Chương 1047
Lam Linh Chi
13/09/2022
Chương 1046
Hoắc Đình Phong sợ làm Thân Nhã bị thương liền đẩy cô ra, đưa cô ra khỏi khu vực nguy hiểm.
Giám đốc xoa xoa tay, hai người đàn ông vẫn còn đang đánh nhau, ông ta nói: “Tiểu Thân, cô có thể cản anh Hoắc với phó tổng giám đốc Trần lại không?”
“Tôi bị thương, không có sức, giám đốc dáng người cao lớn, hay là giám đốc đi ra đi.” Thân Nhã nói với giọng nhẹ bâng, lạnh lùng.
Trong lòng cô lại ngầm mỉa mai, nếu vừa rồi anh ta không lắm miệng thì lúc này đương nhiên cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Trần Vu Nhất đang nổi giận cũng không phải đối thủ của Hoắc Đình Phong, sau mấy hiệp, Hoắc Đình Phong giữ chặt cổ tay của Trần Vu Nhất lại, tay trái kéo cà vạt màu tím ở cổ ra.
Hai tay trái phải của Trần Vu Nhất bị anh dùng cà vạt buộc chặt lại với nhau.
Như chó cùng rứt giậu, con mắt Trần Vu Nhất long sòng sọc lên, bảo giám đốc cởi cà vạt ra.
Giám đốc đứng ở chỗ đó, rất do dự nhìn qua Hoắc Đình Phong rồi lại nhìn sang Trần Vu Nhất, xoa xoa tay, không dám nói gì.
Ngay sau đó Hoắc Đình Phong gọi một cuộc điện thoại, chỉ chốc lát sau, có hai vị cảnh sát đi đến dẫn Trần Vu Nhất đi.
Lúc anh gọi điện thoại, Thân Nhã nghe thấy rất rõ ràng anh nói rằng có người quấy rối bạn gái của tôi, xin hãy nhanh chóng đến đây.
Hình như đối phương hỏi, sao lại quấy rối…
Giọng nói anh rất trầm, thậm chí còn có chút cáu kỉnh hiếm thấy, không giống với giọng nói luôn trầm ổn bình tĩnh của anh: Sao? Trình tự như thế nào còn cần tôi nói rõ từng cái với mấy người? Mấy người thấy hứng thú lắm chắc?
Cảnh sát là cảnh sát của cục cảnh sát gần đây, dẫn Trần Vu Nhất đang đùng đùng tức giận đi, cũng dẫn giám đốc đang xoa hai tay đi.
Đi ra khỏi công ty, hai người ngồi lên xe, Hoắc Đình Phong cài dây an toàn cho cô, không hề nói gì cả.
Để xoa dịu bầu không khí, Thân Nhã mở miệng nói: “Hóa ra anh cũng biết đánh nhau à?”
“Lần đánh nhau gần nhất là vào mười năm trước…” Hoắc Đình Phong khởi động xe, xoay vô lăng sang trái, vẫn tràn đầy tức giận.
Mấy năm nay, bất kể là lời nói hay là hành vi, hay hơn nữa là phong cách làm việc của anh thì càng ngày càng có hướng trưởng thành hơn, ngay cả số lần nổi giận cũng rất ít.
Nhưng hôm nay anh lại hiếm khi kích động như thế, lửa giận sôi sùng sục. Ba mươi tư tuổi, ở độ tuổi này của anh đã sớm không phải là tuổi vung tay đánh nhau nữa rồi.
Trái tim Thân Nhã giật thót một cái, nói: “Chuyện vừa rồi chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, em cũng không ngờ anh ta lại đột nhiên làm như vậy.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hoắc Đình Phong nhắm hờ mắt, mở miệng, cảm xúc chập trùng mở miệng: “Cho nên anh mới nói giữa em và anh ta nhất định phải giữ khoảng cách, tốt nhất là không nên chạm mặt nhau.”
“Bởi vì chuyện công việc nên hôm nay em và anh ta mới chạm mặt nhau, nếu không thì em sẽ không gặp anh ta.” Thân Nhã nói rõ.
“Quay mặt sang đây.”
Hoắc Đình Phong không tiếp tục kéo dài chủ đề này nữa, bờ môi anh mấp máy, nói ra hai chữ, lúc trước cô nhận dự án này là do anh đề nghị, nên cô nói câu này anh cũng không thể phản bác.
Đứng trên lập trường một người thầy giáo, anh hi vọng cô có thể có sự nghiệp của mình, có thể có sự lột xác, cho nên đối với cô mà nói đề nghị đó là tốt nhất, cũng là đề nghị hợp lý nhất.
Nhưng đứng trên lập trường của một người bạn trai, rõ ràng cách làm này cũng không phải cách tốt, đối phương là chồng cũ của cô, có ý đồ xấu với cô.
