Chương 1253
Lam Linh Chi
28/10/2022
CHƯƠNG 1253
“Khá vui, thời tiết ấm dần rồi, cảm giác phơi nắng không tồi.” Thân Nhã thở một hơi.
“Tin mang thai, em cảm thấy khi nào thích hợp nói cho ba mẹ của anh?” Hoắc Đình Phong đang lắng nghe ý kiến của cô.
Trầm mặc, Thân Nhã không có lên tiếng, cô không có nghĩ sâu xa như vậy, nếu nói cho ba mẹ của anh, vậy có nghĩa là…
“Chưa nghĩ xong sao? Tin tức như này, anh không thể cứ giấu ba mẹ, dù sao, đây là cháu trai hoặc cháu gái của bọn họ…” Anh xoay người, ánh mắt đánh giá thần sắc của cô.
Suy nghĩ một lát, Thân Nhã nói: “Anh muốn nói lúc nào thì nói lúc đó đi, em sao cũng được.”
Dù sao chỉ là nói tin mang thai trước mà thôi, cô không cần phải không đồng ý.
Anh mỉm cười, một tay nắm vô lăng, một tay bao bọc tay của cô ở trong, từ từ ma sát, sinh nhiệt.
Sau khi về đến chung cư, anh đưa tay giữ gương mặt của cô, hôn thân mật, sau đó rút điện thoại, gọi điện cho mẹ Hoắc.
Cảm xúc của mẹ Hoắc rất kích động, Thân Nhã có thể nghe rõ, còn rất phấn khích: “Khi nào trở về nước K? Mang thai bao lâu rồi? Cơ thể của con bé có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Còn nữa, con bé thích ăn những cái gì? Đúng rồi, con bé có người chăm sóc không?”
Ngón tay thon dài rõ các khớp của Hoắc Đình Phong khẽ dạy mi tâm, cảm thấy có hơi bất lực: “Mẹ, đây không phải là mười vạn câu hỏi vì sao, còn nữa vấn đề của mẹ quá nhiều rồi, từ từ thôi, con trả lời từng vấn đề một…”
Anh đang trả lời vấn đề, giữa mi tâm từ đầu đến cuối hiện lên tầng tầng lớp lớp ấm áp không thể xóa tan, nhưng lại rất nhẫn nại, không thấy phiền.
Thân Nhã rất thích dáng vẻ nghiêm túc lúc này của anh, có loại cảm giác mê người khó tả.
Cúp máy, Hoắc Đình Phong bất ngờ cúi người, ôm lấy cô: “Cảm ơn…”
Cô ôm cổ của anh, lại gần, hôn anh sau đó nói: “Không cần cảm ơn.”
“Buổi tối đi ăn canh cá không?” Hoắc Đình Phong mở miệng hỏi.
Lắc đầu, Thân Nhã không có ý định ăn, mấy ngày nay ăn canh cá đã ăn tới mức hơi trào ngược dạ dày, thật sự không muốn ngửi thấy mùi như thế nữa.
Vừa hay trong tủ lạnh có đậu phụ, cho nên cũng vừa hay nấu canh đậu phụ, hương vị thanh đạm, ngược lại ăn không ít.
Chương trình trên TV có kênh thiếu nhi, Thân Nhã khá thích xem, Hoắc Đình Phong cũng thích, cùng tin tức thương nghiệp cùng một thời gian cũng bị bỏ qua, cùng cô xem chương trình thiếu nhi, hơn nữa còn xem hăng say, không rời mắt.
Nước M.
Khi Trần Vu Nhất đang chuẩn bị nghỉ ngơi, y tá đi vào, nói là có kết quả rồi, kêu anh đến phòng làm việc của bác sĩ chữa trị chính một chuyến.
Cầm chiếc áo vest để trên giường bệnh lên, tùy ý mặc vào, cất bước, Trần Vu Nhất đi theo y tá.
Bác sĩ chữa trị chính đang lật hồ sơ bệnh, Trần Vu Nhất ngồi trên sô pha, nhìn ông ta, bác sĩ gật đầu, nhíu mày, sắc mặt có hơi nghiêm túc và thâm trầm.
Thần sắc như này khiến lông mày của Trần Vu Nhất không khỏi nhíu lại theo, giống như đang nói đến dự cảm không hay.
