Cô Vợ Nhỏ Yêu Kiều Mạnh Mẽ Của Mặc Tổng
Chương 26: Cô Không Nơi Để Về
Ninh Mông Hồ
27/09/2021
Khi Hách Ngư quay lại, cô ấy thấy Lạc Thiên Ngưng ngồi một mình trên ghế dài trong công viên, cúi đầu, không nói gì.
Hách Ngư bước tới. Nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, cô sao vậy?"
Lạc Thiên Ngưng cúi đầu, đá tảng đá bên cạnh chân, hỏi: "Tiểu Ngư, bình thường người tâm trạng không tốt sẽ làm cái gì?"
Hách Ngư suy nghĩ một chút. Nói: "Uống rượu, ca hát. Ăn uống, đi mua sắm."
Mua sắm, cô không có tiền, phải dành dụm để đi đón đám Đàm Dương.
Cô không thể ăn, cô vẫn đang giảm cân.
Uống rượu ca hát, điều này có thể được.
Lạc Thiên Ngưng đứng dậy nói: "Tiểu Ngư, đi uống rượu không?"
“Hả?” Hách Ngư không có phản ứng.
Lạc Thiên Ngưng kéo cô ấy rời đi: "Đi thôi, dẫn em đi uống rượu."
Tìm một quán bar, vừa lúc vào chập tối. Không có nhiều người, Lạc Thiên Ngưng kéo Hách Ngư tìm một chỗ ngồi bị che khuất, gọi một thùng bia, đặt rượu lên bàn ngạo nghễ nói: "Uống đi, chúng ta uống xong những thứ này sẽ về nhà!"
Hách Ngư xua tay, không dám uống.
Lạc Thiên Ngưng kêu người phục vụ mở bia, tự mình uống một ngụm lớn, thật thoải mái, đã lâu không uống!
Hách Ngư ngồi bất động. Cô ấy không dám uống, đợi lát nữa tiểu thư uống say rồi còn phải đưa cô về nhà nữa!
Lạc Thiên Ngưng uống hết chai này đến chai khác, nói uống hết thùng này rồi về nhà sau, nhưng khi uống xong, cô gọi thêm một chai rượu vang đỏ và một vài ly cocktail.
Đồ uống đầy màu sắc được đặt trên bàn, Lạc Thiên Ngưng nhấp một ngụm cocktail. Không lâu sau liền say rồi.
Mười giờ, lượng người trong quán đông dần lên. Lạc Thiên Ngưng vừa cười vừa uống rượu, trong miệng vẫn lẩm bẩm điều gì đó, tiếng nhạc càng lúc càng lớn, vài người đàn ông cứ nhìn về phía này.
Trang phục Lạc Thiên Ngưng mặc khá giống học sinh. Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, khóe mắt cũng ửng hồng, trông đáng thương mà đáng yêu.
Hách Ngư bất an nói: "Tiểu thư, chúng ta trở về đi."
“Hả?” Nhạc trong quán quá lớn. Lạc Thiên Ngưng không thể nghe rõ.
“Em nói, chúng ta trở về!” Hách Ngư lớn tiếng hét.
"Không về! Về đâu?" Lạc Thiên Ngưng cũng lớn tiếng hét.
Không có nơi nào là nhà, cô tự nhiên không còn nơi nào để quay về.
Khi Ôn Tử Dương đi ra nhà vệ sinh, tình cờ đi ngang qua vị trí hẻo lánh của Lạc Thiên Ngưng, cô gái vừa uống rượu vừa nhếch mép cười chỗ đó, không phải là tam Lạc tiểu thư sao?
Gần đây, anh ta và Mặc Đình Thâm đều ở Hải Thành, hai người có chút chuyện nên cùng nhau ăn cơm, hôm nay không dễ dàng gì mới kéo được Mặc Đình Thâm ra ngoài uống rượu. Muốn bát quái chuyện Mặc Đình Thâm với cô gái nhỏ này không ngờ lại gặp được Lạc tiểu thư thú vị này.
Ôn Tử Dương trở lại phòng bao trên lầu. Xoa xoa hai tay, kích động đến gần nói: "Đình Thâm, đoán xem vừa rồi tôi đã nhìn thấy ai?"
Mặc Đình Thâm một tay nâng rượu đỏ. Ghét bỏ tránh sang một bên, nói: "Có chuyện nói chuyện, đừng đến gần."
Ôn Tử Dương: "..."
“Tôi nhìn thấy Lạc tiểu thư đó!” Ôn Tử Dương nói.
Tay của Mặc Đình Thâm hơi dừng lại, nâng ly rượu lên lại nhấp một ngụm rượu vang đỏ, trong miện "ừm" một tiếng.
Ôn Tử Dương nhìn bộ dạng thế này, còn giận dỗi sao?
