Chương 1225
Lam Linh Chi
22/10/2022
CHƯƠNG 1225
Nói xong, trong mắt Lâm Nam Kiều như có sương mù phủ lấy, giống như cô ta sắp khóc vậy.
Ánh mắt Trần Vu Nhất dừng lại trên người cô, nhớ tới ngày hôm đó, trên người cô chảy rất nhiều máu.
Anh ta không phải cố ý nhớ rõ chuyện đó, nhưng mà nó xảy ra trước mắt, hơn nữa còn là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy.
“Còn nữa, cuộc gọi lúc trước đúng là do em gọi, em yêu thầm anh nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể ở bên cạnh anh, sự vui sướng trong lòng tôi không thể diễn tả bằng ngôn từ được nữa. Lúc đó tôi rất kích động, thậm chí còn có cảm giác mừng rỡ điên cuồng không miêu tả nổi, ma xui quỷ khiến mới gọi điện cho cô ấy, nhưng chỉ nói đơn giản hai câu thôi, em cũng không ngờ cô ấy lại gặp chuyện như vậy. Nếu biết trước, em tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại, chắc chắn sẽ không!”
Nhìn vào mắt Trần Vu Nhất, Lâm Nam Kiều bật khóc nức nở: “Mặc dù em có trách nhiệm trong chuyện đó, nhưng rõ ràng là trách nhiệm của cô ấy lớn hơn, là chính miệng cô ấy nói là bị sảy thai, tự cô ấy thừa nhận, ngoài cuộc gọi đó thì em không hề làm gì hết, em cũng không muốn mất đứa bé, đó là con của anh, nhưng anh lại đối xử với em như vậy, không phải là quá đáng sao?”
Nhìn qua khuôn mặt sưng đỏ còn hằn dấu tay của cô ta, còn có cánh tay quấn kín băng gạc, Trần Vu Nhất chỉ nói một câu: “Đi nghỉ ngơi đi.”
Lâm Nam Kiều không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm anh ta như cũ, sau đó rã rời đi vào nhà vệ sinh.
Trong lòng cô ta hiểu rõ, chuyện này nên dừng lại ở đây thôi.
Đúng thật là dừng ở đây, Trần Vu Nhất cũng đã tha thứ cho cô ta, nhưng thật ra về bản chất đã có gì đó thay đổi.
Trước đây, Trần Vu Nhất hận Thân Nhã tới tột đỉnh, nhưng bây giờ thù hận đó đã biến mất trong chớp nhoáng, còn lại chính là thứ tình cảm khác.
Lúc này Lâm Nam Kiều đang thấy may mắn vì trước đây mình không có ý muốn giết con của Thân Nhã, nếu không bây giờ đâu thể an toàn rút lui?
Để Trần Vu Nhất biết được sự thật chuyện đứa bé bị mất, trong lòng cô ta có thể nói là thật sự khó chịu, không chỉ một chút mà là khó chịu tột độ!
Trong phòng khách, Trần Vu Nhất ngồi đó cầm di động, trong lòng anh ta đang len lỏi một thứ cảm xúc mãnh liệt khác thường, đó chính là muốn gọi điện cho Thân Nhã.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, cho dù Thân Nhã chửi anh ta như thế nào thì anh ta cũng cam tâm tình nguyện.
Sau một hồi ngồi xoa xoa điện thoại do dự, Trần Hạo Vũ lấy hết quyết tâm gọi cho Thân Nhã, một giây sau đã truyền tới tiếng thông báo đầu dây bên kia tắt máy.
Anh ta không biết chuyện Thân Nhã bị mất điện thoại, nghe thấy là tắt máy thì vô cùng thất vọng, tiện tay ném điện thoại lên sofa, sau đó bỏ ra ngoài phòng.
Lâm Nam Kiều đi ra, trong phòng không có ai, ngồi xuống sofa lại chợt thấy bên dưới hơi cộm.
Lâm Nam Kiều hơi nhổm người lên đưa tay kiểm tra, sau đó lấy được điện thoại, cô ta mở ra, lại thấy trên màn hình hiển thị cái tên Thân Nhã.
Vừa rồi trong lúc cô ta ở trong nhà vệ sinh, anh ta lại gọi điện cho Thân Nhã sao?
Cảm xúc của Lâm Nam Kiều lại vỡ oà, cô ta không biết còn có thể duy trì cuộc sống như vậy được bao lâu nữa!
Nhưng cô ta không nghĩ chuyện Thân Nhã xảy thai bị phát hiện mà Trần Vu Nhất đã giận tới mức này, nếu lại để anh ta biết chuyện cô động tay động chân kia, hậu quả…
Nói xong, trong mắt Lâm Nam Kiều như có sương mù phủ lấy, giống như cô ta sắp khóc vậy.
