Chương 1239
Lam Linh Chi
25/10/2022
CHƯƠNG 1239
“Em thì sao, đến đây là định làm gì? Khiến bản thân thành tiêu điểm của mọi người như bây giờ, em cảm thấy vinh dự lắm à?” Trần Vu Nhất chỉ ánh mắt tò mò nghi hoặc của đám người xung quanh.
Giọng cô ta dù dịu dàng, nhưng lại quá mức sắc bén, đa số mọi người đều có thể nghe thấy.
Lâm Nam Kiều có thể cảm nhận được cơn giận của anh ta, nhưng lúc này, anh ta lại còn có tư cách nổi giận với cô ta!
“Anh đang ghét bỏ em khiến anh trở thành tiêu điểm nhìn ngó của mọi người?” Lâm Nam Kiều mở miệng, giọng cực kỳ công kích, lửa giận sôi sục.
Trần Vu Nhất căn bản lười để ý cô ta, xoay người, đi thẳng ra ngoài công ty.
Lâm Nam Kiều nào chịu để anh ta rời đi, vươn tay, kéo cánh tay anh ta: “Lúc nãy có phải cô ta dụ dỗ anh không?”
Cô ta đương nhiên là chỉ Thân Nhã.
Câu này khiến Trần Vu Nhất cau mày, có chút phiền chán: “Buông ra, về công ty ngay.”
“Em biết ngay cô ta không chịu chết tâm, nhưng mà, anh đến đây làm gì?” Lâm Nam Kiều ép sát câu hỏi đó không chịu buông.
Trần Vu Nhất ở thành phố S là nhân vật có địa vị, lại thường lên tivi, tạp chí, người trong công ty đương nhiên rất quen thuộc anh.
Lúc này trong công ty có rất nhiều nhân viên qua lại đều dừng bước, nhìn hai người, còn liên tục chỉ trỏ nhỏ giọng bàn tán gì đó, có người còn lấy điện thoại chụp hình.
Cuối cùng Trần Vu Nhất nỗi bão, bước nhanh tới, giật lấy điện thoại của nữ nhân viên: “Chụp cái gì?”
Sắc mặt anh ta hung hăng lạnh lẽo, khiến người ta bất giác rùng mình, nữ nhân viên bị dọa sợ, không dám lên tiếng.
Lâm Nam Kiều cũng nổi giận, kéo cánh tay Trần Vu Nhất không buông, mặt hung hăng hỏi tội.
Kiên nhẫn của Trần Vu Nhất đã bị mài sạch, hất mạnh tay, Lâm Nam Kiều vốn không đứng vững ngã xuống đất.
Anh ta cau mày, nhấc chân, rời đi.
Lâm Nam Kiều lúc này khiến anh ta cảm thấy rất phiền chán, còn có chút ghét.
Lâm Nam Kiều mang giày cao gót, lại không đứng vững, vừa ngã liền trẹo mắt cá chân, đau nhăn cả mày.
Nhưng Trần Vu Nhất không quay đầu, Bentley đen biến mất trước tòa nhà công ty.
Từng trận đau đớn ập tới, Lâm Nam Kiều căn bản không đứng dậy nỗi, cuối cùng vẫn là nhờ những nhân viên kia đỡ dậy.
Tạm thời không nói đến trẹo mắt cá chân, chỉ lúc đối diện với ánh mắt xung quanh, Lâm Nam Kiều liền cảm thấy vô cùng mất mặt!
Quan trọng nhất là cô ta đang thê thảm thậm tệ, còn bị người ta đỡ dậy.
Chân trẹo thương, cô ta lê từng bước chậm chạp ra ngoài, sau lưng có rất nhiều ánh mắt, lại cảm thấy như kim đâm, đau đớn tê dại.
Lúc này đây, trong lòng Lâm Nam Kiều đã oán hận Trần Vu Nhất đến cực điểm, như làn khói trắng của nồi nước sôi ùng ục, đủ khiến người ta bị bỏng.
Đứng bên cửa sổ, Thân Nhã nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng này, bây giờ hai người cãi đủ rồi, lại là tình cảnh như vậy.
