Chương 1061
Lam Linh Chi
13/09/2022
Chương 1060
Thân Nhã hơi sừng người, ngay sau đó lại có một giọng nữ khác, cũng rất dịu dàng, hơi giống với giọng nói vừa nãy: “Đình Phong, gọi điện cho ba cháu đi, bảo ông ấy tới đây mau lên, sắp phải vào phòng phẫu thuật rồi.”
Lúc hoàn hồn lại, tình hình ở đầu dây bên kia nghe có vẻ rất căng thẳng, Thân Nhã định cúp máy, nhưng anh lại khẽ nói thêm một câu, là bác của anh.
Rồi ngay sau đó, điện thoại vang lên tiếng tút tút, cô biết, câu cuối cùng anh nói là đang giải thích với cô.
Anh có đến hai người bác sao?
Giữa trưa, lúc cô đang dùng bữa ở nhà ăn thì Trần Vu Nhất đến, thẳng thừng ngồi xuống đối diện cô, nhìn vào khay cơm của cô, cà tím xào đậu đũa, khoai tây sợi.
“Có phải các món trong nhà ăn của bọn em chỉ toàn đồ chay không thế, đúng là chẳng có dinh dưỡng gì cả.” Trần Vu Nhất nghiêng người dựa vào chiếc ghế sau lưng, nhướng mày.
Thân Nhã nhìn anh ta: “Anh còn có tâm trạng lo mấy chuyện này nữa à?”
Trần Vu Nhất nhướng mày nghi hoặc, tỏ vẻ băn khoăn, không hiểu những lời này lời này là có ý gì.
Xem ra đúng là anh ta không biết chuyện kia thật, Thân Nhã bèn mượn tờ báo của một người đồng nghiệp tình cờ đi ngang qua, sau đó mở ra để trước mặt Trần Vu Nhất.
Đôi mắt đào hoa hẹp dài dần dần nheo lại, anh ta cầm tờ báo, đọc lướt qua một lượt từ trên xuống dưới, sau đó đặt về chỗ cũ: “Chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
“Dù sao thì cô ta cũng là người phụ nữ đã từng ở với anh. Có thể nói cô ta rơi vào tình trạng như ngày hôm nay, anh là người có trách nhiệm lớn nhất.” Thân Nhã nói.
Cô nói những lời này không phải là vì giúp Lâm Nam Kiều mà đơn giản chỉ muốn dùng chuyện này để công kích, châm chọc Trần Vu Nhất mà thôi.
Đối với Lâm Nam Kiều, trong thời điểm nhạy cảm như bây giờ, cô không giậu đổ bìm leo đã là nhân từ với cô ta lắm rồi. Nói đỡ giúp cô ta á? Xin lỗi, không bao giờ! Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Tôi đã nghĩ em sẽ rất vui với câu trả lời của tôi, bởi vì tôi đã hoàn toàn vạch rõ ranh giới với cô ấy rồi.”
Trần Vu Nhất cất tiếng, hơi nghiêng mặt sang một bên, bàn tay vừa mới chạm tới cổ tay của Thân Nhã đã bị cô nhanh chóng né tránh.
“Sao anh vạch rõ giới hạn với cô ta thì tôi phải vui vẻ? Câu này của anh như muốn nói là tôi ghét thấy người ta hạnh phúc ấy nhỉ?” Thân Nhã hờ hững nói: “Xin lỗi, tôi không có đam mê với phương diện này, cũng không có hứng thú với nó đâu. Hết thời gian ăn trưa rồi, tôi phải về làm việc. Nhưng anh chắc chắn không muốn gặp Kiều Kiều nhà anh đấy chứ?”
Ngay lập tức, sắc mặt Trần Vu Nhất trở nên vô cùng khó coi, đôi lông mày nhíu chặt: “Tôi đã nói rồi, tôi không liên quan tới cô ta, tôi đang muốn theo đuổi em lần nữa!”
Nghe vậy, Thân Nhã bèn coi đó như một câu chuyện cười, không thèm quan tâm, đứng dậy, Trần Vu Nhất chắn trước mặt cô: “Tên họ Hoắc kia đâu rồi?”
“Tôi chỉ biết bạn trai tôi thôi, còn cái người họ Hoắc mà anh nói, tôi không biết.” Thân Nhã chê anh ta nói chuyện quá khó nghe.
Quả nhiên, mặt Trần Vu Nhất sầm xuống, ngọn lửa trong lòng lại phừng lên, anh ta không chịu được việc nghe thấy, nhìn thấy cô dùng giọng điệu như vậy để bảo vệ người đàn ông khác!
Lúc chuẩn bị bước lên chặn cô lại, điện thoại lại đúng lúc reo lên, nhìn thấy thông báo cuộc gọi, anh ta dừng bước, nghe máy.
Nhân cơ hội đó, Thân Nhã nhanh chóng lách qua người anh ta, vội vã rời đi, tới văn phòng.
Lúc quay trở lại văn phòng, di động thông báo có tin nhắn chưa xem, là tin do Hoắc Đình Phong gửi.
Anh nói giờ ông cụ đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, tuy vẫn đang hôn mê nhưng đã bình an vô sự. Anh sẽ ở lại nước K khoảng ba hoặc bốn ngày, dặn cô chú ý miệng vết thương ở cổ tay và cả vùng cổ. Nếu có việc gì nặng thì cứ bảo Tiểu Trương làm. Nếu cô ở biệt thự, cần bê vác đồ đạc gì nặng thì để Tô Chính Kiêu làm…
Thân Nhã hơi sừng người, ngay sau đó lại có một giọng nữ khác, cũng rất dịu dàng, hơi giống với giọng nói vừa nãy: “Đình Phong, gọi điện cho ba cháu đi, bảo ông ấy tới đây mau lên, sắp phải vào phòng phẫu thuật rồi.”
