Chương 1216
Lam Linh Chi
20/10/2022
CHƯƠNG 1216
Lâm Nam Kiều nghe xong, liền tức giận, căn bản không phải thường xuyên mà là rất thường xuyên nhắc tới Thân Nhã: “Tớ cảm thấy, đàn ông đều có xu hướng chịu ngược!”
“Sao nói vậy?”
“Lúc trước, chuyện giữa anh ấy và Thân Nhã ồn ào như vậy, thậm chí còn ra tay, hai người chán ghét nhau cực kì, hơn nữa, Thân Nhã còn thừa nhận cô ấy là hung thủ làm mất đứa nhỏ, anh ấy lúc trước hận Thân Nhã như thế nào, nhưng, bây giờ đâu?”
Lâm Nam Kiều cười lạnh: “Thân Nhã đuổi theo người đàn ông khác đi nước K, anh ấy ở đây uống rượu say xỉn, thậm chí Thân Nhã là hung thủ lúc trước hại chết đứa nhỏ cũng quên .”
Hàn Thu Trúc không biết những quá trình trong đó, chỉ biết là đứa con của Thân Nhã mất rồi, tưởng rằng Lâm Nam Kiều đã sử dụng mưu kế.
Sau khi nghe thấy câu nói như thế, tò mò mà nói rằng: “Thân Nhã là hung thủ giết chết đứa nhỏ à, không đúng chứ! Không phải là cậu đã sử dụng kế, làm mất đứa nhỏ sao?”
Lúc này, cửa biệt thự mở ra, người đàn ông bước vào, có lẽ do hai người đang nói chuyện hăng say, cho nên vẫn chưa chú ý đến.
Nhưng lời này, đã truyền đến tai người đàn ông một cách rõ ràng.
“Tớ sử dụng mưu kế? Tớ đã sử dụng mưu kế gì? Tối hôm đó, tớ gọi điện thoại cho Thân Nhã, chẳng qua chỉ thuật lại đúng sự thật về chuyện chúng tớ yêu nhau cho cô ta, nhưng ai biết, cô ta thế nhưng lại không chịu nổi kích thích như vậy, vấp phải ghế rồi ngã mất, bụng lại vừa lúc va vào bàn trang điểm, cho nên mới dẫn đến sảy thai, cậu không biết sự thật, thì đừng nói lung tung, lỡ để cho người khác nghe được câu này, tưởng rằng tớ là hung thủ giết người, tớ không làm gì hết…” Lâm Nam Kiều nói một cách lạnh lùng.
Hàn Thu Trúc hiển nhiên là không ngờ rằng sự thực đằng sau là như vậy!
Lúc ngẩng đầu lên, khóe mắt cô vô ý liếc qua bóng người vừa lúc bước vào biệt thự, liền cảm thấy giật mình, khiếp sợ, ngẩn người ra giống như một khúc gỗ.
Lâm Nam Kiều đang đứng quay lưng với cửa biệt thự, mặt quay vào cửa sổ, lúc này nhìn thấy phản ứng của Hàn Thu Trúc, cô ta kinh ngạc nhíu mày, sau đó quay đầu lại.
Vừa lúc nhìn thấy Trần Vu Nhất vừa đi vào, bốn mắt nhìn nhau!
Khoảng cách giữa hai người không xa, thậm chí có thể nói là gần, đủ để thấy rõ nét lạnh lùng và âm trầm trên khuôn mặt Trần Vu Nhất.
Trăm triệu lần không ngờ rằng Trần Vu Nhất sẽ xuất hiện vào lúc mấu chốt này, Lâm Nam Kiều không nhịn được mà bắt đầu cảm thấy sợ hãi, câu cuối và mới vừa nói kia hiển nhiên là anh ta đã nghe thấy!
Thầm hít thật sâu, Lâm Nam Kiều siết chặt tay thành quyền, khiến mình bình tĩnh lại, chỉ có bình tĩnh, mới có thể giúp ích cho cô ta.
Sau đó, cô ta cẩn thận nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi với Hàn Thu Trúc, cô ta hoàn toàn không có nói ra những lời bất lợi với mình, nếu nhất định muốn chỉ ra chỗ bất lợi, vậy thì chính là trong lúc vô hình đã khiến cho Trần Vu Nhất biết được chân tướng việc mất đứa nhỏ!
Giờ khắc này, Lâm Nam Kiều vô vàn hối hận, hối hận tối hôm qua vì sao muốn dẫn Hàn Thu Trúc lại đây, hối hận vì sao muốn nói đến chuyện này lúc ăn sáng! Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nhưng mà, giờ khắc này, cô ta đã suy nghĩ xong nên làm thế nào để ứng đối Trần Vu Nhất rồi.
“Đứa nhỏ mất đi như thế nào… em nói lại lần nữa cho anh!” sắc mặt Trần Vu Nhất vô vàn tệ, vừa đen vừa trầm, có dấu hiệu trước khi nổi giận.
Dáng vẻ như vậy của Trần Vu Nhất, khiến cho trong lòng Hàn Thu Trúc cảm thấy sợ hãi.
Lâm Nam Kiều cắn răng, hít sâu, làm cho mình trở nên thật bình tĩnh, nói: “Câu mà em vừa nói, không phải anh đã nghe thấy rồi sao, cần gì phải hỏi lại?”
Trong lòng, cô ta tự nói với chính mình, cô ta không làm sai gì cả, chuyện kia không liên quan gì đến cô ta, cho nên cô ta không cần phải bối rối sợ hãi!
