Chương 1004
Lam Linh Chi
13/09/2022
Chương 1003
Trưa nay cô nhận được tin nhắn của Hoắc Đình Phong, buổi tối anh có việc nên không thể đến đón cô về nhà được, dặn cô đi đường cẩn thận.
Tuy thời gian quen nhau không lâu nhưng cô biết rõ nguyên tắc của anh. Nếu anh bận thì sẽ bảo Tiểu Trương tới đón cô, còn ngay cả Tiểu Trương cũng không tới thì chứng tỏ anh cực kỳ bận.
Lấy điện thoại ra, bàn tay cô lạnh đến mức đỏ lên, tìm kiếm tin nhắn của anh rồi trả lời… “Có bận thì cũng nhớ phải ăn tối. Còn nữa, thời tiết lạnh lắm, anh chú ý giữ ấm, đừng để bị cảm…”
Do dự một hồi lâu, cuối cùng cô cũng thêm hai chữ Đình Phong ở cuối tin nhắn.
Dù không gặp anh mà chỉ thêm tên anh trong tin nhắn cũng đủ khiến trái tim Thân Nhã đập loạn nhịp…
Ngạc nhiên trước phản ứng của mình, Thân Nhã cạn lời, trông cô có vẻ càng ngày càng không được bình thường rồi đấy.
Ở một nơi khác.
Trong phòng ăn.
Hoắc Đình Phong mặc một chiếc áo khoác màu đen, chân dài vắt chéo, trước mặt đặt một tách trà tỏa khói, ngoài anh ra còn có những người đàn ông khác.
Điện thoại rung lên, bàn tay khớp xương rõ ràng của anh lấy điện thoại từ trong túi quần âu phục ra. Anh mở lên xem, vẻ mặt dịu dàng, trong lòng ấm áp, khóe miệng nở nụ cười.
Sau cùng, anh đứng dậy: “Xin lỗi, tôi có chút chuyện phải đi trước.”
Mấy người đàn ông có mặt ở đó thi nhau giữ anh lại, nhưng Hoắc Đình Phong chỉ mỉm cười từ chối. Anh không thể không đi, việc còn lại để mai rồi nói tiếp.
Anh đã nói đến vậy rồi, không thể giữ anh lại được nữa, mọi người đành phải gật đầu.
Tiểu Trương đi đưa tài liệu, mới vào phòng ăn đã trông thấy anh Hoắc đi ra. Anh ta ngạc nhiên, chẳng phải chín giờ mới tan tiệc hay sao? Bây giờ mới hơn bảy giờ.
Vào trong xe, anh ta khởi động, nhìn qua gương chiếu hậu, vô tình trông thấy anh Hoắc đang cầm điện thoại, cũng không biết nhìn gì mà chăm chú mất một phút.
Đi chưa được mấy bước, một chiếc xe màu đen đập vào mắt, ngay sau đó Trần Vu Nhất mặc một bộ âu phục đi tới.
Cô thản nhiên liếc nhìn, lập tức làm như không thấy gì, tiếp tục bước qua.
Trần Vu Nhất bỗng nhiên chắn trước mặt Thân Nhã, không để cô bước thêm một bước nào. Anh ta đưa cho cô một tờ chi phiếu: “Cầm lấy đi, sau này đừng làm mấy trò như bây giờ nữa.”
Làm trò ư, Thân Nhã cau mày, nhưng cũng hiểu ra anh ta đang ám chỉ chuyện cô được bao nuôi…
Cô khẽ cười, không thèm đếm xỉa đến anh ta, vòng qua bên cạnh, làm như không nhìn thấy Trần Vu Nhất.
Chưa được hai bước Trần Vu Nhất đã đưa tay kéo cổ tay cô lại: “Cô không nghe thấy tôi nói gì sao?”
“Anh là ai? Hình như tôi không quen biết anh. Còn nữa, buông tay tôi ra.” Vẻ mặt cô lạnh lùng thờ ơ.
“Chẳng lẽ cô cứ phải chà đạp bản thân mình như vậy ư?” Trần Vu Nhất đã hơi tức giận: “Trước đây cô không phải là loại phụ nữ như thế.”
“Tôi là loại phụ nữ gì là chuyện của tôi, ngày trước không phải anh cũng đưa chi phiếu cho Lâm Nam Kiều như vậy đấy chứ?” Thân Nhã nhìn anh ta: “Cách anh đối xử với phụ nữ chẳng thay đổi gì, đúng là khiến người khác thất vọng đấy!”
Trần Vu Nhất biết tính tình cô trở nên ngang ngược nhưng lúc này lời nói của cô còn sắc bén hơn gấp trăm lần so với suy nghĩ của anh ta.
“Cô có biết dáng vẻ cô bây giờ chẳng khác nào một người phụ nữ chua ngoa không?”
