Chương 1231
Lam Linh Chi
25/10/2022
CHƯƠNG 1231
Những năm đó chưa từng quay về nhà họ Hoắc, cũng thấy hận ba mẹ, quyết liệt, cảm thấy không thể tha thứ không thể nhẫn nhịn, cuộc sống như vậy kéo dài bốn năm, không qua lại càng không gặp mặt, cho tới khi mẹ Hoắc nhớ anh thành bệnh, nhập viện, phải phẫu thuật, anh mới lộ diện, có chút hòa hoãn…
“Chuyện đó qua đi cũng đã hơn mười năm rồi, trong khoảng thời gian này, con cho rằng bất kể là về tư tưởng hay ý thức, hai người đều đã thay đổi, bây giờ xem ra không phải…” Hoắc Đình Phong mở miệng, giọng nghiêm túc: “Nhưng con đã thành thục, không còn là Hoắc Đình Phong hai mươi mấy tuổi nữa, bây giờ con có năng lực, cũng có thực lực tranh đoạt thứ mình muốn, sẽ bảo vệ cô ấy chu toàn, bất kể mưa gió, đều không để cô ấy bị ướt…”
Ba Hoắc vẫn đang uống nước, sắc mặt rất trầm.
“Hai người đã lớn tuổi, tuổi này rồi đừng quá nhọc lòng, chỉ cần an hưởng tuổi già là được rồi, chuyện phía Hoài Giang, con tự mình phụ trách, nhưng dùng cách gì, hai người không cần tò mò…” Anh nói, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc: “Cô ấy là người phụ nữ con nhận định, người phụ nữ duy nhất con nhận định mười mấy năm nay, tương lai cô ấy cũng sẽ là vợ con, cùng con đi hết ngày tháng sau này, nếu hai người muốn tình cảnh ban đầu tái diễn, có thể lựa chọn tiếp tục kiên trì, con hi vọng hai người đừng đưa ra quyết định khiến con thất vọng, nói đến đây thôi…”
Nói xong điều muốn nói, Hoắc Đình Phong rời đi, anh đến tiệm hoa, chọn đóa bách hợp trắng, đến nghĩa trang.
Trên tường đá có tấm hình, Tả Như Bội cười rất dịu dàng, xinh đẹp duyên dáng, là cô gái xinh đẹp lại nhu mì.
Gò má trắng nõn, hơi phát sáng như ngọc thạch, không ai nghĩ tới cô xinh đẹp như vậy sẽ rời đi thế giới thế nào.
So với Thân Nhã, họ căn bản không cũng một kiểu.
Tả Như Bội thuộc kiểu dịu dàng, còn có chút ngượng ngùng, Thân Nhã so với cô, lại kiên quyết hơn một chút, cũng to gan hơn, phóng khoáng hơn một chút, nói về tính cách, hai người trống đánh xuôi kèn thổi ngược, không hề có bóng dáng đối phương.
Bách hợp đặt trước bia mộ, Hoắc Đình Phong dáng đứng thẳng thắp, sau đó, ngồi xuống trước bia mộ, đôi mắt thâm thúy xuất thần.
Những năm này số lần anh mơ thấy cô ngày càng ít, không bằng những năm đầu, mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ tới tình trạng thê thảm của cô.
Khoảng thời gian đó, anh gần như không thể ngủ.
Chuyện của cô, anh không thích người khác nhắc tới, chỉ vì cô chết quả bi thảm, anh không nhẫn tâm, cũng không nỡ nhắc tới.
Tấm hình, chuyện ban đầu cũng đều bị đè ép, không được đưa tin.
Mẹ Hoắc mở miệng trước, nước mắt lưng tròng: “Đình Phong bây giờ đã là đàn ông thành thục rồi, chuyện này em không nên lại tham dự nữa, ban đầu em cũng không nên đi đưa tiền cho Tả Như Bội…”
Bà mềm lòng, không nhìn nỗi đứa con trai từ nhỏ đã được nuông chiều chịu khổ, phơi đen như than, mới đưa tiền sang, lại không nghĩ tới ngược lại dẫn tới vụ thảm án.
Nghe vậy, ba Hoắc ôm bà, khẽ thở dài: “Bỏ đi, bỏ đi, cũng chỉ có đứa con trai ruột thịt này, tùy nó đi.”
