Chương 113
Lam Linh Chi
09/01/2022
Để lại một mình mình ở Kinh Đô, lại xảy ra chuyện như thế, đúng là cô không có tâm trạng đi dạo, cô muốn về Thành phố S.
Anh nói là mình sẽ trực tiếp về Thành phố S từ huyện Thiểm, cô vẫn cảm thấy ở nhà họ Thẩm yên tâm hơn một chút, bởi vì chỉ cần anh về Thành phố S, cô liền có thể nhìn thấy anh đầu tiên.
Cô nói quyết định của mình cho bà cụ, mặc dù là rất tiếc, nhưng mà bà cụ cũng không giữ cô ở lại, chỉ là dặn dò cô đi đường chú ý an toàn.
Nở nụ cười đáp lời, Diệp Giai Nhi thân mật ôm bà cụ, sau đó kéo cái vali chạy tới sân bay.
Một người đi máy bay thật sự có hơi buồn chán hơn là hai người.
Rõ ràng là buổi tối không ngủ được, vậy mà lên máy bay cũng không cảm thấy buồn ngủ, chỉ có buồn bực, chán nản, nhìn bầu trời mây trắng ở bên ngoài cửa sổ.
Lúc trở về nhà họ Thẩm là buổi chiều, Tô Tình và Trạch Hy đều không có ở nhà, nói là đã đến nơi quyên góp.
Cô sắp xếp lại vali, sau đó lại lấy những món quà đã mua ở Kinh Đô, dự định về nhà một chuyến.
Chỉ là đẩy cửa phòng khách ra, cô liền ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Trong phòng khách một mảnh hỗn loạn, giống như là có ăn trộm ghé thăm, đồ vật ngã lung tung ở dưới đất.
“Mẹ, mẹ ơi, trong nhà có chuyện gì vậy, có phải là có ăn trộm không, có báo cảnh sát chưa?”
Vừa sốt ruột kêu lên, Diệp Giai Nhi vừa bước nhanh đi vào trong phòng thì đã nhìn thấy một đám đàn ông mặc đồ vest kéo tóc của Hứa Mẫn Nhu, trong tay còn cầm con dao sáng loáng chói mắt.
Diệp Đức Huy thì đang đỡ Quách Mỹ Ngọc có hơi run rẩy ngồi ở bên giường.
Nhìn thấy như vậy, Diệp Giai Nhi liền biết có chuyện gì xảy ra. Hứa Mẫn Nhu có chết cũng không đổi cái sở thích đánh bài đánh bạc, trên tay không có tiền, chắc chắn là đám người kia tìm tới cửa.
Nhìn thấy Diệp Giai Nhi, hai mắt của Hứa Mẫn Nhu sáng lên, dường như là thấy được cứu tinh, nói với đám đàn ông đó.
“Đây là em gái của tôi, cũng chính là vợ của Thẩm tổng, các người biết tập đoàn Thẩm thị ở Thành phố S đúng không? Nó có tiền đó, các người đi đòi em gái của tôi đi.”
Nghe thấy như vậy, Diệp Giai Nhi chỉ cảm thấy buồn nôn, lúc này, cô mới nói: “Tôi không phải là vợ của Thẩm tổng gì hết, tôi cũng không có tiền, chị ta thiếu tiền các người, các người muốn làm gì chị ta thì làm đi.”
Nghe vậy, Hứa Mẫn Nhu kêu to: “Diệp Giai Nhi.”
Diệp Giai Nhi làm như là không nghe thấy, vỗ nhẹ bả vai của Quách Mỹ Ngọc, không thèm để ý tới Hứa Mẫn Nhu.
Đám đàn ông nhìn nhau mấy lần, cười lạnh, hít một hơi thuốc, phun ra đầy khói: “Đã nói từ trước rồi, nếu như không trả tiền thì chặt ngón tay.”
“Ba, mẹ, bọn họ làm thật đó, nói được thì làm được. Ba mẹ cứu con đi, sau này con sẽ thay đổi, chắc chắn sẽ thay đổi mà!” Hứa Mẫn Nhu kêu to.
Mà Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc hiển nhiên vô cùng thất vọng với cô ta, không ai mở miệng.
“Làm gì có chỗ để nói nhảm nhiều như thế, chặt tay của nó đi.”
Con dao nhỏ chói mắt lắc lư đến gần ngón út của Hứa Mẫn Nhu, cô ta bị hù dọa đến nổi sắc mặt trắng bệch, không có một tia máu, thân thể lại sợ hãi mà phát run.
Diệp Giai Nhi chỉ lạnh lùng nhìn, nếu biết như vậy, tại sao lúc trước còn làm như thế?
Chính là bởi vì cô ta có chết cũng không đổi, cho nên mới có thể rơi vào kết quả như thế, loại người giống như là Hứa Mẫn Nhu, bạn nhất định phải cho cô ta một bài học.
Chỉ có thể để cho cô ta cảm nhận được đau đớn, cảm nhận được sự sợ hãi, cô ta mới có thể thu liễm lại, bị dạy dỗ.
Rốt cuộc, con dao đã đến gần, con dao sắc bén nhọn hoắc cắt lớp da thịt trên ngón út của Hứa Mẫn Nhu cô ta mới đau đớn la om sòm.
Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc nhìn không được, nhưng mà cũng không thể mở miệng nói gì với Giai Nhi, vừa do dự, nhưng lại sốt ruột.