Trưa nay cô nhận được tin nhắn của Hoắc Đình Phong, buổi tối anh có việc nên không thể đến đón cô về nhà được, dặn cô đi đường cẩn thận.
Tuy thời gian quen nhau không lâu nhưng cô biết rõ nguyên tắc của anh. Nếu anh bận thì sẽ bảo Tiểu Trương tới đón cô, còn ngay cả Tiểu Trương cũng không tới thì chứng tỏ anh cực kỳ bận.
Lấy điện thoại ra, bàn tay cô lạnh đến mức đỏ lên, tìm kiếm tin nhắn của anh rồi trả lời… “Có bận thì cũng nhớ phải ăn tối. Còn nữa, thời tiết lạnh lắm, anh chú ý giữ ấm, đừng để bị cảm…”
Do dự một hồi lâu, cuối cùng cô cũng thêm hai chữ Đình Phong ở cuối tin nhắn.
Dù không gặp anh mà chỉ thêm tên anh trong tin nhắn cũng đủ khiến trái tim Thân Nhã đập loạn nhịp…
Ngạc nhiên trước phản ứng của mình, Thân Nhã cạn lời, trông cô có vẻ càng ngày càng không được bình thường rồi đấy.
Ở một nơi khác.
Trong phòng ăn.
Hoắc Đình Phong mặc một chiếc áo khoác màu đen, chân dài vắt chéo, trước mặt đặt một tách trà tỏa khói, ngoài anh ra còn có những người đàn ông khác.
Điện thoại rung lên, bàn tay khớp xương rõ ràng của anh lấy điện thoại từ trong túi quần âu phục ra. Anh mở lên xem, vẻ mặt dịu dàng, trong lòng ấm áp, khóe miệng nở nụ cười.
Sau cùng, anh đứng dậy: “Xin lỗi, tôi có chút chuyện phải đi trước.”
Mấy người đàn ông có mặt ở đó thi nhau giữ anh lại, nhưng Hoắc Đình Phong chỉ mỉm cười từ chối. Anh không thể không đi, việc còn lại để mai rồi nói tiếp.
Anh đã nói đến vậy rồi, không thể giữ anh lại được nữa, mọi người đành phải gật đầu.
Tiểu Trương đi đưa tài liệu, mới vào phòng ăn đã trông thấy anh Hoắc đi ra. Anh ta ngạc nhiên, chẳng phải chín giờ mới tan tiệc hay sao? Bây giờ mới hơn bảy giờ.
Vào trong xe, anh ta khởi động, nhìn qua gương chiếu hậu, vô tình trông thấy anh Hoắc đang cầm điện thoại, cũng không biết nhìn gì mà chăm chú mất một phút.
Đi chưa được mấy bước, một chiếc xe màu đen đập vào mắt, ngay sau đó Trần Vu Nhất mặc một bộ âu phục đi tới.
Cô thản nhiên liếc nhìn, lập tức làm như không thấy gì, tiếp tục bước qua.
Trần Vu Nhất bỗng nhiên chắn trước mặt Thân Nhã, không để cô bước thêm một bước nào. Anh ta đưa cho cô một tờ chi phiếu: “Cầm lấy đi, sau này đừng làm mấy trò như bây giờ nữa.”
Làm trò ư, Thân Nhã cau mày, nhưng cũng hiểu ra anh ta đang ám chỉ chuyện cô được bao nuôi…
Cô khẽ cười, không thèm đếm xỉa đến anh ta, vòng qua bên cạnh, làm như không nhìn thấy Trần Vu Nhất.
Chưa được hai bước Trần Vu Nhất đã đưa tay kéo cổ tay cô lại: “Cô không nghe thấy tôi nói gì sao?”
“Anh là ai? Hình như tôi không quen biết anh. Còn nữa, buông tay tôi ra.” Vẻ mặt cô lạnh lùng thờ ơ.
“Chẳng lẽ cô cứ phải chà đạp bản thân mình như vậy ư?” Trần Vu Nhất đã hơi tức giận: “Trước đây cô không phải là loại phụ nữ như thế.”
“Tôi là loại phụ nữ gì là chuyện của tôi, ngày trước không phải anh cũng đưa chi phiếu cho Lâm Nam Kiều như vậy đấy chứ?” Thân Nhã nhìn anh ta: “Cách anh đối xử với phụ nữ chẳng thay đổi gì, đúng là khiến người khác thất vọng đấy!”
Trần Vu Nhất biết tính tình cô trở nên ngang ngược nhưng lúc này lời nói của cô còn sắc bén hơn gấp trăm lần so với suy nghĩ của anh ta.
“Cô có biết dáng vẻ cô bây giờ chẳng khác nào một người phụ nữ chua ngoa không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.