“Anh thật sự không có hứng thú với Lạc tiểu thư này sao?” Ôn Tử Dương hỏi.
“Không.” Mặc Đình Thâm lạnh lùng nói.
“Nhưng tôi nghĩ cô ấy khá thú vị, nếu anh không có hứng thú, tôi liền đi thử xem!” Ôn Tử Dương xoa tay, kích động nói.
“Cút xéo!” Mặc Đình Thâm nói.
Ôn Tử Dương vui vẻ, nói: "Tôi nói nghiêm túc, tam tiểu thư rất xinh đẹp, cô ấy ở dưới lầu bây giờ đang say rượu, có bao nhiêu nam nhân đều nhìn chằm chằm cô ấy, tôi có thể đi làm anh hùng cứu mỹ nhân!"
Mặc Đình Thâm không nói, uống thêm một ngụm rượu nữa.
Ôn Tử Dương ngồi khoanh chân ở một bên, anh ta muốn xem, rốt cuộc Mặc Đình Thâm đang suy nghĩ gì.
Mặc Đình Thâm nâng ly rượu lên, uống hết nửa ly rượu đỏ trong ly, "bốp" một tiếng, anh ném ly rượu xuống bàn, đứng dậy, mở cửa bước ra khỏi phòng bao.
Ôn Tử Dương nở nụ cười, cô gái này thật là khác người.
Mặc Đình Thâm đứng trên lầu hai nhìn xuống, nhìn thoáng qua liền thấy Lạc Thiên Ngưng đang say sưa uống rượu ở trong góc, các loại chai rượu, ly rượu đều ném trên bàn, Hách Ngư đứng sang một bên muốn kéo Lạc Thiên Ngưng đứng dậy. Lạc Thiên Ngưng nhất quyết không chịu rời đi.
Mặc Đình Thâm có chút cáu kỉnh hét lên: "Tiêu Nhuệ!"
Tiêu Nhuệ lập tức đi theo từ phía sau: "Boss."
“Đi lái xe, đợi tôi ở cửa!” Mặc Đình Thâm nói.
“Vâng.” Tiêu Nhuệ nhanh chóng xuống lầu lái xe.
“Đình Thâm, định rời đi?” Ôn Tử Dương bước ra khỏi phòng bao hỏi: “Anh rời đi tôi phải làm sao?
“Ngủ chỗ này, sẽ có nữ nhân nguyện tới đó anh về.” Mặc Đình Thâm nói xong liền đi xuống lầu.
Ôn Tử Dương từ phía sau tức giận phun ra một tiếng: "Tiểu gia là một người tùy tiện sao?!"
Hách Ngư bước tới. Nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, cô sao vậy?"
Lạc Thiên Ngưng cúi đầu, đá tảng đá bên cạnh chân, hỏi: "Tiểu Ngư, bình thường người tâm trạng không tốt sẽ làm cái gì?"
Hách Ngư suy nghĩ một chút. Nói: "Uống rượu, ca hát. Ăn uống, đi mua sắm."
Mua sắm, cô không có tiền, phải dành dụm để đi đón đám Đàm Dương.
Cô không thể ăn, cô vẫn đang giảm cân.
Uống rượu ca hát, điều này có thể được.
Lạc Thiên Ngưng đứng dậy nói: "Tiểu Ngư, đi uống rượu không?"
“Hả?” Hách Ngư không có phản ứng.
Lạc Thiên Ngưng kéo cô ấy rời đi: "Đi thôi, dẫn em đi uống rượu."
Tìm một quán bar, vừa lúc vào chập tối. Không có nhiều người, Lạc Thiên Ngưng kéo Hách Ngư tìm một chỗ ngồi bị che khuất, gọi một thùng bia, đặt rượu lên bàn ngạo nghễ nói: "Uống đi, chúng ta uống xong những thứ này sẽ về nhà!"
Hách Ngư xua tay, không dám uống.
Lạc Thiên Ngưng kêu người phục vụ mở bia, tự mình uống một ngụm lớn, thật thoải mái, đã lâu không uống!
Hách Ngư ngồi bất động. Cô ấy không dám uống, đợi lát nữa tiểu thư uống say rồi còn phải đưa cô về nhà nữa!
Lạc Thiên Ngưng uống hết chai này đến chai khác, nói uống hết thùng này rồi về nhà sau, nhưng khi uống xong, cô gọi thêm một chai rượu vang đỏ và một vài ly cocktail.
Đồ uống đầy màu sắc được đặt trên bàn, Lạc Thiên Ngưng nhấp một ngụm cocktail. Không lâu sau liền say rồi.
Mười giờ, lượng người trong quán đông dần lên. Lạc Thiên Ngưng vừa cười vừa uống rượu, trong miệng vẫn lẩm bẩm điều gì đó, tiếng nhạc càng lúc càng lớn, vài người đàn ông cứ nhìn về phía này.
