Chương 1000
Lam Linh Chi
13/09/2022
Chương 999
Nhưng hết cách, anh rất cố chấp, ngay cả quà ông ta cũng đã chuẩn bị xong xuôi mà không thể tặng được.
Phía sau xe là một chiếc Bentley màu đen đang đỗ ở đó, Trần Vu Nhất và Lâm Nam Kiều đứng bên cạnh xe, trông thấy rất rõ hành động vừa rồi của Hoắc Đình Phong và Thân Nhã.
Hoắc Đình Phong dịu dàng, lịch thiệp, ân cần, chu đáo, Lâm Nam Kiều đều nhìn thấy hết.
Thân Nhã cười khẽ, uyển chuyển, thùy mị, Trần Vu Nhất dĩ nhiên cũng nhìn rõ. Đôi mắt đào hoa híp lại, bàn tay bám chặt cửa xe, nổi lên gân xanh.
Ánh mắt Lâm Nam Kiều lại dừng trên cửa sổ xe, Thân Nhã đang mặc áo khoác cổ lông màu đỏ, dáng người thon thả, vừa nền nã vừa quý phái.
Còn cô ta đang mặc chiếc áo lông thú, từ màu sắc đến chất liệu đều vô cùng sang trọng, mặc lên người quả thực hệt như một phu nhân giàu có, nhưng so với dáng người thon thả của cô, trông cô ta có phần mũm mĩm.
Lâm Nam Kiều nhíu chặt mày, cảm thấy phụ nữ không được mê mẩn đến nỗi mất phương hướng, càng không thể chỉ biết truy lùng hàng hiệu và vật chất cao sang.
Những thứ như áo lông thú, sau này cô ta nên ít mặc đi thì hơn…
Xe rời đi, Thân Nhã khẽ thở dài, nhìn chằm chằm Hoắc Đình Phong.
Nghe tiếng cô thở dài, cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, Hoắc Đình Phong thả bàn tay trái đang nắm vô lăng xuống, nắm lấy tay cô: “Sao thế?”
Cô sợ lạnh, tay chân lúc nào cũng đều lạnh cóng, còn anh lại rất ấm áp. “Em đang nghĩ, rốt cuộc anh có khuyết điểm gì.”
“Tại sao lại nói vậy?” Tay phải đánh vô lăng sang bên phải, Hoắc Đình Phong rẽ hướng.
“Bởi vì trên người anh em chỉ thấy toàn là điểm thu hút, ưu điểm thì nhiều không đếm xuể, không thấy có bất kỳ khuyết điểm gì. Chẳng lẽ anh không có khuyết điểm hay sao?” Thân Nhã thật sự rất tò mò.
Hoắc Đình Phong cười khẽ: “Là con người ai chẳng có khuyết điểm. Anh là người từng trải, hầu như có thể che giấu đến mức không lộ ra chút sơ hở nào, ở bên cạnh anh lâu, em sẽ phát hiện ra…”
Nghe thấy vậy cô liền cười cười: “Anh Hoắc, em đang mong chờ đây!”
“Có phải em nên đổi cách xưng hô rồi không, người khác đều gọi anh là anh Hoắc nhưng em đâu có giống với họ.” Giọng anh rất nhẹ, chăm chú nhìn cô.Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Dưới cái nhìn ấy, Thân Nhã có hơi thẹn thùng, nghĩ nghĩ một lát, cô bèn thốt lên hai chữ: “Đình Phong…”
Trước giờ cô chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ hẹn hò với một người đàn ông như anh.
Anh khiến cho người ta có cảm giác anh rất cao quý, không thể xem thường. Bây giờ cô vẫn có cảm giác kính trọng anh mà chẳng hiểu tại sao, gọi thẳng tên anh cứ thấy không hay cho lắm…
Tuy nhiên đúng như anh nói, bây giờ hai người họ đang trong quan hệ yêu đương, cô không thể gọi anh là anh Hoắc được.
Nói thật lòng cô cũng không ngờ mình sẽ hẹn hò yêu đương với anh…
Hoắc Đình Phong đưa mắt nhìn cô, nụ cười dịu dàng nở trên môi: “Muốn thấy được khuyết điểm của anh thì chỉ có cách tìm hiểu về anh nhiều hơn…”
Trái tim Thân Nhã đập loạn nhịp, sau đó dần dần mất kiểm soát, đành dời tầm mắt.
“Từ giờ anh mong mỗi lần em gọi anh đều sẽ gọi là Đình Phong chứ không phải là anh Hoắc…” Anh lại nói.
“Rốt cuộc anh làm công việc gì? Tại sao lại có quen biết với chủ tịch thành phố và tổng giám đốc Trương Thị?” Cô có hơi tò mò về thân phận của anh.
