Chương 1204
Lam Linh Chi
17/10/2022
CHƯƠNG 1204
“Ai sinh ra rồi cũng phải chết, đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, cuộc đời của tôi sẽ kết thúc sớm hơn những người khác mà thôi. Tôi không muốn đấu tranh để rồi nhận lại nỗi đau lần nữa.” Tô Hoài Giang từ lâu đã vô cảm trước sống chết, nên cũng nghĩ thoáng hơn.
“Tôi hy vọng cô có thể tiếp nhận hóa trị, dù thành công hay không, hãy cố gắng một lần cuối cùng.”
Tô Hoài Giang cười, không muốn tiếp tục đề tài này nữa. Cô ta nói mình buồn ngủ, muốn nghỉ ngơi, sau đó cúp điện thoại.
Đây là lần đầu tiên Tô Hoài Giang cúp điện thoại của Hoắc Đình Phong.
Ở nơi khác.
Sau khi xem phim xong trở về nhà họ Trần thì trời đã tối muộn, Trần Vu Nhất cứ lơ đễnh, luôn trong trạng thái xuất thần, lái xe suýt nữa tông vào đuôi xe của người khác.
Lâm Nam Kiều rốt cuộc không chịu nổi nữa, anh ta không muốn sống, nhưng người khác vẫn muốn sống mà!
Cô ta bảo Trần Vu Nhất xuống xe để cô ta lái xe, cuối cùng bình an trở về nhà họ Trần. Khi về đến phòng ngủ, Lâm Nam Kiều nói: “Cô ta có ảnh hưởng lớn với anh thế sao hả? Ở trước mặt vợ mình lại nhớ nhung người phụ nữ khác. Vu Nhất, anh không cảm thấy anh đang thiếu em một lời giải thích sao?”
Vẻ mặt Lâm Nam Kiều vẫn dịu dàng, giọng điệu có phần kiềm chế, nhưng Trần Vu Nhất không có tâm trạng nói chuyện nên không quan tâm.
Không thể cứ tiếp tục như thế này được nữa, Lâm Nam Kiều đi tới chặn trước mặt anh ta.
Lúc này tâm trạng Trần Vu Nhất càng thêm bực bội hơn, anh ta cảm thấy Lâm Nam Kiều không còn hiểu chuyện như trước nữa.
“Bây giờ anh không có tâm trạng nói chuyện với em, anh đi nghỉ ngơi đây.” Nói xong, Trần Vu Nhất đi vào phòng tắm.
Nói tóm lại, Trần Vu Nhất hoàn toàn không coi bọn họ là vợ chồng, anh ta vẫn giống y như trước kia.
Lâm Nam Kiều dịu dàng, ân cần và luôn nghe theo sự sắp xếp của anh ta, đây chính là kiểu trước giờ hai người ở chung.
Nghe đến đây, Lâm Nam Kiều tức giận sắp bùng nổ, không thể chịu nổi nữa, cô ta đi tới chắn trước cửa phòng tắm, chặn đường anh ta lại: “Em là vợ anh!”
“Anh muốn đi tắm.” Trần Vu Nhất ngẩng đầu.
“Chúng ta cần nói chuyện!”
“Anh muốn đi tắm.” Trần Vu Nhất gõ vào cửa phòng tắm, ra hiệu cho cô ta nhường đường.
“Trần Vu Nhất!” Lần đầu tiên Lâm Nam Kiều nổi giận gọi thẳng họ tên của anh ta.
Trần Vu Nhất dần trở nên thiếu kiên nhẫn, anh ta cau mày nói: “Đừng làm phiền lúc tâm trạng anh không tốt, điều đó sẽ chỉ khiến anh chán ghét hơn mà thôi.”
“Chán ghét? Anh nói em sao?” Lâm Nam Kiều chỉ muốn cười khẩy.
Đáp lại cô lại là hành động Trần Vu Nhất đẩy cô ta ra, bước vào phòng tắm rồi đóng sầm cửa lại.
Lâm Nam Kiều tức giận bất bình đi xuống lầu rót cốc nước uống cho hạ hỏa, không ngờ làm rơi cốc nước xuống đất khiến nó vỡ tan tành.
Cát Mỹ Ngọc đi vào thấy cảnh này thì nhíu mày, Lâm Nam Kiều đương nhiên cũng thấy bà ta, lúc này cũng không còn hứng thú giả trân nữa, cô ta đi tới trước mặt Cát Mỹ Ngọc, không chào hỏi liền bỏ đi.
…
Lúc ăn sáng, Hoắc Đình Phong nói với Thân Nhã chuyện anh sẽ về nước K một chuyến, anh không giấu giếm mà thẳng thắng và thành thật nói chuyện Tô Hoài Giang bị bệnh nặng, anh muốn về nước K thuyết phục cô ta điều trị.
Thân Nhã gật đầu, cũng không ngăn cản, chỉ hỏi: “Anh phải đi mấy ngày?”
