Cô Vợ Nhỏ Yêu Kiều Mạnh Mẽ Của Mặc Tổng
Chương 16: Không Bao Giờ Có Lần Thứ Hai
Ninh Mông Hồ
25/09/2021
Ngày hôm sau.
Bởi vì hôm qua Lạc Thiên Ngưng trằn trọc quá lâu, nên cô dậy hơi muộn, vò đầu bứt tóc, cô chợt nhớ ra chính là Mặc Đình Thâm đã gọi điện cho cô vào nửa đêm qua.
Người đàn ông thần bí, gọi điện thoại đến không nói mấy câu liền cúp máy, không biết đang nghĩ gì.
Lạc Thiên Ngưng tắm rửa xong xuống lầu ngồi vào bàn ăn, hôm nay lão gia tử cũng tới đây cùng ăn sáng.
Lạc Gia Tuyết ngạc nhiên nhìn Lạc Thiên Ngưng không mất mát một cọng lông nào đi xuống, trong lòng kinh ngạc, không thể nào, cô ta đặc biệt cho mấy tên kia xem ảnh, để bọn hắn hủy hoại cô, nhiều người như thế sao lại để một cô gái nhỏ chạy thoát được.
Hay là Lạc Thiên Ngưng đã bị làm nhục? Chỉ giả vờ không có chuyện gì, không muốn người khác biết? Nhất định là như vậy! Lạc Thiên Ngưng chắc đã bị những kẻ kia chơi qua rồi!
Lạc Gia Tuyết nhìn chằm chằm Lạc Thiên Ngưng, trong lòng âm thầm suy đoán.
Diêu Thục Phân nói: "Hai ngày nữa là sinh nhật của Tống phu nhân, mời cả gia đình chúng ta. Gia Hân bận quay phim không có thời gian trở về, Gia Tuyết đi cùng mẹ."
“Vâng, mẹ!” Lạc Gia Tuyết hưng phấn nói.
Tống Dục con trai duy nhất của nhà họ Tống, là bạn học của Lạc Gia Tuyết và Lạc Thiên Ngưng, hơn nữa là bạn trai mà Lạc Gia Tuyết mới quen.
Theo trí nhớ của Lạc Thiên Ngưng, dường như Tống Dục cũng được coi là một bạch mã hoàng tử.
“Dì Diêu chỉ đưa một mình Gia Tuyết đi thôi à?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.
Diêu Thục Phân sửng sốt không biết trả lời thế nào, con nhỏ chết tiệt này đã hỏi chuyện này trước mặt ông già, nếu nói chỉ đem theo Gia Tuyết thì ông già sẽ nghĩ bà ta đối xử khắt khe với Lạc Thiên Ngưng.
"Thế nào? Thiên Ngưng cũng muốn đi cùng chúng ta?" Diêu Thục Phân nghiến răng nói.
"Thiên Ngưng hiện tại càng ngày càng xinh đẹp, tính tình cũng càng ngày càng tốt. Sau này đi ra ngoài nhiều, sẽ sớm được những người thượng lưu tiếp nhận." Ông lão nói.
“Vâng, ông nội, cháu biết rồi, còn phải vất vả dì Diêu đưa con ra ngoài gặp thế giới bên ngoài.” Lạc Thiên Ngưng cười nói.
Biểu cảm của Diêu Thục Phân và Lạc Gia Tuyết đã thay đổi, trước đây, toàn bộ Lạc gia trước nay đều do mấy mẹ con bà ta cai quản. Từ khi nào Lạc Thiên Ngưng có vị trí?
Bây giờ ông cụ đã nhìn cô khác rồi, còn tức giận mẹ con bà ta nữa!
Sau bữa sáng, Lạc Thiên Ngưng tiễn ông lão trở lại nhà tổ, trò chuyện một lúc lâu mới trở về biệt thự.
Ngôi nhà của tổ tiên được ngăn cách với biệt thự bởi một khu vườn nhỏ, con đường lát đá cuội rất thanh lịch, Lạc Thiên Ngưng đã ở lại thêm một lúc.
Khi cô là Rose, cô không có cơ hội như vậy.
“Lạc Thiên Ngưng , cô còn có tâm tư dạo vườn hoa sao?” Lạc Gia Tuyết không biết cô ta đã xuất hiện ở đây từ lúc nào.
Lạc Thiên Ngưng thậm chí không thèm nâng mắt lên nhìn: "Tại sao không có tâm tư?"
"Lạc Thiên Ngưng, cô cho rằng cô giả vờ như không có chuyện gì, thì không ai biết chuyện bẩn thỉu của cô sao? Tối hôm qua, những tên đó khiến cô rất thoải mái nhỉ?"
"Aiya, không biết cô có mang thai ngoài ý muốn không? Nếu cô mang thai, ngay cả cha đứa bé là ai cũng không biết?"
"Nếu để cho ba và ông nội phát hiện, cô đừng có mong trông chờ vào Lạc gia!"
