Chương 115
Lam Linh Chi
09/01/2022
Người đàn ông đầu trọc cũng là người biết nhìn hàng, thẻ đen là cái thẻ
được sử dụng không giới hạn, đừng nói là hai tỷ một trăm triệu, cho dù
là hai mươi mốt tỷ, lấy ra cũng không hề chớp mắt cái nào.
Cô vẫn nên hỏi Thẩm Hoài Dương mật khẩu, Diệp Giai Nhi có chút do dự, có phải là anh đang bận, mà mượn tiền của anh để sử dụng, cô thật sự có hơi xấu hổ.
Nhưng mà sự việc phát triển làm cho cô không có cách nào khác, không gọi điện thoại cũng không có biện pháp nào khác.
Do dự một hồi lâu, rốt cuộc cô mới quyết định gọi điện thoại. Nhìn dãy số, nghĩ đến chuyện mình sắp nói, nhịp tim tăng nhanh.
Điện thoại được kết nối, Diệp Giai Nhi cắn môi suy nghĩ một hồi lâu, lời đến bên miệng lại biến thành cái khác: “Anh ở bên kia vẫn ổn chứ?”
“Gọi điện thoại tới đây cũng chỉ để hỏi câu này thôi à?” Giọng nói của anh cứng ngắc, lạnh lẽo không có nhiệt độ.
Biết rõ là anh ở bên kia bận rất nhiều việc, nhưng mà cô lại vì muốn mượn tiền của anh mà gọi điện thoại đến vào cái lúc không nên nhất, cô cảm thấy mình thật sự sắp hỏng rồi.
Cô khó mà mở miệng, do do dự dự một hồi: “Không phải… là… chuyện là…”
“Tôi không có thời gian để nghe cô nói phải hoặc là không phải, còn nữa, đừng có gọi điện thoại cho tôi.”
Giọng nói của Thẩm Hoài Dương không còn trầm thấp như thường ngày, mà mang theo vẻ hung dữ, nói từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng.
Sau đó, truyền đến âm thanh cúp máy tút tút tút…
Gương mặt của cô giống như bị người ta đánh một bàn tay rất mạnh, vô cùng đỏ, Diệp Giai Nhi đứng yên ở đó không động đậy.
Lúc nãy, cô đã gom hết tất cả dũng khí mới có thể gọi điện thoại cho anh, mở miệng vay tiền anh.
Mà bây giờ, sau khi anh mở miệng lại nói câu nói đó, cho dù cô có cảm thấy khó khăn tới cỡ nào đi nữa, cô cũng sẽ không nói với anh.
Diệp Giai Nhi cô cũng có sự kiêu ngạo thuộc về riêng mình.
Thu hồi tầm mắt, cô gọi điện thoại cho Thân Nhã hỏi có thể mượn trước hai tỷ một trăm triệu được không, cô có thể viết giấy vay nợ, nhất định sẽ trả lại.
Trần Vu Nhất cũng là người của gia tộc nổi tiếng ở thành phố S, đương nhiên là hai tỷ một trăm triệu triệu không làm khó Thân Nhã được. Nghe xong, cô ta liền đồng ý, nói là ngày hôm sau sẽ chuyển tiền tới cho cô.
Đã giải quyết xong rồi, Diệp Giai Nhi thở phào một hơi.
Lần này, đây là lần đầu tiên, cũng chỉ có một lần cô mở miệng vay tiền người khác.
Thật ra thì da mặt của cô trời sinh đã có hơi mỏng, không thích đi làm phiền người khác, nếu như không phải thật sự không có cách nào, ép cô đến tình trạng này. Cho dù là Thân Nhã, cô cũng sẽ không mở miệng.
Lúc này, Hứa Mẫn Nhu đang nằm ở trên ghế sa lông, đau đến nỗi kêu trời kêu đất, nước mắt rơi xuống.
Lạnh lùng nhìn cô ta, trên mặt của Diệp Giai Nhi không có biểu cảm, cho dù ở đau chết đi nữa cũng đáng đời cô ta, tự làm tự chịu.
Quách Mỹ Ngọc đang cầm máu, nói: “Vẫn nên đến bệnh viện đi, vết thương sâu lắm.”
Diệp Đức Huy không trả lời, ánh mắt lo lắng rơi ở trên người Diệp Giai Nhi: “Hai tỷ một trăm triệu, không phải là một con số nhỏ. Giai Nhi, con…”
“Không có gì đâu, con đã mượn Thân Nhã rồi, cô ấy không thiếu tiền, con có thể từ từ trả lại. Ba, ba đừng lo lắng.”
Diệp Giai Nhi nở nụ cười đánh gãy lời ông: “Sáng ngày mai Thân Nhã sẽ mang tiền đến, không có vấn đề gì đâu, ba cứ yên tâm đi.”