Ánh mắt Trần Vu Nhất dừng lại trên người cô, nhớ tới ngày hôm đó, trên người cô chảy rất nhiều máu.
Anh ta không phải cố ý nhớ rõ chuyện đó, nhưng mà nó xảy ra trước mắt, hơn nữa còn là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy.
“Còn nữa, cuộc gọi lúc trước đúng là do em gọi, em yêu thầm anh nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể ở bên cạnh anh, sự vui sướng trong lòng tôi không thể diễn tả bằng ngôn từ được nữa. Lúc đó tôi rất kích động, thậm chí còn có cảm giác mừng rỡ điên cuồng không miêu tả nổi, ma xui quỷ khiến mới gọi điện cho cô ấy, nhưng chỉ nói đơn giản hai câu thôi, em cũng không ngờ cô ấy lại gặp chuyện như vậy. Nếu biết trước, em tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại, chắc chắn sẽ không!”
Nhìn vào mắt Trần Vu Nhất, Lâm Nam Kiều bật khóc nức nở: “Mặc dù em có trách nhiệm trong chuyện đó, nhưng rõ ràng là trách nhiệm của cô ấy lớn hơn, là chính miệng cô ấy nói là bị sảy thai, tự cô ấy thừa nhận, ngoài cuộc gọi đó thì em không hề làm gì hết, em cũng không muốn mất đứa bé, đó là con của anh, nhưng anh lại đối xử với em như vậy, không phải là quá đáng sao?”
Nhìn qua khuôn mặt sưng đỏ còn hằn dấu tay của cô ta, còn có cánh tay quấn kín băng gạc, Trần Vu Nhất chỉ nói một câu: “Đi nghỉ ngơi đi.”
Lâm Nam Kiều không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm anh ta như cũ, sau đó rã rời đi vào nhà vệ sinh.
Trong lòng cô ta hiểu rõ, chuyện này nên dừng lại ở đây thôi.
Đúng thật là dừng ở đây, Trần Vu Nhất cũng đã tha thứ cho cô ta, nhưng thật ra về bản chất đã có gì đó thay đổi.
Trước đây, Trần Vu Nhất hận Thân Nhã tới tột đỉnh, nhưng bây giờ thù hận đó đã biến mất trong chớp nhoáng, còn lại chính là thứ tình cảm khác.
Lúc này Lâm Nam Kiều đang thấy may mắn vì trước đây mình không có ý muốn giết con của Thân Nhã, nếu không bây giờ đâu thể an toàn rút lui?
Để Trần Vu Nhất biết được sự thật chuyện đứa bé bị mất, trong lòng cô ta có thể nói là thật sự khó chịu, không chỉ một chút mà là khó chịu tột độ!
Trong phòng khách, Trần Vu Nhất ngồi đó cầm di động, trong lòng anh ta đang len lỏi một thứ cảm xúc mãnh liệt khác thường, đó chính là muốn gọi điện cho Thân Nhã.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, cho dù Thân Nhã chửi anh ta như thế nào thì anh ta cũng cam tâm tình nguyện.
Sau một hồi ngồi xoa xoa điện thoại do dự, Trần Hạo Vũ lấy hết quyết tâm gọi cho Thân Nhã, một giây sau đã truyền tới tiếng thông báo đầu dây bên kia tắt máy.
Anh ta không biết chuyện Thân Nhã bị mất điện thoại, nghe thấy là tắt máy thì vô cùng thất vọng, tiện tay ném điện thoại lên sofa, sau đó bỏ ra ngoài phòng.
Lâm Nam Kiều đi ra, trong phòng không có ai, ngồi xuống sofa lại chợt thấy bên dưới hơi cộm.
Lâm Nam Kiều hơi nhổm người lên đưa tay kiểm tra, sau đó lấy được điện thoại, cô ta mở ra, lại thấy trên màn hình hiển thị cái tên Thân Nhã.
Vừa rồi trong lúc cô ta ở trong nhà vệ sinh, anh ta lại gọi điện cho Thân Nhã sao?
Cảm xúc của Lâm Nam Kiều lại vỡ oà, cô ta không biết còn có thể duy trì cuộc sống như vậy được bao lâu nữa!
Nhưng cô ta không nghĩ chuyện Thân Nhã xảy thai bị phát hiện mà Trần Vu Nhất đã giận tới mức này, nếu lại để anh ta biết chuyện cô động tay động chân kia, hậu quả…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.