“Ai sinh ra rồi cũng phải chết, đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, cuộc đời của tôi sẽ kết thúc sớm hơn những người khác mà thôi. Tôi không muốn đấu tranh để rồi nhận lại nỗi đau lần nữa.” Tô Hoài Giang từ lâu đã vô cảm trước sống chết, nên cũng nghĩ thoáng hơn.
“Tôi hy vọng cô có thể tiếp nhận hóa trị, dù thành công hay không, hãy cố gắng một lần cuối cùng.”
Tô Hoài Giang cười, không muốn tiếp tục đề tài này nữa. Cô ta nói mình buồn ngủ, muốn nghỉ ngơi, sau đó cúp điện thoại.
Đây là lần đầu tiên Tô Hoài Giang cúp điện thoại của Hoắc Đình Phong.
Ở nơi khác.
Sau khi xem phim xong trở về nhà họ Trần thì trời đã tối muộn, Trần Vu Nhất cứ lơ đễnh, luôn trong trạng thái xuất thần, lái xe suýt nữa tông vào đuôi xe của người khác.
Lâm Nam Kiều rốt cuộc không chịu nổi nữa, anh ta không muốn sống, nhưng người khác vẫn muốn sống mà!
Cô ta bảo Trần Vu Nhất xuống xe để cô ta lái xe, cuối cùng bình an trở về nhà họ Trần. Khi về đến phòng ngủ, Lâm Nam Kiều nói: “Cô ta có ảnh hưởng lớn với anh thế sao hả? Ở trước mặt vợ mình lại nhớ nhung người phụ nữ khác. Vu Nhất, anh không cảm thấy anh đang thiếu em một lời giải thích sao?”
Vẻ mặt Lâm Nam Kiều vẫn dịu dàng, giọng điệu có phần kiềm chế, nhưng Trần Vu Nhất không có tâm trạng nói chuyện nên không quan tâm.
Không thể cứ tiếp tục như thế này được nữa, Lâm Nam Kiều đi tới chặn trước mặt anh ta.
Lúc này tâm trạng Trần Vu Nhất càng thêm bực bội hơn, anh ta cảm thấy Lâm Nam Kiều không còn hiểu chuyện như trước nữa.
“Bây giờ anh không có tâm trạng nói chuyện với em, anh đi nghỉ ngơi đây.” Nói xong, Trần Vu Nhất đi vào phòng tắm.
Nói tóm lại, Trần Vu Nhất hoàn toàn không coi bọn họ là vợ chồng, anh ta vẫn giống y như trước kia.
Lâm Nam Kiều dịu dàng, ân cần và luôn nghe theo sự sắp xếp của anh ta, đây chính là kiểu trước giờ hai người ở chung.
Nghe đến đây, Lâm Nam Kiều tức giận sắp bùng nổ, không thể chịu nổi nữa, cô ta đi tới chắn trước cửa phòng tắm, chặn đường anh ta lại: “Em là vợ anh!”
“Anh muốn đi tắm.” Trần Vu Nhất ngẩng đầu.
“Chúng ta cần nói chuyện!”
“Anh muốn đi tắm.” Trần Vu Nhất gõ vào cửa phòng tắm, ra hiệu cho cô ta nhường đường.
“Trần Vu Nhất!” Lần đầu tiên Lâm Nam Kiều nổi giận gọi thẳng họ tên của anh ta.
Trần Vu Nhất dần trở nên thiếu kiên nhẫn, anh ta cau mày nói: “Đừng làm phiền lúc tâm trạng anh không tốt, điều đó sẽ chỉ khiến anh chán ghét hơn mà thôi.”
“Chán ghét? Anh nói em sao?” Lâm Nam Kiều chỉ muốn cười khẩy.
Đáp lại cô lại là hành động Trần Vu Nhất đẩy cô ta ra, bước vào phòng tắm rồi đóng sầm cửa lại.
Lâm Nam Kiều tức giận bất bình đi xuống lầu rót cốc nước uống cho hạ hỏa, không ngờ làm rơi cốc nước xuống đất khiến nó vỡ tan tành.
Cát Mỹ Ngọc đi vào thấy cảnh này thì nhíu mày, Lâm Nam Kiều đương nhiên cũng thấy bà ta, lúc này cũng không còn hứng thú giả trân nữa, cô ta đi tới trước mặt Cát Mỹ Ngọc, không chào hỏi liền bỏ đi.
…
Lúc ăn sáng, Hoắc Đình Phong nói với Thân Nhã chuyện anh sẽ về nước K một chuyến, anh không giấu giếm mà thẳng thắng và thành thật nói chuyện Tô Hoài Giang bị bệnh nặng, anh muốn về nước K thuyết phục cô ta điều trị.
Thân Nhã gật đầu, cũng không ngăn cản, chỉ hỏi: “Anh phải đi mấy ngày?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.