Lạc Gia Tuyết lải nhải không ngừng, tưởng tượng tốt nhất có thể làm cho Lạc Thiên Ngưng mang thai, để toàn bộ Hải Thành biết rằng tiểu thư tam tiểu thư của Lạc gia là một con đĩ!
Lúc này, Lạc Thiên Ngưng đứng thẳng người, nhìn Lạc Gia Tuyết.
Lạc Gia Tuyết cao 1m63, trước mặt Lạc Thiên Ngưng cao 1m70, thực sự không có khí thế gì.
Lạc Thiên Ngưng đứng thẳng người, nhìn xuống cô ta.
Chính là nhìn xuống, Lạc Gia Tuyết nhìn thấy rõ ràng, trong mắt của Lạc Thiên Ngưng, là trần trụi, không chút che đậy sự khinh thường.
“Cô một con người ô uế, có tư cách gì mà nhìn tôi như này!” Lạc Gia Tuyết bị nhìn chằm chằm lông tơ có chút dựng lên, hét lên.
“Đúng, tôi là một kẻ bẩn thỉu, nhưng tôi vẫn còn sống.” Lạc Thiên Ngưng nói.
“Ý cô là gì?” Lạc Gia Tuyết không hiểu.
"Có nghĩa là, nếu lần này cô không giết tôi, thì sẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai nữa ... tôi sẽ cướp đi tất cả những gì cô đang có... Tình yêu thương của ba, hào quang thiên kim Lạc gia, còn có người bạn trai Tống Dục kia của cô, thậm chí cả sự trong sạch như băng của cô! Tôi sẽ lấy đi toàn bộ! "Lạc Thiên Ngưng nói từng chữ.
Rõ ràng chỉ là một câu nói ngắn ngủi, nhưng sát khí khát máu cùng tham vọng trong mắt Lạc Thiên Ngưng khiến Lạc Gia Tuyết sợ hãi, những thứ đó, một cái cô ta đều không thể mất đi!
"Cô dám! Cô nói nhảm! Cô không thể cướp đi!" Lạc Gia Tuyết rống lên.
"Thật không? Vậy thì hãy chờ xem, em gái tốt của chị, em phải giữ những thứ này cho kĩ!" Lạc Thiên Ngưng cười nói.
Nói xong, Lạc Thiên Ngưng vỗ vai Lạc Gia Tuyết nói: "Đừng sợ, tôi sẽ không cướp đi ngay."
Lạc Gia Tuyết lúc này mới phát hiện, bản thân vậy mà đang run rẩy!
Ánh mắt của Lạc Thiên Ngưng quá mức kinh hãi, cô căn bản không phải là tiểu nha đầu yếu đuối trước kia, cô giống như ác quỷ chui ra từ địa ngục!
Bởi vì hôm qua Lạc Thiên Ngưng trằn trọc quá lâu, nên cô dậy hơi muộn, vò đầu bứt tóc, cô chợt nhớ ra chính là Mặc Đình Thâm đã gọi điện cho cô vào nửa đêm qua.
Người đàn ông thần bí, gọi điện thoại đến không nói mấy câu liền cúp máy, không biết đang nghĩ gì.
Lạc Thiên Ngưng tắm rửa xong xuống lầu ngồi vào bàn ăn, hôm nay lão gia tử cũng tới đây cùng ăn sáng.
Lạc Gia Tuyết ngạc nhiên nhìn Lạc Thiên Ngưng không mất mát một cọng lông nào đi xuống, trong lòng kinh ngạc, không thể nào, cô ta đặc biệt cho mấy tên kia xem ảnh, để bọn hắn hủy hoại cô, nhiều người như thế sao lại để một cô gái nhỏ chạy thoát được.
Hay là Lạc Thiên Ngưng đã bị làm nhục? Chỉ giả vờ không có chuyện gì, không muốn người khác biết? Nhất định là như vậy! Lạc Thiên Ngưng chắc đã bị những kẻ kia chơi qua rồi!
Lạc Gia Tuyết nhìn chằm chằm Lạc Thiên Ngưng, trong lòng âm thầm suy đoán.
Diêu Thục Phân nói: "Hai ngày nữa là sinh nhật của Tống phu nhân, mời cả gia đình chúng ta. Gia Hân bận quay phim không có thời gian trở về, Gia Tuyết đi cùng mẹ."
“Vâng, mẹ!” Lạc Gia Tuyết hưng phấn nói.
Tống Dục con trai duy nhất của nhà họ Tống, là bạn học của Lạc Gia Tuyết và Lạc Thiên Ngưng, hơn nữa là bạn trai mà Lạc Gia Tuyết mới quen.
Theo trí nhớ của Lạc Thiên Ngưng, dường như Tống Dục cũng được coi là một bạch mã hoàng tử.
“Dì Diêu chỉ đưa một mình Gia Tuyết đi thôi à?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.
Diêu Thục Phân sửng sốt không biết trả lời thế nào, con nhỏ chết tiệt này đã hỏi chuyện này trước mặt ông già, nếu nói chỉ đem theo Gia Tuyết thì ông già sẽ nghĩ bà ta đối xử khắt khe với Lạc Thiên Ngưng.