Nhưng hết cách, anh rất cố chấp, ngay cả quà ông ta cũng đã chuẩn bị xong xuôi mà không thể tặng được.
Phía sau xe là một chiếc Bentley màu đen đang đỗ ở đó, Trần Vu Nhất và Lâm Nam Kiều đứng bên cạnh xe, trông thấy rất rõ hành động vừa rồi của Hoắc Đình Phong và Thân Nhã.
Hoắc Đình Phong dịu dàng, lịch thiệp, ân cần, chu đáo, Lâm Nam Kiều đều nhìn thấy hết.
Thân Nhã cười khẽ, uyển chuyển, thùy mị, Trần Vu Nhất dĩ nhiên cũng nhìn rõ. Đôi mắt đào hoa híp lại, bàn tay bám chặt cửa xe, nổi lên gân xanh.
Ánh mắt Lâm Nam Kiều lại dừng trên cửa sổ xe, Thân Nhã đang mặc áo khoác cổ lông màu đỏ, dáng người thon thả, vừa nền nã vừa quý phái.
Còn cô ta đang mặc chiếc áo lông thú, từ màu sắc đến chất liệu đều vô cùng sang trọng, mặc lên người quả thực hệt như một phu nhân giàu có, nhưng so với dáng người thon thả của cô, trông cô ta có phần mũm mĩm.
Lâm Nam Kiều nhíu chặt mày, cảm thấy phụ nữ không được mê mẩn đến nỗi mất phương hướng, càng không thể chỉ biết truy lùng hàng hiệu và vật chất cao sang.
Những thứ như áo lông thú, sau này cô ta nên ít mặc đi thì hơn…
Xe rời đi, Thân Nhã khẽ thở dài, nhìn chằm chằm Hoắc Đình Phong.
Nghe tiếng cô thở dài, cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, Hoắc Đình Phong thả bàn tay trái đang nắm vô lăng xuống, nắm lấy tay cô: “Sao thế?”
Cô sợ lạnh, tay chân lúc nào cũng đều lạnh cóng, còn anh lại rất ấm áp. “Em đang nghĩ, rốt cuộc anh có khuyết điểm gì.”
“Tại sao lại nói vậy?” Tay phải đánh vô lăng sang bên phải, Hoắc Đình Phong rẽ hướng.
“Bởi vì trên người anh em chỉ thấy toàn là điểm thu hút, ưu điểm thì nhiều không đếm xuể, không thấy có bất kỳ khuyết điểm gì. Chẳng lẽ anh không có khuyết điểm hay sao?” Thân Nhã thật sự rất tò mò.
Hoắc Đình Phong cười khẽ: “Là con người ai chẳng có khuyết điểm. Anh là người từng trải, hầu như có thể che giấu đến mức không lộ ra chút sơ hở nào, ở bên cạnh anh lâu, em sẽ phát hiện ra…”
Nghe thấy vậy cô liền cười cười: “Anh Hoắc, em đang mong chờ đây!”
“Có phải em nên đổi cách xưng hô rồi không, người khác đều gọi anh là anh Hoắc nhưng em đâu có giống với họ.” Giọng anh rất nhẹ, chăm chú nhìn cô.Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Dưới cái nhìn ấy, Thân Nhã có hơi thẹn thùng, nghĩ nghĩ một lát, cô bèn thốt lên hai chữ: “Đình Phong…”
Trước giờ cô chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ hẹn hò với một người đàn ông như anh.
Anh khiến cho người ta có cảm giác anh rất cao quý, không thể xem thường. Bây giờ cô vẫn có cảm giác kính trọng anh mà chẳng hiểu tại sao, gọi thẳng tên anh cứ thấy không hay cho lắm…
Tuy nhiên đúng như anh nói, bây giờ hai người họ đang trong quan hệ yêu đương, cô không thể gọi anh là anh Hoắc được.
Nói thật lòng cô cũng không ngờ mình sẽ hẹn hò yêu đương với anh…
Hoắc Đình Phong đưa mắt nhìn cô, nụ cười dịu dàng nở trên môi: “Muốn thấy được khuyết điểm của anh thì chỉ có cách tìm hiểu về anh nhiều hơn…”
Trái tim Thân Nhã đập loạn nhịp, sau đó dần dần mất kiểm soát, đành dời tầm mắt.
“Từ giờ anh mong mỗi lần em gọi anh đều sẽ gọi là Đình Phong chứ không phải là anh Hoắc…” Anh lại nói.
“Rốt cuộc anh làm công việc gì? Tại sao lại có quen biết với chủ tịch thành phố và tổng giám đốc Trương Thị?” Cô có hơi tò mò về thân phận của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.