“Khá vui, thời tiết ấm dần rồi, cảm giác phơi nắng không tồi.” Thân Nhã thở một hơi.
“Tin mang thai, em cảm thấy khi nào thích hợp nói cho ba mẹ của anh?” Hoắc Đình Phong đang lắng nghe ý kiến của cô.
Trầm mặc, Thân Nhã không có lên tiếng, cô không có nghĩ sâu xa như vậy, nếu nói cho ba mẹ của anh, vậy có nghĩa là…
“Chưa nghĩ xong sao? Tin tức như này, anh không thể cứ giấu ba mẹ, dù sao, đây là cháu trai hoặc cháu gái của bọn họ…” Anh xoay người, ánh mắt đánh giá thần sắc của cô.
Suy nghĩ một lát, Thân Nhã nói: “Anh muốn nói lúc nào thì nói lúc đó đi, em sao cũng được.”
Dù sao chỉ là nói tin mang thai trước mà thôi, cô không cần phải không đồng ý.
Anh mỉm cười, một tay nắm vô lăng, một tay bao bọc tay của cô ở trong, từ từ ma sát, sinh nhiệt.
Sau khi về đến chung cư, anh đưa tay giữ gương mặt của cô, hôn thân mật, sau đó rút điện thoại, gọi điện cho mẹ Hoắc.
Cảm xúc của mẹ Hoắc rất kích động, Thân Nhã có thể nghe rõ, còn rất phấn khích: “Khi nào trở về nước K? Mang thai bao lâu rồi? Cơ thể của con bé có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Còn nữa, con bé thích ăn những cái gì? Đúng rồi, con bé có người chăm sóc không?”
Ngón tay thon dài rõ các khớp của Hoắc Đình Phong khẽ dạy mi tâm, cảm thấy có hơi bất lực: “Mẹ, đây không phải là mười vạn câu hỏi vì sao, còn nữa vấn đề của mẹ quá nhiều rồi, từ từ thôi, con trả lời từng vấn đề một…”
Anh đang trả lời vấn đề, giữa mi tâm từ đầu đến cuối hiện lên tầng tầng lớp lớp ấm áp không thể xóa tan, nhưng lại rất nhẫn nại, không thấy phiền.
Thân Nhã rất thích dáng vẻ nghiêm túc lúc này của anh, có loại cảm giác mê người khó tả.
Cúp máy, Hoắc Đình Phong bất ngờ cúi người, ôm lấy cô: “Cảm ơn…”
Cô ôm cổ của anh, lại gần, hôn anh sau đó nói: “Không cần cảm ơn.”
“Buổi tối đi ăn canh cá không?” Hoắc Đình Phong mở miệng hỏi.
Lắc đầu, Thân Nhã không có ý định ăn, mấy ngày nay ăn canh cá đã ăn tới mức hơi trào ngược dạ dày, thật sự không muốn ngửi thấy mùi như thế nữa.
Vừa hay trong tủ lạnh có đậu phụ, cho nên cũng vừa hay nấu canh đậu phụ, hương vị thanh đạm, ngược lại ăn không ít.
Chương trình trên TV có kênh thiếu nhi, Thân Nhã khá thích xem, Hoắc Đình Phong cũng thích, cùng tin tức thương nghiệp cùng một thời gian cũng bị bỏ qua, cùng cô xem chương trình thiếu nhi, hơn nữa còn xem hăng say, không rời mắt.
Nước M.
Khi Trần Vu Nhất đang chuẩn bị nghỉ ngơi, y tá đi vào, nói là có kết quả rồi, kêu anh đến phòng làm việc của bác sĩ chữa trị chính một chuyến.
Cầm chiếc áo vest để trên giường bệnh lên, tùy ý mặc vào, cất bước, Trần Vu Nhất đi theo y tá.
Bác sĩ chữa trị chính đang lật hồ sơ bệnh, Trần Vu Nhất ngồi trên sô pha, nhìn ông ta, bác sĩ gật đầu, nhíu mày, sắc mặt có hơi nghiêm túc và thâm trầm.
Thần sắc như này khiến lông mày của Trần Vu Nhất không khỏi nhíu lại theo, giống như đang nói đến dự cảm không hay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.