Lúc hoàn hồn lại, tình hình ở đầu dây bên kia nghe có vẻ rất căng thẳng, Thân Nhã định cúp máy, nhưng anh lại khẽ nói thêm một câu, là bác của anh.
Rồi ngay sau đó, điện thoại vang lên tiếng tút tút, cô biết, câu cuối cùng anh nói là đang giải thích với cô.
Anh có đến hai người bác sao?
Giữa trưa, lúc cô đang dùng bữa ở nhà ăn thì Trần Vu Nhất đến, thẳng thừng ngồi xuống đối diện cô, nhìn vào khay cơm của cô, cà tím xào đậu đũa, khoai tây sợi.
“Có phải các món trong nhà ăn của bọn em chỉ toàn đồ chay không thế, đúng là chẳng có dinh dưỡng gì cả.” Trần Vu Nhất nghiêng người dựa vào chiếc ghế sau lưng, nhướng mày.
Thân Nhã nhìn anh ta: “Anh còn có tâm trạng lo mấy chuyện này nữa à?”
Trần Vu Nhất nhướng mày nghi hoặc, tỏ vẻ băn khoăn, không hiểu những lời này lời này là có ý gì.
Xem ra đúng là anh ta không biết chuyện kia thật, Thân Nhã bèn mượn tờ báo của một người đồng nghiệp tình cờ đi ngang qua, sau đó mở ra để trước mặt Trần Vu Nhất.
Đôi mắt đào hoa hẹp dài dần dần nheo lại, anh ta cầm tờ báo, đọc lướt qua một lượt từ trên xuống dưới, sau đó đặt về chỗ cũ: “Chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
“Dù sao thì cô ta cũng là người phụ nữ đã từng ở với anh. Có thể nói cô ta rơi vào tình trạng như ngày hôm nay, anh là người có trách nhiệm lớn nhất.” Thân Nhã nói.
Cô nói những lời này không phải là vì giúp Lâm Nam Kiều mà đơn giản chỉ muốn dùng chuyện này để công kích, châm chọc Trần Vu Nhất mà thôi.
Đối với Lâm Nam Kiều, trong thời điểm nhạy cảm như bây giờ, cô không giậu đổ bìm leo đã là nhân từ với cô ta lắm rồi. Nói đỡ giúp cô ta á? Xin lỗi, không bao giờ! Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Tôi đã nghĩ em sẽ rất vui với câu trả lời của tôi, bởi vì tôi đã hoàn toàn vạch rõ ranh giới với cô ấy rồi.”
Trần Vu Nhất cất tiếng, hơi nghiêng mặt sang một bên, bàn tay vừa mới chạm tới cổ tay của Thân Nhã đã bị cô nhanh chóng né tránh.
“Sao anh vạch rõ giới hạn với cô ta thì tôi phải vui vẻ? Câu này của anh như muốn nói là tôi ghét thấy người ta hạnh phúc ấy nhỉ?” Thân Nhã hờ hững nói: “Xin lỗi, tôi không có đam mê với phương diện này, cũng không có hứng thú với nó đâu. Hết thời gian ăn trưa rồi, tôi phải về làm việc. Nhưng anh chắc chắn không muốn gặp Kiều Kiều nhà anh đấy chứ?”
Ngay lập tức, sắc mặt Trần Vu Nhất trở nên vô cùng khó coi, đôi lông mày nhíu chặt: “Tôi đã nói rồi, tôi không liên quan tới cô ta, tôi đang muốn theo đuổi em lần nữa!”
Nghe vậy, Thân Nhã bèn coi đó như một câu chuyện cười, không thèm quan tâm, đứng dậy, Trần Vu Nhất chắn trước mặt cô: “Tên họ Hoắc kia đâu rồi?”
“Tôi chỉ biết bạn trai tôi thôi, còn cái người họ Hoắc mà anh nói, tôi không biết.” Thân Nhã chê anh ta nói chuyện quá khó nghe.
Quả nhiên, mặt Trần Vu Nhất sầm xuống, ngọn lửa trong lòng lại phừng lên, anh ta không chịu được việc nghe thấy, nhìn thấy cô dùng giọng điệu như vậy để bảo vệ người đàn ông khác!
Lúc chuẩn bị bước lên chặn cô lại, điện thoại lại đúng lúc reo lên, nhìn thấy thông báo cuộc gọi, anh ta dừng bước, nghe máy.
Nhân cơ hội đó, Thân Nhã nhanh chóng lách qua người anh ta, vội vã rời đi, tới văn phòng.
Lúc quay trở lại văn phòng, di động thông báo có tin nhắn chưa xem, là tin do Hoắc Đình Phong gửi.
Anh nói giờ ông cụ đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, tuy vẫn đang hôn mê nhưng đã bình an vô sự. Anh sẽ ở lại nước K khoảng ba hoặc bốn ngày, dặn cô chú ý miệng vết thương ở cổ tay và cả vùng cổ. Nếu có việc gì nặng thì cứ bảo Tiểu Trương làm. Nếu cô ở biệt thự, cần bê vác đồ đạc gì nặng thì để Tô Chính Kiêu làm…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.