“Lần này may mắn là có Thân Nhã, để ngày mai mẹ làm chút đồ ăn ngon chiêu đãi người ta cho thật tốt, còn khoản tiền hai tỷ một trăm triệu đó, ba cùng mẹ con, có thằng anh khốn nạn của con nữa, phải trả lại cho người ta.”
Cô vẫn nên hỏi Thẩm Hoài Dương mật khẩu, Diệp Giai Nhi có chút do dự, có phải là anh đang bận, mà mượn tiền của anh để sử dụng, cô thật sự có hơi xấu hổ.
Nhưng mà sự việc phát triển làm cho cô không có cách nào khác, không gọi điện thoại cũng không có biện pháp nào khác.
Do dự một hồi lâu, rốt cuộc cô mới quyết định gọi điện thoại. Nhìn dãy số, nghĩ đến chuyện mình sắp nói, nhịp tim tăng nhanh.
Điện thoại được kết nối, Diệp Giai Nhi cắn môi suy nghĩ một hồi lâu, lời đến bên miệng lại biến thành cái khác: “Anh ở bên kia vẫn ổn chứ?”
“Gọi điện thoại tới đây cũng chỉ để hỏi câu này thôi à?” Giọng nói của anh cứng ngắc, lạnh lẽo không có nhiệt độ.
Biết rõ là anh ở bên kia bận rất nhiều việc, nhưng mà cô lại vì muốn mượn tiền của anh mà gọi điện thoại đến vào cái lúc không nên nhất, cô cảm thấy mình thật sự sắp hỏng rồi.
Cô khó mà mở miệng, do do dự dự một hồi: “Không phải… là… chuyện là…”
“Tôi không có thời gian để nghe cô nói phải hoặc là không phải, còn nữa, đừng có gọi điện thoại cho tôi.”
Giọng nói của Thẩm Hoài Dương không còn trầm thấp như thường ngày, mà mang theo vẻ hung dữ, nói từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng.
Sau đó, truyền đến âm thanh cúp máy tút tút tút…
Gương mặt của cô giống như bị người ta đánh một bàn tay rất mạnh, vô cùng đỏ, Diệp Giai Nhi đứng yên ở đó không động đậy.
Lúc nãy, cô đã gom hết tất cả dũng khí mới có thể gọi điện thoại cho anh, mở miệng vay tiền anh.
Mà bây giờ, sau khi anh mở miệng lại nói câu nói đó, cho dù cô có cảm thấy khó khăn tới cỡ nào đi nữa, cô cũng sẽ không nói với anh.
Diệp Giai Nhi cô cũng có sự kiêu ngạo thuộc về riêng mình.
Thu hồi tầm mắt, cô gọi điện thoại cho Thân Nhã hỏi có thể mượn trước hai tỷ một trăm triệu được không, cô có thể viết giấy vay nợ, nhất định sẽ trả lại.
Trần Vu Nhất cũng là người của gia tộc nổi tiếng ở thành phố S, đương nhiên là hai tỷ một trăm triệu triệu không làm khó Thân Nhã được. Nghe xong, cô ta liền đồng ý, nói là ngày hôm sau sẽ chuyển tiền tới cho cô.
Đã giải quyết xong rồi, Diệp Giai Nhi thở phào một hơi.
Lần này, đây là lần đầu tiên, cũng chỉ có một lần cô mở miệng vay tiền người khác.
Thật ra thì da mặt của cô trời sinh đã có hơi mỏng, không thích đi làm phiền người khác, nếu như không phải thật sự không có cách nào, ép cô đến tình trạng này. Cho dù là Thân Nhã, cô cũng sẽ không mở miệng.
Lúc này, Hứa Mẫn Nhu đang nằm ở trên ghế sa lông, đau đến nỗi kêu trời kêu đất, nước mắt rơi xuống.
Lạnh lùng nhìn cô ta, trên mặt của Diệp Giai Nhi không có biểu cảm, cho dù ở đau chết đi nữa cũng đáng đời cô ta, tự làm tự chịu.
Quách Mỹ Ngọc đang cầm máu, nói: “Vẫn nên đến bệnh viện đi, vết thương sâu lắm.”
Diệp Đức Huy không trả lời, ánh mắt lo lắng rơi ở trên người Diệp Giai Nhi: “Hai tỷ một trăm triệu, không phải là một con số nhỏ. Giai Nhi, con…”
“Không có gì đâu, con đã mượn Thân Nhã rồi, cô ấy không thiếu tiền, con có thể từ từ trả lại. Ba, ba đừng lo lắng.”
Diệp Giai Nhi nở nụ cười đánh gãy lời ông: “Sáng ngày mai Thân Nhã sẽ mang tiền đến, không có vấn đề gì đâu, ba cứ yên tâm đi.”
“Lần này may mắn là có Thân Nhã, để ngày mai mẹ làm chút đồ ăn ngon chiêu đãi người ta cho thật tốt, còn khoản tiền hai tỷ một trăm triệu đó, ba cùng mẹ con, có thằng anh khốn nạn của con nữa, phải trả lại cho người ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.