sau.
"Cô gái nhỏ, tôi không qua đó thì sao làm cô được?" Âu Dương Hàn âm hiểm nói.
Mộ Hi ở một bên lo lắng bước đến chỗ Âu Dương Hàn, muốn ngăn anh ta lại, nhưng vẫn không chạm được vào người Âu Dương Hàn, thử nhiều lần, nhưng vẫn không được, mắt thấy Âu Dương Hàn càng ngày càng gần Lãnh Tuyết, cô ấy đã không có chỗ trốn, hai tay nắm chặt quần áo mình, hoảng sợ nhìn Âu Dương Hàn, hôm nay đúng là ngay không may, sáng sớm bị mẹ kế mắng, vất và đi tìm việc làm, lại đụng phải một sắc quỷ rồi bị lừa đến đây!
"Anh không được đến đây, nếu không tôi sẽ chết trước mặt anh." Đúng lúc này, Lãnh Tuyết cầm một con dao gọt hoa quả đặt lên cổ mình.
"Rất kiên cường, được, tôi không chạm cô, sớm muộn gì cô cũng phải cầu xin tôi." Âu Dương Hàn quay đầu đi về phía ghế sô pha, đặt mông ngồi lên, lại uống rượu đỏ.
"Cái kia, cầu anh mở cửa ra, tôi phải về nhà." Lãnh Tuyết cẩn thận nói.
"Móa, cô gái nhỏ, con mẹ nó đừng có được một tấc lại tiến thêm một thước, tôi chỉ nói không chạm vào cô, nói thả cô bao giờ?"
"Anh đang phạm pháp, anh không có quyền giam lỏng tôi!" Lãnh Tuyết tức giận nói.
"Phạm pháp, ông đây chính là vương pháp, ngoan ngoãn ở đây đi, tôi đảm bảo cho cô ăn ngon mặc sướng." Âu Dương Hàn nói.
"Tôi phải về nhà, thả tôi về, thả tôi về..." Lãnh Tuyết sợ đếm mức khóc lên, từ lúc ba ba qua đời, cô vẫn luôn bị mẹ kế bắt nạt, mỗi ngãy cô đều phải nhẫn nhịn, từng ngày có đau khổ mệt mỏi, cô cũng chỉ có thể nhịn, nhưng chuyện này cô không thể tiếp nhận nổi, nhất là loại đàn ông chuyên đùa bỡn phụ nữ, nhưng cô lại bất lực.
"Muốn về nhà? Trừ khi cô chết, nếu không, nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Mộ Hi nhìn Lãnh Tuyết khóc rất thương tâm, trong lòng cũng rất khổ sở, làm sao mới giúp được cô ấy?
Lúc này, Âu Dương Hàn bước đen, bắt được Lãnh Tuyết, anh ta hét lên.
"Con mẹ nó cô khóc cái gì, ông đây phiền nhất là thấy phụ nữ khóc, mẹ nó, đợi lúc ông đây làm cô, lúc đó khóc cũng chưa muộn." Âu Dương Hàn dùng tay xé quần áo Lãnh Tuyết, chỉ thấy hai mắt anh ta đã phát ra ánh sáng xanh.
"Mẹ nó, thật thoải mái, chính là lớn như vậy, ông đây rất thích." Âu Dương Hàn dùng sức xé quần áo Lãnh Tuyết, xoẹt, quần áo rơi trên mặt đất, trên người Lãnh Tuyết chỉ còn lại bộ nội y.
"Lưu manh, lưu manh, cút đi, cút..." Âu Dương Hàn chịu không nổi, bắt đầu cởi quần, không biết từ lúc nào trong tay anh ta có một sợ dây thừng, Mộ Hi biết rõ anh ta muốn làm gì, vì vậy cô đi lấy thanh sắt trên bàn, nhưng Mộ Hi không cách nào cầm được, cô lại lấy chiêc gạt tàn thủy tinh bên cạnh, nhưng vẫn không được, Mộ Hi dùng chân đá Âu Dương Hàn, nhưng mà, vẫn không đá được tên súc sinh kia, cô tức giận mắng to.
"Âu Dương Hàn, anh là tên súc sinh, không phải người, anh thật biến thái, khốn khiếp, đồ lưu manh..." Mộ Hi nhìn thấy Lãnh Tuyết bị Âu Dương Hàn trói vào bên cây cột, đáng thương cho Lãnh Tuyết lúc này đã trần truồng, hơn nữa muốn động cũng không động được.
Âu Dương Hàn dùng tay sờ phía dưới của Lãnh Tuyết, cô ấy sợ đến mức hét lớn, nhưng không ngờ vừa kêu lên, Âu Dương Hàn đã nhặt một miếng quần áo bị xé nát nhét vào miệng cô, bây giờ cả cơ hội kêu cũng không có, Âu Dương Hàn biến thái không phải là người, là ma quỷ, Mô Hi biết bây giờ hắn muốn làm gì.
"Thả cô ấy ra, súc sinh..."
Mộ Hi hét lớn một tiếng rồi bật dậy từ trên giường, hóa ra là nằm mơ, nhìn người đàn ông bên cạnh, là Nam Cung Diệu, nhìn qua đây là gian phòng của mình, đây mới là thật, chẳng lẽ vừa rồi chỉ là mơ, nhưng lại rất rõ, giống như là thật, hóa ra Lãnh Tuyết bị kẻ khốn nạn kia lừa như vậy.
Mộ Hi hoàn toàn tin giấc mơ hồi nãy là thật, vì trước kia những giấc mơ liên quan đến Lãnh Tuyết đều là thật, giống như lúc tìm ông Lãnh, lúc này Lãnh Tuyết mang cô tới đó, là có ý gì?
Mộ Hi không còn buồn ngủ nữa, cô ngồi xuống trước máy tính, vươn tay mở ra ghi âm ở bên trong.
"Anh có hối hận về những chuyện mình từng làm không?" Đây là giọng của Mộ Hi.
"Những chuyện đã làm rồi thì hối hận có được gì, tôi chỉ muốn làm những chuyện để sau này không phải hối hận." Đây là lời nói của Âu Dương Hàn.
"Anh đã từng hại người nào chưa?" Mộ Hi lại hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.