Chương 104
Lam Linh Chi
31/12/2021
Cô nhìn người đàn ông hấp dẫn ong bướm, lắc đầu, đi không nổi nữa, bước chân dần chậm lại.
Một lát sau, khoảng cách giữa anh và cô kéo thành một đoạn rất dài.
Không nghe thấy tiếng bước chân cùng với tiếng thở dốc ở phía sau, bước chân của Thẩm Hoài Dương dừng lại, quay người.
Đã nhìn thấy người phụ nữ ấy không quan tâm tuyết ở dưới đất, trực tiếp ngồi trên bậc thang, không biết là ánh mắt đang nhìn ở đâu.
Lông mày của anh hơi nhíu lại, đi ra phía trước, bàn tay thăm dò kéo cô từ dưới đất lên: “Không phải là cô muốn đến Trường Thành hả, sao lại không đi?”
Diệp Giai Nhi cười một tiếng: “Mệt rồi, không muốn đi nữa. Không có ai quy định là leo trưởng thành thì phải leo lên đến đỉnh, tôi cảm thấy phong cảnh ở đây đã đẹp lắm rồi.”
Lòng bàn tay và ngón tay của anh nóng rực, trong nháy mắt làm cho cô thấy ấm áp.
Lúc này, có một người đàn ông cầm máy ảnh vừa đi vừa kêu: “Chụp ảnh, chụp ảnh đây, có người nào chụp không?”
“Giá tiền sao vậy?” Diệp Giai Nhi ngăn ông ta lại rồi hỏi.
“Ba mươi nghìn ba tấm, chụp liền lấy liền, cô có muốn chụp không?”
Diệp Giai Nhi nhìn Thẩm Hoài Dương, khóe miệng mang theo nụ cười khẽ, cô gọi: “Anh Thẩm.”
Tất nhiên là Thẩm Hoài Dương biết cô có ý gì, anh cau mày, đôi môi mỏng khẽ động, phun ra ba chữ: “Tự mình chụp.”
Cô đã đoán được đáp án của anh ở trong lòng, cho nên cũng không thất vọng lắm.
Tìm một phong cảnh, Diệp Giai Nhi đứng ở đó nở một nụ cười nhẹ, rất thanh tú, lại sạch sẽ.
Không giống như một số cô gái khi chụp ảnh, làm kiểu đủ thứ, hay là chu môi, hay là nhăn mặt.
Đôi mắt thâm thúy của anh thoáng nhìn qua, liếc nhìn nụ cười nhẹ nhàng bên khóe môi của cô, cảm thấy xung quanh tĩnh mịch, yên bình như thế.
Giống như là có một cục đá rơi vào trong trái tim bình lặng, nhẹ nhàng nổi lên một tầng gợn sóng.
Ảnh chụp được rửa rất nhanh, Diệp Giai Nhi rất hài lòng, đưa cho Thẩm Hoài Dương một tấm: “Có muốn không anh Thẩm?”
Thẩm Hoài Dương nhướng mày, nhìn lên, không đưa tay nhận lấy.
“Thật sự không muốn hả? Nói không chừng là sau này anh sẽ hối hận đó, hối hận vì đã không nhận tấm hình này của tôi, anh Thẩm.”
Cô không thèm để ý, vừa cười vừa cúi đầu xuống bỏ ba tấm ảnh vào trong ví tiền.
“Mợ Thẩm cảm thấy có khả năng không?”
Diệp Giai Nhi hỏi lại: “Tại sao lại không có khả năng?”
Từ chối cho ý kiến, mắt của Thẩm Hoài Dương đảo qua cô, thấp giọng nói: “Tiếp tục đi không đây?”
“Đương nhiên đi rồi.”
Chỉ là không lâu sau đó, nhớ tới tấm ảnh chụp anh không chịu nhận, anh hút thuốc cả một đêm, trắng đêm không ngủ.
Đương nhiên, đây chỉ là chuyện sau này.
…
Huyện Thiểm.
Thẩm Hải Băng kéo cái vali, nhân viên đón người đã sớm chờ đợi ở đó, nhìn thấy cô ta thì bước lên chào đón, nhận lấy cái vali của cô ta: “Cô Thẩm, ký túc xá ở đây này, mời cô đi theo tôi.”
Sau khi đặt vali vào trong ký túc xá, Thẩm Hải Băng gọi nhân viên tiếp đón: “Ông Thẩm đâu rồi?”
“Đang ở trong phòng làm việc.”
“Đưa tôi đến đó đi.”
Khoảng cách giữa ký túc xá với phòng làm việc cũng chỉ là một đoạn đường khoảng mười phút, gõ cửa, sau khi nghe thấy tiếng trả lời, Thẩm Hải Băng bước vào, gọi một tiếng: “Anh.”
Thẩm Thiên Canh ngẩng đầu lên từ trong đống tài liệu: “Đến nhanh như thế à?”
“Vốn dĩ là ngày hôm qua đến đây báo cáo rồi, đều đã chậm trễ một ngày, còn nhanh nữa hả?” Thẩm Hải Băng ngồi xuống trên ghế salon.
Dù Thẩm Thiên Canh đã đến tuổi trung niên, nhưng mà gương mặt vẫn anh tuấn, dáng người cao ráo, không có dấu hiệu béo phì.
“Khoảng thời gian này ở trong nhà như thế nào?”
“Đã tò mò như thế, tại sao mình không tự về nhà họ Thẩm xem thử đi?”
Ngồi xuống đối diện Thẩm Hải Băng, Thẩm Thiên Canh uống một ngụm trà: “Thời gian này bận quá, huyện Thiểm phải xây dựng nhà máy, không có thời gian trở về.”
