Chương 1038
Lam Linh Chi
13/09/2022
Chương 1037
Tin tức trên báo chí rất nhiều, Thân Nhã cảm thấy anh ta sẽ không thể vô duyên vô cớ bảo cô đọc báo được, trong đó tin tức duy nhất có liên quan đến cô chính là tin tức viện trưởng của bệnh viện tâm thần bị cách chức.
“Cậu ấy làm cho cô đó. Sáng sớm nay viện trưởng bị cách chức vì thất trách suýt khiến một người mất mạng. Trong lòng cô cảm thấy như thế nào? Có phải cảm thấy hạnh phúc cảm động đến mức chỉ muốn rơi lệ không?”
Đặt tờ báo sang một bên, Thân Nhã nhìn Tô Chính Kiêu, cảm giác được anh ta có ẩn ý gì đó: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Tôi xuất phát từ ý tốt, muốn nói cho cô biết một tin tức nội bộ, cậu ấy đã từng kết hôn, từng có vợ rồi. Hơn nữa vợ của cậu ấy còn chết trong tay một tên cướp. Cảnh tượng xảy ra tối hôm đó và khung cảnh tối hôm qua của cô cực kỳ giống nhau. Điểm duy nhất không giống đó là vợ của cậu ấy chảy rất nhiều máu. Cô cảm thấy nguyên nhân mà cậu ấy lo lắng cho cô như vậy là vì thật sự yêu cô hay là bị chuyện năm đó kích thích, tự nhiên thấy áy náy với cô?”
Nghe vậy, Thân Nhã đờ ra, sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau cũng không phát ra tiếng, vô cùng yên tĩnh.
Tô Chính Kiêu mỉm cười: “Thế nào, bị tổn thương rồi à?”
Thân Nhã hoàn hồn lại, nhún vai: “Không, chỉ là tò mò với khiếp sợ thôi, không ngờ anh ấy đã từng kết hôn rồi. Đúng rồi, anh ấy có con chưa?”
Điều cô nói là sự thật, như những gì Hoắc Đình Phong đã nói lúc trước, lịch sử tình trường của một người đàn ông ba mươi tư tuổi không thể là một tờ giấy trắng được.
Anh đã từng kết hôn cũng là chuyện bình thường.
Phản ứng ngoài ý muốn khiến tay của Tô Chính Kiêu bất giác siết chặt ly cà phê, nhưng sắc mặt thì vẫn mỉm cười, trả lời cô: “Không có con.”
“Vậy thì tốt rồi, nhưng mục đích mà anh nói những lời này với tôi là gì? Tôi có thể cảm giác được thái độ của anh đối với tôi là một kiểu đối nghịch, không hề thân thiện chút nào. Tôi vô cùng tò mò nguyên nhân khiến anh làm như vậy, là do anh thích anh ấy hay là bởi vì nguyên nhân gì khác?” Thân Nhã hỏi ngược lại.
“Trực giác của cô rất nhạy bén.” Tô Chính Kiêu vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm: “Về phần nguyên nhân tôi làm như vậy thì bây giờ tôi sẽ không nói cho cô biết, tôi sợ sẽ chỉ đả kích đến cô thôi. Tôi đang mong chờ một ngày nào đó, chờ chính cô sẽ phát hiện ra nguyên nhân này.”
Anh ta không nói, tuy Thân Nhã tò mò nhưng cũng không hỏi, cuộc nói chuyện của hai người cứ vậy mà kết thúc. Sau khi rửa mặt đánh răng, Hoắc Đình Phong đã ngồi ở bên cạnh bàn ăn, chăm chú nhìn cô thật sâu, giọng nói ôn hòa: “Lại đây ăn sáng nào.”
Thân Nhã ăn cháo nhưng không động vào bánh quẩy, cô không thích ăn bánh quẩy vì cảm thấy có quá nhiều dầu mỡ.
Ngón tay dài của Hoắc Đình Phong nhẹ nhàng chạm vào bánh quẩy, thúc giục, cưỡng ép bảo cô ăn hai cái.
Cuối cùng cũng không thể ăn xong hai cái này, chỉ ăn được hơn một cái thôi, còn lại nửa cái, Hoắc Đình Phong cũng không ghét bỏ, ăn hết phần còn lại của cô rất tự nhiên.
Ánh mắt của Tô Chính Kiêu thoáng động, nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, mà ánh mắt của Thân Nhã cũng hơi biến sắc.
Cô nói muốn đi làm nhưng Hoắc Đình Phong không cho, vậy là cô nói mình không sao hết, nếu bị làm sao sẽ bảo anh ta đến công ty đón cô về nhà.
Cô cũng không biết vế sau trong câu này đã làm cho anh vui sướng, nên Hoắc Đình Phong liền đồng ý đưa cô đến công ty.
