Chương 1002
Lam Linh Chi
13/09/2022
Chương 1001
“Tôi nghĩ có lẽ Thân Nhã sẽ không cần đến sự giúp đỡ của anh đâu. Thứ cậu ấy không cần nhất chính là sự giúp đỡ của anh, dù cậu ấy sống khổ sở đến đâu cũng không cần anh phải lo. Cậu ấy được bao nuôi thì đã sao? Chỉ cần cậu ấy sống vui vẻ, thoải mái, chỉ cần người đàn ông kia đối xử tốt với cậu ấy là được. Có câu nói này rất hay, vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng gà. Trong cái xã hội này, chỉ có vợ là bị ruồng bỏ, còn kẻ thứ ba lại được yêu thương, kể cả có không được công nhận, chẳng phải anh là ví dụ điển hình đó sao?”
Lời lẽ của Diệp Giai Nhi sắc bén, không hề nể mặt một chút nào.
Đối với Trần Vu Nhất, trong lòng cô bây giờ chỉ có sự ghê tởm. Cô không bao giờ có thể ngờ rằng anh ta lại là kẻ ngoại tình trong cuộc hôn nhân trung thành với Thân Nhã.
Nghe vậy, vẻ mặt sáng sủa của Trần Vu Nhất trở nên khó coi.
Diệp Giai Nhi như thể vẫn chưa đủ thỏa mãn, liếc xéo anh ta một cái, tiếp tục nói: “Tình nhân và vợ khác nhau một trời một vực, bất kể tình nhân làm gì cũng đều thấy dịu dàng, quyến rũ. Thời đại này vừa đạo đức giả vừa rẻ rúng. Vợ như người giúp việc miễn phí nhưng đối với các ông chồng, họ luôn cảm thấy vợ mình thiếu gì đó, còn tình nhân đeo vàng đeo vàng bạc, suốt ngày mở miệng xin tiền thì cánh đàn ông lại rất sẵn lòng mà đưa cho. Thế mới nói đồ đắt giá sẽ tốt hơn, càng đắt càng được yêu thích, không biết rốt cuộc là phụ nữ rẻ mạt hay là đàn ông rẻ mạt đây…”
Những lời này còn cay độc hơn câu nói khi nãy, thậm hơn còn tàn nhẫn và khó nghe hơn gấp nhiều lần.
Ngay sau đó, gương mặt anh tuấn của Trần Vu Nhất sa sầm xuống, nếu đổi lại là người khác nói ra những lời như vậy, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Nhưng người đó là Diệp Giai Nhi, cho dù khó nghe đi nữa anh ta cũng không thể nổi giận.
Vả lại, Lâm Nam Kiều cũng ít khi tiêu tiền của anh ta, đưa thẻ cho cô ta mà cũng chưa từng thấy cô ta quẹt lần nào. Cô ta không phải là loại phụ nữ tiêu xài hoang phí.
Diệp Giai Nhi không định tiếp tục nói nữa, đưa tay xoa bụng, uống một ngụm nước ấm rồi đứng dậy: “Tôi thấy bây giờ cậu ấy đang sống rất tốt, vừa có tiền tiêu vừa không bị người khác làm phiền, cũng không cần phải lo lắng sẽ ly hôn nữa. Quan hệ giữa hai người nên chấm dứt ở đây thôi, bất kể là tình nghĩa vợ chồng hay là tình cảm bạn bè còn sót lại trong lòng anh đi nữa thì cũng đừng áp đặt lên người Thân Nhã. Cậu ấy không nhận nổi đâu.”
Sau đó cô đi thẳng lên lầu, không hề quay đầu lại.
Trần Vu Nhất đứng lên, nãy giờ mặt mày vẫn luôn cau có, lại đụng phải Thẩm Trạch Hy.
Anh ta nhướng mày, Thẩm Trạch Hy ngạc nhiên nhìn anh ta, đang định chào hỏi thì Trần Vu Nhất đã lạnh lùng bước qua, đi xa một đoạn.
Thân Nhã đang trong giờ làm, điện thoại trong túi xách đổ chuông, cô đặt tài liệu xuống, nhận cuộc gọi của Diệp Giai Nhi.
Diệp Giai Nhi nói đang ở quán cà phê đối diện công ty, bảo cô ấy nhân giờ nghỉ trưa ra đó một lát.
Thân Nhã đáp lại, tỏ ý mình đã biết, sau đó sắp xếp tài liệu trong tay đặt sang một bên.
Dạo gần đây công việc càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, cũng cảm nhận được niềm vui và sự thoải mái trước nay chưa từng có.
Giờ nghỉ trưa, Thân Nhã đến quán cà phê đối diện, Diệp Giai Nhi đã đợi ở đó, đang uống nước trái cây, bụng bây giờ đã to lên.
Năm tháng rồi, bụng của cô cũng lộ thấy rõ.
“Cậu tới một mình à, sao Thẩm Hoài Dương không đưa cậu đi?” Thân Nhã nhấp một ngụm cà phê.