Trang phục Lạc Thiên Ngưng mặc khá giống học sinh. Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, khóe mắt cũng ửng hồng, trông đáng thương mà đáng yêu.
Hách Ngư bất an nói: "Tiểu thư, chúng ta trở về đi."
“Hả?” Nhạc trong quán quá lớn. Lạc Thiên Ngưng không thể nghe rõ.
“Em nói, chúng ta trở về!” Hách Ngư lớn tiếng hét.
"Không về! Về đâu?" Lạc Thiên Ngưng cũng lớn tiếng hét.
Không có nơi nào là nhà, cô tự nhiên không còn nơi nào để quay về.
Khi Ôn Tử Dương đi ra nhà vệ sinh, tình cờ đi ngang qua vị trí hẻo lánh của Lạc Thiên Ngưng, cô gái vừa uống rượu vừa nhếch mép cười chỗ đó, không phải là tam Lạc tiểu thư sao?
Gần đây, anh ta và Mặc Đình Thâm đều ở Hải Thành, hai người có chút chuyện nên cùng nhau ăn cơm, hôm nay không dễ dàng gì mới kéo được Mặc Đình Thâm ra ngoài uống rượu. Muốn bát quái chuyện Mặc Đình Thâm với cô gái nhỏ này không ngờ lại gặp được Lạc tiểu thư thú vị này.
Ôn Tử Dương trở lại phòng bao trên lầu. Xoa xoa hai tay, kích động đến gần nói: "Đình Thâm, đoán xem vừa rồi tôi đã nhìn thấy ai?"
Mặc Đình Thâm một tay nâng rượu đỏ. Ghét bỏ tránh sang một bên, nói: "Có chuyện nói chuyện, đừng đến gần."
Ôn Tử Dương: "..."
“Tôi nhìn thấy Lạc tiểu thư đó!” Ôn Tử Dương nói.
Tay của Mặc Đình Thâm hơi dừng lại, nâng ly rượu lên lại nhấp một ngụm rượu vang đỏ, trong miện "ừm" một tiếng.
Ôn Tử Dương nhìn bộ dạng thế này, còn giận dỗi sao?
“Anh thật sự không có hứng thú với Lạc tiểu thư này sao?” Ôn Tử Dương hỏi.
“Không.” Mặc Đình Thâm lạnh lùng nói.
“Nhưng tôi nghĩ cô ấy khá thú vị, nếu anh không có hứng thú, tôi liền đi thử xem!” Ôn Tử Dương xoa tay, kích động nói.
“Cút xéo!” Mặc Đình Thâm nói.
Ôn Tử Dương vui vẻ, nói: "Tôi nói nghiêm túc, tam tiểu thư rất xinh đẹp, cô ấy ở dưới lầu bây giờ đang say rượu, có bao nhiêu nam nhân đều nhìn chằm chằm cô ấy, tôi có thể đi làm anh hùng cứu mỹ nhân!"
Mặc Đình Thâm không nói, uống thêm một ngụm rượu nữa.
Ôn Tử Dương ngồi khoanh chân ở một bên, anh ta muốn xem, rốt cuộc Mặc Đình Thâm đang suy nghĩ gì.
Mặc Đình Thâm nâng ly rượu lên, uống hết nửa ly rượu đỏ trong ly, "bốp" một tiếng, anh ném ly rượu xuống bàn, đứng dậy, mở cửa bước ra khỏi phòng bao.
Ôn Tử Dương nở nụ cười, cô gái này thật là khác người.
Mặc Đình Thâm đứng trên lầu hai nhìn xuống, nhìn thoáng qua liền thấy Lạc Thiên Ngưng đang say sưa uống rượu ở trong góc, các loại chai rượu, ly rượu đều ném trên bàn, Hách Ngư đứng sang một bên muốn kéo Lạc Thiên Ngưng đứng dậy. Lạc Thiên Ngưng nhất quyết không chịu rời đi.
Mặc Đình Thâm có chút cáu kỉnh hét lên: "Tiêu Nhuệ!"
Tiêu Nhuệ lập tức đi theo từ phía sau: "Boss."
“Đi lái xe, đợi tôi ở cửa!” Mặc Đình Thâm nói.
“Vâng.” Tiêu Nhuệ nhanh chóng xuống lầu lái xe.
“Đình Thâm, định rời đi?” Ôn Tử Dương bước ra khỏi phòng bao hỏi: “Anh rời đi tôi phải làm sao?
“Ngủ chỗ này, sẽ có nữ nhân nguyện tới đó anh về.” Mặc Đình Thâm nói xong liền đi xuống lầu.
Ôn Tử Dương từ phía sau tức giận phun ra một tiếng: "Tiểu gia là một người tùy tiện sao?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.