Tin tức trên báo chí rất nhiều, Thân Nhã cảm thấy anh ta sẽ không thể vô duyên vô cớ bảo cô đọc báo được, trong đó tin tức duy nhất có liên quan đến cô chính là tin tức viện trưởng của bệnh viện tâm thần bị cách chức.
“Cậu ấy làm cho cô đó. Sáng sớm nay viện trưởng bị cách chức vì thất trách suýt khiến một người mất mạng. Trong lòng cô cảm thấy như thế nào? Có phải cảm thấy hạnh phúc cảm động đến mức chỉ muốn rơi lệ không?”
Đặt tờ báo sang một bên, Thân Nhã nhìn Tô Chính Kiêu, cảm giác được anh ta có ẩn ý gì đó: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Tôi xuất phát từ ý tốt, muốn nói cho cô biết một tin tức nội bộ, cậu ấy đã từng kết hôn, từng có vợ rồi. Hơn nữa vợ của cậu ấy còn chết trong tay một tên cướp. Cảnh tượng xảy ra tối hôm đó và khung cảnh tối hôm qua của cô cực kỳ giống nhau. Điểm duy nhất không giống đó là vợ của cậu ấy chảy rất nhiều máu. Cô cảm thấy nguyên nhân mà cậu ấy lo lắng cho cô như vậy là vì thật sự yêu cô hay là bị chuyện năm đó kích thích, tự nhiên thấy áy náy với cô?”
Nghe vậy, Thân Nhã đờ ra, sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau cũng không phát ra tiếng, vô cùng yên tĩnh.
Tô Chính Kiêu mỉm cười: “Thế nào, bị tổn thương rồi à?”
Thân Nhã hoàn hồn lại, nhún vai: “Không, chỉ là tò mò với khiếp sợ thôi, không ngờ anh ấy đã từng kết hôn rồi. Đúng rồi, anh ấy có con chưa?”
Điều cô nói là sự thật, như những gì Hoắc Đình Phong đã nói lúc trước, lịch sử tình trường của một người đàn ông ba mươi tư tuổi không thể là một tờ giấy trắng được.
Anh đã từng kết hôn cũng là chuyện bình thường.
Phản ứng ngoài ý muốn khiến tay của Tô Chính Kiêu bất giác siết chặt ly cà phê, nhưng sắc mặt thì vẫn mỉm cười, trả lời cô: “Không có con.”
“Vậy thì tốt rồi, nhưng mục đích mà anh nói những lời này với tôi là gì? Tôi có thể cảm giác được thái độ của anh đối với tôi là một kiểu đối nghịch, không hề thân thiện chút nào. Tôi vô cùng tò mò nguyên nhân khiến anh làm như vậy, là do anh thích anh ấy hay là bởi vì nguyên nhân gì khác?” Thân Nhã hỏi ngược lại.
“Trực giác của cô rất nhạy bén.” Tô Chính Kiêu vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm: “Về phần nguyên nhân tôi làm như vậy thì bây giờ tôi sẽ không nói cho cô biết, tôi sợ sẽ chỉ đả kích đến cô thôi. Tôi đang mong chờ một ngày nào đó, chờ chính cô sẽ phát hiện ra nguyên nhân này.”
Anh ta không nói, tuy Thân Nhã tò mò nhưng cũng không hỏi, cuộc nói chuyện của hai người cứ vậy mà kết thúc. Sau khi rửa mặt đánh răng, Hoắc Đình Phong đã ngồi ở bên cạnh bàn ăn, chăm chú nhìn cô thật sâu, giọng nói ôn hòa: “Lại đây ăn sáng nào.”
Thân Nhã ăn cháo nhưng không động vào bánh quẩy, cô không thích ăn bánh quẩy vì cảm thấy có quá nhiều dầu mỡ.
Ngón tay dài của Hoắc Đình Phong nhẹ nhàng chạm vào bánh quẩy, thúc giục, cưỡng ép bảo cô ăn hai cái.
Cuối cùng cũng không thể ăn xong hai cái này, chỉ ăn được hơn một cái thôi, còn lại nửa cái, Hoắc Đình Phong cũng không ghét bỏ, ăn hết phần còn lại của cô rất tự nhiên.
Ánh mắt của Tô Chính Kiêu thoáng động, nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, mà ánh mắt của Thân Nhã cũng hơi biến sắc.
Cô nói muốn đi làm nhưng Hoắc Đình Phong không cho, vậy là cô nói mình không sao hết, nếu bị làm sao sẽ bảo anh ta đến công ty đón cô về nhà.
Cô cũng không biết vế sau trong câu này đã làm cho anh vui sướng, nên Hoắc Đình Phong liền đồng ý đưa cô đến công ty.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.