Một lát sau, khoảng cách giữa anh và cô kéo thành một đoạn rất dài.
Không nghe thấy tiếng bước chân cùng với tiếng thở dốc ở phía sau, bước chân của Thẩm Hoài Dương dừng lại, quay người.
Đã nhìn thấy người phụ nữ ấy không quan tâm tuyết ở dưới đất, trực tiếp ngồi trên bậc thang, không biết là ánh mắt đang nhìn ở đâu.
Lông mày của anh hơi nhíu lại, đi ra phía trước, bàn tay thăm dò kéo cô từ dưới đất lên: “Không phải là cô muốn đến Trường Thành hả, sao lại không đi?”
Diệp Giai Nhi cười một tiếng: “Mệt rồi, không muốn đi nữa. Không có ai quy định là leo trưởng thành thì phải leo lên đến đỉnh, tôi cảm thấy phong cảnh ở đây đã đẹp lắm rồi.”
Lòng bàn tay và ngón tay của anh nóng rực, trong nháy mắt làm cho cô thấy ấm áp.
Lúc này, có một người đàn ông cầm máy ảnh vừa đi vừa kêu: “Chụp ảnh, chụp ảnh đây, có người nào chụp không?”
“Giá tiền sao vậy?” Diệp Giai Nhi ngăn ông ta lại rồi hỏi.
“Ba mươi nghìn ba tấm, chụp liền lấy liền, cô có muốn chụp không?”
Diệp Giai Nhi nhìn Thẩm Hoài Dương, khóe miệng mang theo nụ cười khẽ, cô gọi: “Anh Thẩm.”
Tất nhiên là Thẩm Hoài Dương biết cô có ý gì, anh cau mày, đôi môi mỏng khẽ động, phun ra ba chữ: “Tự mình chụp.”
Cô đã đoán được đáp án của anh ở trong lòng, cho nên cũng không thất vọng lắm.
Tìm một phong cảnh, Diệp Giai Nhi đứng ở đó nở một nụ cười nhẹ, rất thanh tú, lại sạch sẽ.
Không giống như một số cô gái khi chụp ảnh, làm kiểu đủ thứ, hay là chu môi, hay là nhăn mặt.
Đôi mắt thâm thúy của anh thoáng nhìn qua, liếc nhìn nụ cười nhẹ nhàng bên khóe môi của cô, cảm thấy xung quanh tĩnh mịch, yên bình như thế.
Giống như là có một cục đá rơi vào trong trái tim bình lặng, nhẹ nhàng nổi lên một tầng gợn sóng.
Ảnh chụp được rửa rất nhanh, Diệp Giai Nhi rất hài lòng, đưa cho Thẩm Hoài Dương một tấm: “Có muốn không anh Thẩm?”
Thẩm Hoài Dương nhướng mày, nhìn lên, không đưa tay nhận lấy.
“Thật sự không muốn hả? Nói không chừng là sau này anh sẽ hối hận đó, hối hận vì đã không nhận tấm hình này của tôi, anh Thẩm.”
Cô không thèm để ý, vừa cười vừa cúi đầu xuống bỏ ba tấm ảnh vào trong ví tiền.
“Mợ Thẩm cảm thấy có khả năng không?”
Diệp Giai Nhi hỏi lại: “Tại sao lại không có khả năng?”
Từ chối cho ý kiến, mắt của Thẩm Hoài Dương đảo qua cô, thấp giọng nói: “Tiếp tục đi không đây?”
“Đương nhiên đi rồi.”
Chỉ là không lâu sau đó, nhớ tới tấm ảnh chụp anh không chịu nhận, anh hút thuốc cả một đêm, trắng đêm không ngủ.
Đương nhiên, đây chỉ là chuyện sau này.
…
Huyện Thiểm.
Thẩm Hải Băng kéo cái vali, nhân viên đón người đã sớm chờ đợi ở đó, nhìn thấy cô ta thì bước lên chào đón, nhận lấy cái vali của cô ta: “Cô Thẩm, ký túc xá ở đây này, mời cô đi theo tôi.”
Sau khi đặt vali vào trong ký túc xá, Thẩm Hải Băng gọi nhân viên tiếp đón: “Ông Thẩm đâu rồi?”
“Đang ở trong phòng làm việc.”
“Đưa tôi đến đó đi.”
Khoảng cách giữa ký túc xá với phòng làm việc cũng chỉ là một đoạn đường khoảng mười phút, gõ cửa, sau khi nghe thấy tiếng trả lời, Thẩm Hải Băng bước vào, gọi một tiếng: “Anh.”
Thẩm Thiên Canh ngẩng đầu lên từ trong đống tài liệu: “Đến nhanh như thế à?”
“Vốn dĩ là ngày hôm qua đến đây báo cáo rồi, đều đã chậm trễ một ngày, còn nhanh nữa hả?” Thẩm Hải Băng ngồi xuống trên ghế salon.
Dù Thẩm Thiên Canh đã đến tuổi trung niên, nhưng mà gương mặt vẫn anh tuấn, dáng người cao ráo, không có dấu hiệu béo phì.
“Khoảng thời gian này ở trong nhà như thế nào?”
“Đã tò mò như thế, tại sao mình không tự về nhà họ Thẩm xem thử đi?”
Ngồi xuống đối diện Thẩm Hải Băng, Thẩm Thiên Canh uống một ngụm trà: “Thời gian này bận quá, huyện Thiểm phải xây dựng nhà máy, không có thời gian trở về.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.