“Em thì sao, đến đây là định làm gì? Khiến bản thân thành tiêu điểm của mọi người như bây giờ, em cảm thấy vinh dự lắm à?” Trần Vu Nhất chỉ ánh mắt tò mò nghi hoặc của đám người xung quanh.
Giọng cô ta dù dịu dàng, nhưng lại quá mức sắc bén, đa số mọi người đều có thể nghe thấy.
Lâm Nam Kiều có thể cảm nhận được cơn giận của anh ta, nhưng lúc này, anh ta lại còn có tư cách nổi giận với cô ta!
“Anh đang ghét bỏ em khiến anh trở thành tiêu điểm nhìn ngó của mọi người?” Lâm Nam Kiều mở miệng, giọng cực kỳ công kích, lửa giận sôi sục.
Trần Vu Nhất căn bản lười để ý cô ta, xoay người, đi thẳng ra ngoài công ty.
Lâm Nam Kiều nào chịu để anh ta rời đi, vươn tay, kéo cánh tay anh ta: “Lúc nãy có phải cô ta dụ dỗ anh không?”
Cô ta đương nhiên là chỉ Thân Nhã.
Câu này khiến Trần Vu Nhất cau mày, có chút phiền chán: “Buông ra, về công ty ngay.”
“Em biết ngay cô ta không chịu chết tâm, nhưng mà, anh đến đây làm gì?” Lâm Nam Kiều ép sát câu hỏi đó không chịu buông.
Trần Vu Nhất ở thành phố S là nhân vật có địa vị, lại thường lên tivi, tạp chí, người trong công ty đương nhiên rất quen thuộc anh.
Lúc này trong công ty có rất nhiều nhân viên qua lại đều dừng bước, nhìn hai người, còn liên tục chỉ trỏ nhỏ giọng bàn tán gì đó, có người còn lấy điện thoại chụp hình.
Cuối cùng Trần Vu Nhất nỗi bão, bước nhanh tới, giật lấy điện thoại của nữ nhân viên: “Chụp cái gì?”
Sắc mặt anh ta hung hăng lạnh lẽo, khiến người ta bất giác rùng mình, nữ nhân viên bị dọa sợ, không dám lên tiếng.
Lâm Nam Kiều cũng nổi giận, kéo cánh tay Trần Vu Nhất không buông, mặt hung hăng hỏi tội.
Kiên nhẫn của Trần Vu Nhất đã bị mài sạch, hất mạnh tay, Lâm Nam Kiều vốn không đứng vững ngã xuống đất.
Anh ta cau mày, nhấc chân, rời đi.
Lâm Nam Kiều lúc này khiến anh ta cảm thấy rất phiền chán, còn có chút ghét.
Lâm Nam Kiều mang giày cao gót, lại không đứng vững, vừa ngã liền trẹo mắt cá chân, đau nhăn cả mày.
Nhưng Trần Vu Nhất không quay đầu, Bentley đen biến mất trước tòa nhà công ty.
Từng trận đau đớn ập tới, Lâm Nam Kiều căn bản không đứng dậy nỗi, cuối cùng vẫn là nhờ những nhân viên kia đỡ dậy.
Tạm thời không nói đến trẹo mắt cá chân, chỉ lúc đối diện với ánh mắt xung quanh, Lâm Nam Kiều liền cảm thấy vô cùng mất mặt!
Quan trọng nhất là cô ta đang thê thảm thậm tệ, còn bị người ta đỡ dậy.
Chân trẹo thương, cô ta lê từng bước chậm chạp ra ngoài, sau lưng có rất nhiều ánh mắt, lại cảm thấy như kim đâm, đau đớn tê dại.
Lúc này đây, trong lòng Lâm Nam Kiều đã oán hận Trần Vu Nhất đến cực điểm, như làn khói trắng của nồi nước sôi ùng ục, đủ khiến người ta bị bỏng.
Đứng bên cửa sổ, Thân Nhã nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng này, bây giờ hai người cãi đủ rồi, lại là tình cảnh như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.