"Thế nào? Thiên Ngưng cũng muốn đi cùng chúng ta?" Diêu Thục Phân nghiến răng nói.
"Thiên Ngưng hiện tại càng ngày càng xinh đẹp, tính tình cũng càng ngày càng tốt. Sau này đi ra ngoài nhiều, sẽ sớm được những người thượng lưu tiếp nhận." Ông lão nói.
“Vâng, ông nội, cháu biết rồi, còn phải vất vả dì Diêu đưa con ra ngoài gặp thế giới bên ngoài.” Lạc Thiên Ngưng cười nói.
Biểu cảm của Diêu Thục Phân và Lạc Gia Tuyết đã thay đổi, trước đây, toàn bộ Lạc gia trước nay đều do mấy mẹ con bà ta cai quản. Từ khi nào Lạc Thiên Ngưng có vị trí?
Bây giờ ông cụ đã nhìn cô khác rồi, còn tức giận mẹ con bà ta nữa!
Sau bữa sáng, Lạc Thiên Ngưng tiễn ông lão trở lại nhà tổ, trò chuyện một lúc lâu mới trở về biệt thự.
Ngôi nhà của tổ tiên được ngăn cách với biệt thự bởi một khu vườn nhỏ, con đường lát đá cuội rất thanh lịch, Lạc Thiên Ngưng đã ở lại thêm một lúc.
Khi cô là Rose, cô không có cơ hội như vậy.
“Lạc Thiên Ngưng , cô còn có tâm tư dạo vườn hoa sao?” Lạc Gia Tuyết không biết cô ta đã xuất hiện ở đây từ lúc nào.
Lạc Thiên Ngưng thậm chí không thèm nâng mắt lên nhìn: "Tại sao không có tâm tư?"
"Lạc Thiên Ngưng, cô cho rằng cô giả vờ như không có chuyện gì, thì không ai biết chuyện bẩn thỉu của cô sao? Tối hôm qua, những tên đó khiến cô rất thoải mái nhỉ?"
"Aiya, không biết cô có mang thai ngoài ý muốn không? Nếu cô mang thai, ngay cả cha đứa bé là ai cũng không biết?"
"Nếu để cho ba và ông nội phát hiện, cô đừng có mong trông chờ vào Lạc gia!"
Lạc Gia Tuyết lải nhải không ngừng, tưởng tượng tốt nhất có thể làm cho Lạc Thiên Ngưng mang thai, để toàn bộ Hải Thành biết rằng tiểu thư tam tiểu thư của Lạc gia là một con đĩ!
Lúc này, Lạc Thiên Ngưng đứng thẳng người, nhìn Lạc Gia Tuyết.
Lạc Gia Tuyết cao 1m63, trước mặt Lạc Thiên Ngưng cao 1m70, thực sự không có khí thế gì.
Lạc Thiên Ngưng đứng thẳng người, nhìn xuống cô ta.
Chính là nhìn xuống, Lạc Gia Tuyết nhìn thấy rõ ràng, trong mắt của Lạc Thiên Ngưng, là trần trụi, không chút che đậy sự khinh thường.
“Cô một con người ô uế, có tư cách gì mà nhìn tôi như này!” Lạc Gia Tuyết bị nhìn chằm chằm lông tơ có chút dựng lên, hét lên.
“Đúng, tôi là một kẻ bẩn thỉu, nhưng tôi vẫn còn sống.” Lạc Thiên Ngưng nói.
“Ý cô là gì?” Lạc Gia Tuyết không hiểu.
"Có nghĩa là, nếu lần này cô không giết tôi, thì sẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai nữa ... tôi sẽ cướp đi tất cả những gì cô đang có... Tình yêu thương của ba, hào quang thiên kim Lạc gia, còn có người bạn trai Tống Dục kia của cô, thậm chí cả sự trong sạch như băng của cô! Tôi sẽ lấy đi toàn bộ! "Lạc Thiên Ngưng nói từng chữ.
Rõ ràng chỉ là một câu nói ngắn ngủi, nhưng sát khí khát máu cùng tham vọng trong mắt Lạc Thiên Ngưng khiến Lạc Gia Tuyết sợ hãi, những thứ đó, một cái cô ta đều không thể mất đi!
"Cô dám! Cô nói nhảm! Cô không thể cướp đi!" Lạc Gia Tuyết rống lên.
"Thật không? Vậy thì hãy chờ xem, em gái tốt của chị, em phải giữ những thứ này cho kĩ!" Lạc Thiên Ngưng cười nói.
Nói xong, Lạc Thiên Ngưng vỗ vai Lạc Gia Tuyết nói: "Đừng sợ, tôi sẽ không cướp đi ngay."
Lạc Gia Tuyết lúc này mới phát hiện, bản thân vậy mà đang run rẩy!
Ánh mắt của Lạc Thiên Ngưng quá mức kinh hãi, cô căn bản không phải là tiểu nha đầu yếu đuối trước kia, cô giống như ác quỷ chui ra từ địa ngục!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.