Chương 1228
Lam Linh Chi
22/10/2022
CHƯƠNG 1228
Hoắc Đình Phong thở dài nói: “Con đang thử cố gắng, nhưng mọi người lại tạo áp lực cho con…”
Ba Hoắc cũng nói: “Chỉ cần con có ý nguyện về chuyện đó, có thể đồng ý vài điều kiện của Hoài Giang, ba nghĩ chuyện này không khó đâu.”
“Đúng vậy, con cũng đồng ý với ba…” Anh nói: “Điều kiện của Hoài Giang, có thể đồng ý con sẽ thuận theo, còn nếu như không thể chấp nhận đương nhiên sẽ không thể làm được.”
Lời này đã rất rõ ràng, anh đồng ý nhưng cũng có giới hạn, có khoan nhượng.
Mấy người bên này còn đang giằng co, đúng lúc ấy Tô Hoài Giang được đẩy ra, đưa vào phòng bệnh.
“Hôm nay nếu đã nói tới đây rồi, vậy chúng ta nói tiếp cho xong đi, nhắc lại lần nữa, có một số việc con tuyệt đối không đồng ý.”
Trên mặt ba Hoắc lộ vẻ tức giận: “Nếu vậy ba mẹ cũng tuyệt đối không đồng ý cho con quen cô gái kia.”
“Tuyệt đối không đồng ý sao?” Hoắc Đình Phong lạnh nhạt hỏi lại.
“Đúng vậy, chắc chắn sẽ không đồng ý, ba mẹ chỉ chấp nhận một đứa con dâu là Hoài Giang thôi.” Ba Hoắc lại nói.
“Được, lúc về chúng ta sẽ nói kỹ hơn, đây là bệnh viện, không thích hợp để nói chuyện này.” Vừa dứt lời, anh quay lưng đi vào phòng bệnh.
Tô Hoài Giang đã tỉnh lại, tâm trạng Tô Chính Kiêu cũng không tốt, dẫn tới sắc mặt cũng không vui, giọng điệu cũng cao lên: “Tô Hoài Giang, hôm nay em nói rõ cho anh, phải làm sao em mới đồng ý làm hóa trị?”
“Em sẽ không đồng ý.” Cô ta không hề do dự nói.
Tô Chính Kiêu nhìn thoáng qua Hoắc Đình Phong, sau đó lại nhìn Tô Hoài Giang: “Nếu cậu ấy chịu tái hôn với em thì sao?”
Mí mắt Tô Hoài Giang khẽ run lên, cô xao động hai giây, thời gian rất ngắn nhưng rất rõ ràng, sau đó lại lắc đầu: “Vẫn là không.”
“Anh mới thấy em có do dự rồi.” Vừa rồi Tô Chính Kiêu vẫn nhìn chằm chằm vào cô ta, không bỏ qua bất cứ thay đổi biểu cảm nào.
Tô Hoài Giang cũng không phủ nhận, nhưng lại nói: “Phản ứng của em không phải do dự mà là ngạc nhiên, ngạc nhiên về chuyện tái hôn mà anh nói. Em rất mệt, không muốn nói về chuyện này nữa, em muốn ngủ một lát đã.”
Hoắc Đình Phong không đi ngay mà ở lại phòng bệnh, chờ ba người kia đi rồi mới bắt đầu nói chuyện với Tô Hoài Giang.
Tô Hoài Giang vô cùng kiên quyết không chịu hóa trị, bệnh ác quấn thân, đương nhiên cô ta hiểu rõ tình trạng cơ thể mình hơn bất cứ ai, dầu hết đèn tắt, tội gì phải gắng gượng thêm?
Cuối cùng, cô ta lấy điện thoại ra gọi điện cho Tô Hoài Giang: “Em sẽ tự để ý đến bệnh của em, em không muốn anh can thiệp vào nữa. Còn nữa, dù anh có khiến em và anh ấy kết hôn thì em cũng không đồng ý đâu, em khuyên anh đừng tốn công nữa, cùng đừng làm ra những chuyện khiến em chán ghét. Nợ ân tình của nhà họ Hoắc đã trả hết, anh đừng làm chuyện ghê tởm lôi nó ra để chèn ép nhà họ Hoắc nữa. Được rồi, em cúp máy đây!”
“Đừng để ý tới mấy lời anh ấy nói, nói thật, anh ấy bám vào chuyện mọi người nợ ân tình nhà họ Tô nên mới chèn ép anh như vậy, tai nạn máy bay năm đó là chuyện ngoài ý muốn, không ai lường trước sẽ xảy ra chuyện như vậy, nói trắng ra một câu thì số mệnh ba mẹ em không tốt, Diêm Vương muốn mình chết canh ba thì ai dám giữ đến canh năm, số bọn họ không tốt thì trách được ai? Ngồi máy bay bao lần như vậy đều không sao, lại đúng một lần ấy, thật ra đó đều là số mệnh được sắp sẵn rồi, em hiểu rõ…” Tô Hoài Giang nói một cách rất thong thả nhưng vô cùng chân thực.
Hoắc Đình Phong lấy cho cô ta một cốc nước ấm để cô uống làm ấm cổ họng: “Vậy em nói cho anh biết, tại sao em cứ cố chấp không chịu làm hóa trị.”