Lâm Nam Kiều nghe xong, liền tức giận, căn bản không phải thường xuyên mà là rất thường xuyên nhắc tới Thân Nhã: “Tớ cảm thấy, đàn ông đều có xu hướng chịu ngược!”
“Sao nói vậy?”
“Lúc trước, chuyện giữa anh ấy và Thân Nhã ồn ào như vậy, thậm chí còn ra tay, hai người chán ghét nhau cực kì, hơn nữa, Thân Nhã còn thừa nhận cô ấy là hung thủ làm mất đứa nhỏ, anh ấy lúc trước hận Thân Nhã như thế nào, nhưng, bây giờ đâu?”
Lâm Nam Kiều cười lạnh: “Thân Nhã đuổi theo người đàn ông khác đi nước K, anh ấy ở đây uống rượu say xỉn, thậm chí Thân Nhã là hung thủ lúc trước hại chết đứa nhỏ cũng quên .”
Hàn Thu Trúc không biết những quá trình trong đó, chỉ biết là đứa con của Thân Nhã mất rồi, tưởng rằng Lâm Nam Kiều đã sử dụng mưu kế.
Sau khi nghe thấy câu nói như thế, tò mò mà nói rằng: “Thân Nhã là hung thủ giết chết đứa nhỏ à, không đúng chứ! Không phải là cậu đã sử dụng kế, làm mất đứa nhỏ sao?”
Lúc này, cửa biệt thự mở ra, người đàn ông bước vào, có lẽ do hai người đang nói chuyện hăng say, cho nên vẫn chưa chú ý đến.
Nhưng lời này, đã truyền đến tai người đàn ông một cách rõ ràng.
“Tớ sử dụng mưu kế? Tớ đã sử dụng mưu kế gì? Tối hôm đó, tớ gọi điện thoại cho Thân Nhã, chẳng qua chỉ thuật lại đúng sự thật về chuyện chúng tớ yêu nhau cho cô ta, nhưng ai biết, cô ta thế nhưng lại không chịu nổi kích thích như vậy, vấp phải ghế rồi ngã mất, bụng lại vừa lúc va vào bàn trang điểm, cho nên mới dẫn đến sảy thai, cậu không biết sự thật, thì đừng nói lung tung, lỡ để cho người khác nghe được câu này, tưởng rằng tớ là hung thủ giết người, tớ không làm gì hết…” Lâm Nam Kiều nói một cách lạnh lùng.
Hàn Thu Trúc hiển nhiên là không ngờ rằng sự thực đằng sau là như vậy!
Lúc ngẩng đầu lên, khóe mắt cô vô ý liếc qua bóng người vừa lúc bước vào biệt thự, liền cảm thấy giật mình, khiếp sợ, ngẩn người ra giống như một khúc gỗ.
Lâm Nam Kiều đang đứng quay lưng với cửa biệt thự, mặt quay vào cửa sổ, lúc này nhìn thấy phản ứng của Hàn Thu Trúc, cô ta kinh ngạc nhíu mày, sau đó quay đầu lại.
Vừa lúc nhìn thấy Trần Vu Nhất vừa đi vào, bốn mắt nhìn nhau!
Khoảng cách giữa hai người không xa, thậm chí có thể nói là gần, đủ để thấy rõ nét lạnh lùng và âm trầm trên khuôn mặt Trần Vu Nhất.
Trăm triệu lần không ngờ rằng Trần Vu Nhất sẽ xuất hiện vào lúc mấu chốt này, Lâm Nam Kiều không nhịn được mà bắt đầu cảm thấy sợ hãi, câu cuối và mới vừa nói kia hiển nhiên là anh ta đã nghe thấy!
Thầm hít thật sâu, Lâm Nam Kiều siết chặt tay thành quyền, khiến mình bình tĩnh lại, chỉ có bình tĩnh, mới có thể giúp ích cho cô ta.
Sau đó, cô ta cẩn thận nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi với Hàn Thu Trúc, cô ta hoàn toàn không có nói ra những lời bất lợi với mình, nếu nhất định muốn chỉ ra chỗ bất lợi, vậy thì chính là trong lúc vô hình đã khiến cho Trần Vu Nhất biết được chân tướng việc mất đứa nhỏ!
Giờ khắc này, Lâm Nam Kiều vô vàn hối hận, hối hận tối hôm qua vì sao muốn dẫn Hàn Thu Trúc lại đây, hối hận vì sao muốn nói đến chuyện này lúc ăn sáng! Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nhưng mà, giờ khắc này, cô ta đã suy nghĩ xong nên làm thế nào để ứng đối Trần Vu Nhất rồi.
“Đứa nhỏ mất đi như thế nào… em nói lại lần nữa cho anh!” sắc mặt Trần Vu Nhất vô vàn tệ, vừa đen vừa trầm, có dấu hiệu trước khi nổi giận.
Dáng vẻ như vậy của Trần Vu Nhất, khiến cho trong lòng Hàn Thu Trúc cảm thấy sợ hãi.
Lâm Nam Kiều cắn răng, hít sâu, làm cho mình trở nên thật bình tĩnh, nói: “Câu mà em vừa nói, không phải anh đã nghe thấy rồi sao, cần gì phải hỏi lại?”
Trong lòng, cô ta tự nói với chính mình, cô ta không làm sai gì cả, chuyện kia không liên quan gì đến cô ta, cho nên cô ta không cần phải bối rối sợ hãi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.