Hoắc Đình Phong sợ làm Thân Nhã bị thương liền đẩy cô ra, đưa cô ra khỏi khu vực nguy hiểm.
Giám đốc xoa xoa tay, hai người đàn ông vẫn còn đang đánh nhau, ông ta nói: “Tiểu Thân, cô có thể cản anh Hoắc với phó tổng giám đốc Trần lại không?”
“Tôi bị thương, không có sức, giám đốc dáng người cao lớn, hay là giám đốc đi ra đi.” Thân Nhã nói với giọng nhẹ bâng, lạnh lùng.
Trong lòng cô lại ngầm mỉa mai, nếu vừa rồi anh ta không lắm miệng thì lúc này đương nhiên cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Trần Vu Nhất đang nổi giận cũng không phải đối thủ của Hoắc Đình Phong, sau mấy hiệp, Hoắc Đình Phong giữ chặt cổ tay của Trần Vu Nhất lại, tay trái kéo cà vạt màu tím ở cổ ra.
Hai tay trái phải của Trần Vu Nhất bị anh dùng cà vạt buộc chặt lại với nhau.
Như chó cùng rứt giậu, con mắt Trần Vu Nhất long sòng sọc lên, bảo giám đốc cởi cà vạt ra.
Giám đốc đứng ở chỗ đó, rất do dự nhìn qua Hoắc Đình Phong rồi lại nhìn sang Trần Vu Nhất, xoa xoa tay, không dám nói gì.
Ngay sau đó Hoắc Đình Phong gọi một cuộc điện thoại, chỉ chốc lát sau, có hai vị cảnh sát đi đến dẫn Trần Vu Nhất đi.
Lúc anh gọi điện thoại, Thân Nhã nghe thấy rất rõ ràng anh nói rằng có người quấy rối bạn gái của tôi, xin hãy nhanh chóng đến đây.
Hình như đối phương hỏi, sao lại quấy rối…
Giọng nói anh rất trầm, thậm chí còn có chút cáu kỉnh hiếm thấy, không giống với giọng nói luôn trầm ổn bình tĩnh của anh: Sao? Trình tự như thế nào còn cần tôi nói rõ từng cái với mấy người? Mấy người thấy hứng thú lắm chắc?
Cảnh sát là cảnh sát của cục cảnh sát gần đây, dẫn Trần Vu Nhất đang đùng đùng tức giận đi, cũng dẫn giám đốc đang xoa hai tay đi.
Đi ra khỏi công ty, hai người ngồi lên xe, Hoắc Đình Phong cài dây an toàn cho cô, không hề nói gì cả.
Để xoa dịu bầu không khí, Thân Nhã mở miệng nói: “Hóa ra anh cũng biết đánh nhau à?”
“Lần đánh nhau gần nhất là vào mười năm trước…” Hoắc Đình Phong khởi động xe, xoay vô lăng sang trái, vẫn tràn đầy tức giận.
Mấy năm nay, bất kể là lời nói hay là hành vi, hay hơn nữa là phong cách làm việc của anh thì càng ngày càng có hướng trưởng thành hơn, ngay cả số lần nổi giận cũng rất ít.
Nhưng hôm nay anh lại hiếm khi kích động như thế, lửa giận sôi sùng sục. Ba mươi tư tuổi, ở độ tuổi này của anh đã sớm không phải là tuổi vung tay đánh nhau nữa rồi.
Trái tim Thân Nhã giật thót một cái, nói: “Chuyện vừa rồi chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, em cũng không ngờ anh ta lại đột nhiên làm như vậy.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hoắc Đình Phong nhắm hờ mắt, mở miệng, cảm xúc chập trùng mở miệng: “Cho nên anh mới nói giữa em và anh ta nhất định phải giữ khoảng cách, tốt nhất là không nên chạm mặt nhau.”
“Bởi vì chuyện công việc nên hôm nay em và anh ta mới chạm mặt nhau, nếu không thì em sẽ không gặp anh ta.” Thân Nhã nói rõ.
“Quay mặt sang đây.”
Hoắc Đình Phong không tiếp tục kéo dài chủ đề này nữa, bờ môi anh mấp máy, nói ra hai chữ, lúc trước cô nhận dự án này là do anh đề nghị, nên cô nói câu này anh cũng không thể phản bác.
Đứng trên lập trường một người thầy giáo, anh hi vọng cô có thể có sự nghiệp của mình, có thể có sự lột xác, cho nên đối với cô mà nói đề nghị đó là tốt nhất, cũng là đề nghị hợp lý nhất.
Nhưng đứng trên lập trường của một người bạn trai, rõ ràng cách làm này cũng không phải cách tốt, đối phương là chồng cũ của cô, có ý đồ xấu với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.