“Anh ấy bảo tài xế đưa tớ đi…” Diệp Giai Nhi hơi khựng lại một chút, nói tiếp: “Hôm nay Trần Vu Nhất có đến tìm tớ…”
“Tôi nghĩ có lẽ Thân Nhã sẽ không cần đến sự giúp đỡ của anh đâu. Thứ cậu ấy không cần nhất chính là sự giúp đỡ của anh, dù cậu ấy sống khổ sở đến đâu cũng không cần anh phải lo. Cậu ấy được bao nuôi thì đã sao? Chỉ cần cậu ấy sống vui vẻ, thoải mái, chỉ cần người đàn ông kia đối xử tốt với cậu ấy là được. Có câu nói này rất hay, vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng gà. Trong cái xã hội này, chỉ có vợ là bị ruồng bỏ, còn kẻ thứ ba lại được yêu thương, kể cả có không được công nhận, chẳng phải anh là ví dụ điển hình đó sao?”
Lời lẽ của Diệp Giai Nhi sắc bén, không hề nể mặt một chút nào.
Đối với Trần Vu Nhất, trong lòng cô bây giờ chỉ có sự ghê tởm. Cô không bao giờ có thể ngờ rằng anh ta lại là kẻ ngoại tình trong cuộc hôn nhân trung thành với Thân Nhã.
Nghe vậy, vẻ mặt sáng sủa của Trần Vu Nhất trở nên khó coi.
Diệp Giai Nhi như thể vẫn chưa đủ thỏa mãn, liếc xéo anh ta một cái, tiếp tục nói: “Tình nhân và vợ khác nhau một trời một vực, bất kể tình nhân làm gì cũng đều thấy dịu dàng, quyến rũ. Thời đại này vừa đạo đức giả vừa rẻ rúng. Vợ như người giúp việc miễn phí nhưng đối với các ông chồng, họ luôn cảm thấy vợ mình thiếu gì đó, còn tình nhân đeo vàng đeo vàng bạc, suốt ngày mở miệng xin tiền thì cánh đàn ông lại rất sẵn lòng mà đưa cho. Thế mới nói đồ đắt giá sẽ tốt hơn, càng đắt càng được yêu thích, không biết rốt cuộc là phụ nữ rẻ mạt hay là đàn ông rẻ mạt đây…”
Những lời này còn cay độc hơn câu nói khi nãy, thậm hơn còn tàn nhẫn và khó nghe hơn gấp nhiều lần.
Ngay sau đó, gương mặt anh tuấn của Trần Vu Nhất sa sầm xuống, nếu đổi lại là người khác nói ra những lời như vậy, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Nhưng người đó là Diệp Giai Nhi, cho dù khó nghe đi nữa anh ta cũng không thể nổi giận.
Vả lại, Lâm Nam Kiều cũng ít khi tiêu tiền của anh ta, đưa thẻ cho cô ta mà cũng chưa từng thấy cô ta quẹt lần nào. Cô ta không phải là loại phụ nữ tiêu xài hoang phí.
Diệp Giai Nhi không định tiếp tục nói nữa, đưa tay xoa bụng, uống một ngụm nước ấm rồi đứng dậy: “Tôi thấy bây giờ cậu ấy đang sống rất tốt, vừa có tiền tiêu vừa không bị người khác làm phiền, cũng không cần phải lo lắng sẽ ly hôn nữa. Quan hệ giữa hai người nên chấm dứt ở đây thôi, bất kể là tình nghĩa vợ chồng hay là tình cảm bạn bè còn sót lại trong lòng anh đi nữa thì cũng đừng áp đặt lên người Thân Nhã. Cậu ấy không nhận nổi đâu.”
Sau đó cô đi thẳng lên lầu, không hề quay đầu lại.
Trần Vu Nhất đứng lên, nãy giờ mặt mày vẫn luôn cau có, lại đụng phải Thẩm Trạch Hy.
Anh ta nhướng mày, Thẩm Trạch Hy ngạc nhiên nhìn anh ta, đang định chào hỏi thì Trần Vu Nhất đã lạnh lùng bước qua, đi xa một đoạn.
Thân Nhã đang trong giờ làm, điện thoại trong túi xách đổ chuông, cô đặt tài liệu xuống, nhận cuộc gọi của Diệp Giai Nhi.
Diệp Giai Nhi nói đang ở quán cà phê đối diện công ty, bảo cô ấy nhân giờ nghỉ trưa ra đó một lát.
Thân Nhã đáp lại, tỏ ý mình đã biết, sau đó sắp xếp tài liệu trong tay đặt sang một bên.
Dạo gần đây công việc càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, cũng cảm nhận được niềm vui và sự thoải mái trước nay chưa từng có.
Giờ nghỉ trưa, Thân Nhã đến quán cà phê đối diện, Diệp Giai Nhi đã đợi ở đó, đang uống nước trái cây, bụng bây giờ đã to lên.
Năm tháng rồi, bụng của cô cũng lộ thấy rõ.
“Cậu tới một mình à, sao Thẩm Hoài Dương không đưa cậu đi?” Thân Nhã nhấp một ngụm cà phê.
“Anh ấy bảo tài xế đưa tớ đi…” Diệp Giai Nhi hơi khựng lại một chút, nói tiếp: “Hôm nay Trần Vu Nhất có đến tìm tớ…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.