“Em thật sự không muốn tái diễn tình cảnh ban đầu, đã tuổi này rồi càng không muốn chia cách với con trai, người nợ nhà họ Tô chung quy là chúng ta, không phải Đình Phong!” Mẹ Hoắc tiếp tục nói: “Em không muốn trở thành người xa lạ với nó, bốn năm đó đã đủ rồi, loại cảm giác đó, còn tổn thương hơn kẻ thù…”
Những năm đó chưa từng quay về nhà họ Hoắc, cũng thấy hận ba mẹ, quyết liệt, cảm thấy không thể tha thứ không thể nhẫn nhịn, cuộc sống như vậy kéo dài bốn năm, không qua lại càng không gặp mặt, cho tới khi mẹ Hoắc nhớ anh thành bệnh, nhập viện, phải phẫu thuật, anh mới lộ diện, có chút hòa hoãn…
“Chuyện đó qua đi cũng đã hơn mười năm rồi, trong khoảng thời gian này, con cho rằng bất kể là về tư tưởng hay ý thức, hai người đều đã thay đổi, bây giờ xem ra không phải…” Hoắc Đình Phong mở miệng, giọng nghiêm túc: “Nhưng con đã thành thục, không còn là Hoắc Đình Phong hai mươi mấy tuổi nữa, bây giờ con có năng lực, cũng có thực lực tranh đoạt thứ mình muốn, sẽ bảo vệ cô ấy chu toàn, bất kể mưa gió, đều không để cô ấy bị ướt…”
Ba Hoắc vẫn đang uống nước, sắc mặt rất trầm.
“Hai người đã lớn tuổi, tuổi này rồi đừng quá nhọc lòng, chỉ cần an hưởng tuổi già là được rồi, chuyện phía Hoài Giang, con tự mình phụ trách, nhưng dùng cách gì, hai người không cần tò mò…” Anh nói, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc: “Cô ấy là người phụ nữ con nhận định, người phụ nữ duy nhất con nhận định mười mấy năm nay, tương lai cô ấy cũng sẽ là vợ con, cùng con đi hết ngày tháng sau này, nếu hai người muốn tình cảnh ban đầu tái diễn, có thể lựa chọn tiếp tục kiên trì, con hi vọng hai người đừng đưa ra quyết định khiến con thất vọng, nói đến đây thôi…”
Nói xong điều muốn nói, Hoắc Đình Phong rời đi, anh đến tiệm hoa, chọn đóa bách hợp trắng, đến nghĩa trang.
Trên tường đá có tấm hình, Tả Như Bội cười rất dịu dàng, xinh đẹp duyên dáng, là cô gái xinh đẹp lại nhu mì.
Gò má trắng nõn, hơi phát sáng như ngọc thạch, không ai nghĩ tới cô xinh đẹp như vậy sẽ rời đi thế giới thế nào.
So với Thân Nhã, họ căn bản không cũng một kiểu.
Tả Như Bội thuộc kiểu dịu dàng, còn có chút ngượng ngùng, Thân Nhã so với cô, lại kiên quyết hơn một chút, cũng to gan hơn, phóng khoáng hơn một chút, nói về tính cách, hai người trống đánh xuôi kèn thổi ngược, không hề có bóng dáng đối phương.
Bách hợp đặt trước bia mộ, Hoắc Đình Phong dáng đứng thẳng thắp, sau đó, ngồi xuống trước bia mộ, đôi mắt thâm thúy xuất thần.
Những năm này số lần anh mơ thấy cô ngày càng ít, không bằng những năm đầu, mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ tới tình trạng thê thảm của cô.
Khoảng thời gian đó, anh gần như không thể ngủ.
Chuyện của cô, anh không thích người khác nhắc tới, chỉ vì cô chết quả bi thảm, anh không nhẫn tâm, cũng không nỡ nhắc tới.
Tấm hình, chuyện ban đầu cũng đều bị đè ép, không được đưa tin.
Mẹ Hoắc mở miệng trước, nước mắt lưng tròng: “Đình Phong bây giờ đã là đàn ông thành thục rồi, chuyện này em không nên lại tham dự nữa, ban đầu em cũng không nên đi đưa tiền cho Tả Như Bội…”
Bà mềm lòng, không nhìn nỗi đứa con trai từ nhỏ đã được nuông chiều chịu khổ, phơi đen như than, mới đưa tiền sang, lại không nghĩ tới ngược lại dẫn tới vụ thảm án.
Nghe vậy, ba Hoắc ôm bà, khẽ thở dài: “Bỏ đi, bỏ đi, cũng chỉ có đứa con trai ruột thịt này, tùy nó đi.”
“Em thật sự không muốn tái diễn tình cảnh ban đầu, đã tuổi này rồi càng không muốn chia cách với con trai, người nợ nhà họ Tô chung quy là chúng ta, không phải Đình Phong!” Mẹ Hoắc tiếp tục nói: “Em không muốn trở thành người xa lạ với nó, bốn năm đó đã đủ rồi, loại cảm giác đó, còn tổn thương hơn kẻ thù…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.