Chương 1023
Lam Linh Chi
13/09/2022
Chương 1022
Thân Nhã chẳng buồn ngước mắt nhìn đã từ chối ngay.
Trần Vu Nhất nhướng mày, đủng đỉnh nếm món ăn thấy hương vị cũng khá ngon.
Mười phút sau, Thân Nhã vẫn luôn yên lặng lúc này mới ngẩng đầu.
Cô đặt tài liệu xuống bàn rồi nói: “Tôi đã đánh dấu hết những chỗ và chi tiết cần bàn bạc rồi. Tối nay anh xem qua đi, ngày mai chúng ta bàn tiếp.”
Ngay trong lúc nói cô đã đứng dậy bắt đầu thu dọn túi xách.
Trần Vu Nhất ngạc nhiên nhướng mày, nhìn cô chằm chằm: “Đã hẹn hôm nay bàn rồi sao phải chuyển sang ngày mai?”
“Chắc bữa tối của anh còn lâu lắm. Tôi không thể đợi được, hơn nữa tôi tan làm rồi.” Nói xong, cô bước ra khỏi phòng riêng.
“Bên ngoài đang có tuyết rơi, để tôi tiễn em.” Trần Vu Nhất cũng đứng lên theo.
Thân Nhã không hề quay đầu, từ chối thẳng thừng: “Bạn trai tôi sẽ tới đón tôi.”
Bước chân Trần Vu Nhất hơi sững lại, đôi mắt đào hoa nheo lại. Sau khi lấy lại tinh thần, anh ta cũng đi theo cô ra ngoài.
Đứng cách tấm kính ở đại sảnh, anh ta nhìn thấy Thân Nhã đứng trên bậc thềm.
Người đàn ông mặc chiếc áo khoác màu đen đang đứng dưới bậc thềm để đeo găng tay da cho cô.
Đứng ở góc độ này, anh ta vừa khéo có thể nhìn thấy gò má Thân Nhã hơi ửng hồng, hai người sánh vai cùng ngồi vào trong xe.
Từ đầu đến cuối, cô không hề quay đầu nhìn lại…
Đợi đến khi chiếc xe Mulsanne màu bạc đi khuất khỏi tầm mắt, Trần Vu Nhất mới quay người trở về phòng riêng với tâm trạng phiền não, bí bách, chẳng còn tâm trí ăn uống nữa.
Ở nơi khác.
Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi, không khí cực kỳ lạnh. Thân Nhã quay người nhìn người đàn ông bên cạnh: “Bây giờ chúng mình đi đâu vậy?”
“Em có muốn đến nơi nào không?” Hoắc Đình Phong bật to hệ thống sưởi ấm trong xe, hỏi cô.
“Không. Bên ngoài tuyết đang rơi, thời tiết chẳng ra sao cả. Tiết trời thế này đi đâu cũng không hợp.” Cô đáp.
Bông tuyết lớn bay ngoài cửa sổ, cả mặt đất phủ tuyết trắng xóa. Thời tiết thế này tất nhiên là nên nằm dài trên giường, mở máy sưởi, xem tivi, thoải mái mà dễ chịu.
Hoắc Đình Phong suy nghĩ một lát rồi đánh xe về bên trái, bỗng chốc quay đầu xe. Thân Nhã ngạc nhiên không thôi. Còn anh mỉm cười cong khóe môi.
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước biệt thự.
Cánh cửa biệt thự mở ra, phả ra luồng khí ấm áp. Thân Nhã lắc người, cảm nhận hơi ấm bao bọc toàn thân.
Sau đó, Hoắc Đình Phong bước vào. Thím giúp việc đã nấu xong bữa tối, đều là các món thông thường bình dị nhưng cực kỳ tỉ mỉ.
Cho dù là ăn cơm hay là bất kỳ việc gì khác, Hoắc Đình Phong vẫn luôn là người đàn ông tỉ mỉ và tinh tế.
Trên bàn ăn bày nhiều nhất là canh, giữa trời tiết tuyết rơi thế này, uống một bát canh nóng hổi là ấm áp nhất.
Hương vị rất ngon. Thân Nhã ăn liền hai bát cơm, còn uống rất nhiều canh nên cực kỳ no.
Để ý tới ánh mắt Hoắc Đình Phong đang nhìn mình, gò má cô đỏ bừng, vén những sợi tóc vương bên má ra sau tai, hỏi: “Có phải em ăn hơi nhiều không?”