Diệp Giai Nhi dứt khoát nhìn sang chỗ khác, không thèm nhìn nữa.
Anh nói là mình sẽ trực tiếp về Thành phố S từ huyện Thiểm, cô vẫn cảm thấy ở nhà họ Thẩm yên tâm hơn một chút, bởi vì chỉ cần anh về Thành phố S, cô liền có thể nhìn thấy anh đầu tiên.
Cô nói quyết định của mình cho bà cụ, mặc dù là rất tiếc, nhưng mà bà cụ cũng không giữ cô ở lại, chỉ là dặn dò cô đi đường chú ý an toàn.
Nở nụ cười đáp lời, Diệp Giai Nhi thân mật ôm bà cụ, sau đó kéo cái vali chạy tới sân bay.
Một người đi máy bay thật sự có hơi buồn chán hơn là hai người.
Rõ ràng là buổi tối không ngủ được, vậy mà lên máy bay cũng không cảm thấy buồn ngủ, chỉ có buồn bực, chán nản, nhìn bầu trời mây trắng ở bên ngoài cửa sổ.
Lúc trở về nhà họ Thẩm là buổi chiều, Tô Tình và Trạch Hy đều không có ở nhà, nói là đã đến nơi quyên góp.
Cô sắp xếp lại vali, sau đó lại lấy những món quà đã mua ở Kinh Đô, dự định về nhà một chuyến.
Chỉ là đẩy cửa phòng khách ra, cô liền ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Trong phòng khách một mảnh hỗn loạn, giống như là có ăn trộm ghé thăm, đồ vật ngã lung tung ở dưới đất.
“Mẹ, mẹ ơi, trong nhà có chuyện gì vậy, có phải là có ăn trộm không, có báo cảnh sát chưa?”
Vừa sốt ruột kêu lên, Diệp Giai Nhi vừa bước nhanh đi vào trong phòng thì đã nhìn thấy một đám đàn ông mặc đồ vest kéo tóc của Hứa Mẫn Nhu, trong tay còn cầm con dao sáng loáng chói mắt.
Diệp Đức Huy thì đang đỡ Quách Mỹ Ngọc có hơi run rẩy ngồi ở bên giường.
Nhìn thấy như vậy, Diệp Giai Nhi liền biết có chuyện gì xảy ra. Hứa Mẫn Nhu có chết cũng không đổi cái sở thích đánh bài đánh bạc, trên tay không có tiền, chắc chắn là đám người kia tìm tới cửa.
Nhìn thấy Diệp Giai Nhi, hai mắt của Hứa Mẫn Nhu sáng lên, dường như là thấy được cứu tinh, nói với đám đàn ông đó.
“Đây là em gái của tôi, cũng chính là vợ của Thẩm tổng, các người biết tập đoàn Thẩm thị ở Thành phố S đúng không? Nó có tiền đó, các người đi đòi em gái của tôi đi.”
Nghe thấy như vậy, Diệp Giai Nhi chỉ cảm thấy buồn nôn, lúc này, cô mới nói: “Tôi không phải là vợ của Thẩm tổng gì hết, tôi cũng không có tiền, chị ta thiếu tiền các người, các người muốn làm gì chị ta thì làm đi.”
Nghe vậy, Hứa Mẫn Nhu kêu to: “Diệp Giai Nhi.”
Diệp Giai Nhi làm như là không nghe thấy, vỗ nhẹ bả vai của Quách Mỹ Ngọc, không thèm để ý tới Hứa Mẫn Nhu.
Đám đàn ông nhìn nhau mấy lần, cười lạnh, hít một hơi thuốc, phun ra đầy khói: “Đã nói từ trước rồi, nếu như không trả tiền thì chặt ngón tay.”
“Ba, mẹ, bọn họ làm thật đó, nói được thì làm được. Ba mẹ cứu con đi, sau này con sẽ thay đổi, chắc chắn sẽ thay đổi mà!” Hứa Mẫn Nhu kêu to.
Mà Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc hiển nhiên vô cùng thất vọng với cô ta, không ai mở miệng.
“Làm gì có chỗ để nói nhảm nhiều như thế, chặt tay của nó đi.”
Con dao nhỏ chói mắt lắc lư đến gần ngón út của Hứa Mẫn Nhu, cô ta bị hù dọa đến nổi sắc mặt trắng bệch, không có một tia máu, thân thể lại sợ hãi mà phát run.
Diệp Giai Nhi chỉ lạnh lùng nhìn, nếu biết như vậy, tại sao lúc trước còn làm như thế?
Chính là bởi vì cô ta có chết cũng không đổi, cho nên mới có thể rơi vào kết quả như thế, loại người giống như là Hứa Mẫn Nhu, bạn nhất định phải cho cô ta một bài học.
Chỉ có thể để cho cô ta cảm nhận được đau đớn, cảm nhận được sự sợ hãi, cô ta mới có thể thu liễm lại, bị dạy dỗ.
Rốt cuộc, con dao đã đến gần, con dao sắc bén nhọn hoắc cắt lớp da thịt trên ngón út của Hứa Mẫn Nhu cô ta mới đau đớn la om sòm.
Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc nhìn không được, nhưng mà cũng không thể mở miệng nói gì với Giai Nhi, vừa do dự, nhưng lại sốt ruột.
Diệp Giai Nhi dứt khoát nhìn sang chỗ khác, không thèm nhìn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.