Hoắc Đình Phong thở dài nói: “Con đang thử cố gắng, nhưng mọi người lại tạo áp lực cho con…”
Ba Hoắc cũng nói: “Chỉ cần con có ý nguyện về chuyện đó, có thể đồng ý vài điều kiện của Hoài Giang, ba nghĩ chuyện này không khó đâu.”
“Đúng vậy, con cũng đồng ý với ba…” Anh nói: “Điều kiện của Hoài Giang, có thể đồng ý con sẽ thuận theo, còn nếu như không thể chấp nhận đương nhiên sẽ không thể làm được.”
Lời này đã rất rõ ràng, anh đồng ý nhưng cũng có giới hạn, có khoan nhượng.
Mấy người bên này còn đang giằng co, đúng lúc ấy Tô Hoài Giang được đẩy ra, đưa vào phòng bệnh.
“Hôm nay nếu đã nói tới đây rồi, vậy chúng ta nói tiếp cho xong đi, nhắc lại lần nữa, có một số việc con tuyệt đối không đồng ý.”
Trên mặt ba Hoắc lộ vẻ tức giận: “Nếu vậy ba mẹ cũng tuyệt đối không đồng ý cho con quen cô gái kia.”
“Tuyệt đối không đồng ý sao?” Hoắc Đình Phong lạnh nhạt hỏi lại.
“Đúng vậy, chắc chắn sẽ không đồng ý, ba mẹ chỉ chấp nhận một đứa con dâu là Hoài Giang thôi.” Ba Hoắc lại nói.
“Được, lúc về chúng ta sẽ nói kỹ hơn, đây là bệnh viện, không thích hợp để nói chuyện này.” Vừa dứt lời, anh quay lưng đi vào phòng bệnh.
Tô Hoài Giang đã tỉnh lại, tâm trạng Tô Chính Kiêu cũng không tốt, dẫn tới sắc mặt cũng không vui, giọng điệu cũng cao lên: “Tô Hoài Giang, hôm nay em nói rõ cho anh, phải làm sao em mới đồng ý làm hóa trị?”
“Em sẽ không đồng ý.” Cô ta không hề do dự nói.
Tô Chính Kiêu nhìn thoáng qua Hoắc Đình Phong, sau đó lại nhìn Tô Hoài Giang: “Nếu cậu ấy chịu tái hôn với em thì sao?”
Mí mắt Tô Hoài Giang khẽ run lên, cô xao động hai giây, thời gian rất ngắn nhưng rất rõ ràng, sau đó lại lắc đầu: “Vẫn là không.”
“Anh mới thấy em có do dự rồi.” Vừa rồi Tô Chính Kiêu vẫn nhìn chằm chằm vào cô ta, không bỏ qua bất cứ thay đổi biểu cảm nào.
Tô Hoài Giang cũng không phủ nhận, nhưng lại nói: “Phản ứng của em không phải do dự mà là ngạc nhiên, ngạc nhiên về chuyện tái hôn mà anh nói. Em rất mệt, không muốn nói về chuyện này nữa, em muốn ngủ một lát đã.”
Hoắc Đình Phong không đi ngay mà ở lại phòng bệnh, chờ ba người kia đi rồi mới bắt đầu nói chuyện với Tô Hoài Giang.
Tô Hoài Giang vô cùng kiên quyết không chịu hóa trị, bệnh ác quấn thân, đương nhiên cô ta hiểu rõ tình trạng cơ thể mình hơn bất cứ ai, dầu hết đèn tắt, tội gì phải gắng gượng thêm?
Cuối cùng, cô ta lấy điện thoại ra gọi điện cho Tô Hoài Giang: “Em sẽ tự để ý đến bệnh của em, em không muốn anh can thiệp vào nữa. Còn nữa, dù anh có khiến em và anh ấy kết hôn thì em cũng không đồng ý đâu, em khuyên anh đừng tốn công nữa, cùng đừng làm ra những chuyện khiến em chán ghét. Nợ ân tình của nhà họ Hoắc đã trả hết, anh đừng làm chuyện ghê tởm lôi nó ra để chèn ép nhà họ Hoắc nữa. Được rồi, em cúp máy đây!”
“Đừng để ý tới mấy lời anh ấy nói, nói thật, anh ấy bám vào chuyện mọi người nợ ân tình nhà họ Tô nên mới chèn ép anh như vậy, tai nạn máy bay năm đó là chuyện ngoài ý muốn, không ai lường trước sẽ xảy ra chuyện như vậy, nói trắng ra một câu thì số mệnh ba mẹ em không tốt, Diêm Vương muốn mình chết canh ba thì ai dám giữ đến canh năm, số bọn họ không tốt thì trách được ai? Ngồi máy bay bao lần như vậy đều không sao, lại đúng một lần ấy, thật ra đó đều là số mệnh được sắp sẵn rồi, em hiểu rõ…” Tô Hoài Giang nói một cách rất thong thả nhưng vô cùng chân thực.
Hoắc Đình Phong lấy cho cô ta một cốc nước ấm để cô uống làm ấm cổ họng: “Vậy em nói cho anh biết, tại sao em cứ cố chấp không chịu làm hóa trị.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.