Thân Nhã chẳng buồn ngước mắt nhìn đã từ chối ngay.
Trần Vu Nhất nhướng mày, đủng đỉnh nếm món ăn thấy hương vị cũng khá ngon.
Mười phút sau, Thân Nhã vẫn luôn yên lặng lúc này mới ngẩng đầu.
Cô đặt tài liệu xuống bàn rồi nói: “Tôi đã đánh dấu hết những chỗ và chi tiết cần bàn bạc rồi. Tối nay anh xem qua đi, ngày mai chúng ta bàn tiếp.”
Ngay trong lúc nói cô đã đứng dậy bắt đầu thu dọn túi xách.
Trần Vu Nhất ngạc nhiên nhướng mày, nhìn cô chằm chằm: “Đã hẹn hôm nay bàn rồi sao phải chuyển sang ngày mai?”
“Chắc bữa tối của anh còn lâu lắm. Tôi không thể đợi được, hơn nữa tôi tan làm rồi.” Nói xong, cô bước ra khỏi phòng riêng.
“Bên ngoài đang có tuyết rơi, để tôi tiễn em.” Trần Vu Nhất cũng đứng lên theo.
Thân Nhã không hề quay đầu, từ chối thẳng thừng: “Bạn trai tôi sẽ tới đón tôi.”
Bước chân Trần Vu Nhất hơi sững lại, đôi mắt đào hoa nheo lại. Sau khi lấy lại tinh thần, anh ta cũng đi theo cô ra ngoài.
Đứng cách tấm kính ở đại sảnh, anh ta nhìn thấy Thân Nhã đứng trên bậc thềm.
Người đàn ông mặc chiếc áo khoác màu đen đang đứng dưới bậc thềm để đeo găng tay da cho cô.
Đứng ở góc độ này, anh ta vừa khéo có thể nhìn thấy gò má Thân Nhã hơi ửng hồng, hai người sánh vai cùng ngồi vào trong xe.
Từ đầu đến cuối, cô không hề quay đầu nhìn lại…
Đợi đến khi chiếc xe Mulsanne màu bạc đi khuất khỏi tầm mắt, Trần Vu Nhất mới quay người trở về phòng riêng với tâm trạng phiền não, bí bách, chẳng còn tâm trí ăn uống nữa.
Ở nơi khác.
Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi, không khí cực kỳ lạnh. Thân Nhã quay người nhìn người đàn ông bên cạnh: “Bây giờ chúng mình đi đâu vậy?”
“Em có muốn đến nơi nào không?” Hoắc Đình Phong bật to hệ thống sưởi ấm trong xe, hỏi cô.
“Không. Bên ngoài tuyết đang rơi, thời tiết chẳng ra sao cả. Tiết trời thế này đi đâu cũng không hợp.” Cô đáp.
Bông tuyết lớn bay ngoài cửa sổ, cả mặt đất phủ tuyết trắng xóa. Thời tiết thế này tất nhiên là nên nằm dài trên giường, mở máy sưởi, xem tivi, thoải mái mà dễ chịu.
Hoắc Đình Phong suy nghĩ một lát rồi đánh xe về bên trái, bỗng chốc quay đầu xe. Thân Nhã ngạc nhiên không thôi. Còn anh mỉm cười cong khóe môi.
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước biệt thự.
Cánh cửa biệt thự mở ra, phả ra luồng khí ấm áp. Thân Nhã lắc người, cảm nhận hơi ấm bao bọc toàn thân.
Sau đó, Hoắc Đình Phong bước vào. Thím giúp việc đã nấu xong bữa tối, đều là các món thông thường bình dị nhưng cực kỳ tỉ mỉ.
Cho dù là ăn cơm hay là bất kỳ việc gì khác, Hoắc Đình Phong vẫn luôn là người đàn ông tỉ mỉ và tinh tế.
Trên bàn ăn bày nhiều nhất là canh, giữa trời tiết tuyết rơi thế này, uống một bát canh nóng hổi là ấm áp nhất.
Hương vị rất ngon. Thân Nhã ăn liền hai bát cơm, còn uống rất nhiều canh nên cực kỳ no.
Để ý tới ánh mắt Hoắc Đình Phong đang nhìn mình, gò má cô đỏ bừng, vén những sợi tóc vương bên má ra sau tai, hỏi: “Có phải em ăn hơi nhiều không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.