Chương 1283
Lam Linh Chi
04/11/2022
CHƯƠNG 1283
Sắc mặt của Trần Vu Nhất phải nói là vô cùng khó coi, đen xì, âm trầm, giống như mây đen bao phủ, lại giống như gió bão càn quét: “Buông ra!”
Cô ta vô cùng sợ hãi, không có buông ra, chỉ khẩn trương nói: “Anh nghe em nói, Vu Nhất.”
Trần Vu Nhất đâu có nghe cô ta nói, giật mạnh tay ra, trực tiếp làm cô ta ngã ra sàn, lưng vô tình đựng phải mép bàn trang điểm, chỉ cảm thấy đau đớn.
Trong phòng lần nữa chỉ còn một mình cô ta, mãi tới lúc này mới phát hiện, trên trán, trong lòng bàn tay của cô ta đều toát đầy mồ hôi.
Đầu xuân, thời tiết vẫn còn lạnh, vậy mà có thể lo lắng tới mức toát mồ hôi, Lâm Nam Kiều cảm thấy loại cảm giác này còn khó chịu hơn chết.
Bất lực ngồi trên sàn, cô ta mềm oặt, toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, chân còn hơi co rút.
Thời gian một ngày, tin tức không những không biến mất, ngược lại nháo càng lúc càng lớn, thậm chí có thể nói là ai ai cũng biết.
Lâm Nam Kiều kéo cửa sổ ra, lại thấy một đám phóng viên canh ở đây, chặn kín cửa lớn của nhà họ Trần, ngay cả sơ hở cũng không có.
Nếu còn không ăn tối nữa, không nói người mang thai, cô ta cũng không cầm cự được mà ngất đi, cho nên khi ăn tối, Lâm Nam Kiều xuống tầng
Trần Vu Nhất, Trần Bội Linh, ba Trần mẹ Trần đều có mặt, cô ta không biết phải nói chuyện thế nào ngồi xuống ở trước bàn ăn.
Ngược lại cũng không có ai để ý tới cô ta, Lâm Nam Kiều tự ý ngồi xuống.
“Chuyện này điều tra như thế nào rồi?” Sắc mặt của ba Trần cũng không tốt: “Mau chóng tra cho ba, tra rõ ràng, nhà họ Trần chúng ta không thể mất mặt như vậy!”
“Đã đang bắt đầu điều tra rồi.” Trần Vu Nhất mở miệng nói.
Đôi đũa Lâm Nam Kiều cầm trong tay suýt nữa rơi xuống đất, cắn răng, siết chặt.
“Phải, Cố Thanh Thành nói anh ta ngày mai sẽ mở cuộc họp báo.” Trần Vu Nhất lại nói.
Nghe vậy, Trần Bội Linh nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt cố tình quét qua Lâm Nam Kiều nói: “Chị ngược lại muốn xem xem anh ta ngày mai nói cái gì.”
Lâm Nam Kiều lại cố giải thích: “Thật đấy, chuyện này em không biết, em tuyệt đối chưa từng làm…”
“Im miệng!” Trần Vu Nhất trực tiếp quát, cảm xúc vô cùng xấu, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Lời đã tới cửa miệng chỉ đành nuốt trở lại, Lâm Nam Kiều đã bị dọa thành như này rồi, đầu cũng không dám ngẩng lên, nhưng vẫn cắn lưỡi giả bộ trấn định.
Trong lòng lại nghĩ, Cố Thanh Thành muốn mở cuộc họp báo, anh ta muốn mở cuộc họp báo nói cái gì?
Bầu không khí trong phòng khách rất u ám, ở đó cũng không ngồi nổi, Lâm Nam Kiều mang cái mặt đầy vết cào cấu đó lên tầng.
Cuộc sống như vậy rốt cuộc phải tiếp tục như thế nào!
Còn nữa, Trần Vu Nhất liệu có từ trong đó tra ra cái gì không?
Lại một đêm không ngủ, mắt Lâm Nam Kiều trợn trừng, nhìn chằm chằm trần nhà.
Sáng sớm ngày hôm sau khi thức dậy, dưới mắt Lâm Nam Kiều có quầng thâm, bây giờ cô ta chỉ cần vừa nghe thấy Trần Bội Linh và Trần Vu Nhất nói chuyện thì giống như chuột thấy mèo, cả người run rẩy không ngừng.
Sắc mặt của Trần Vu Nhất phải nói là vô cùng khó coi, đen xì, âm trầm, giống như mây đen bao phủ, lại giống như gió bão càn quét: “Buông ra!”
Cô ta vô cùng sợ hãi, không có buông ra, chỉ khẩn trương nói: “Anh nghe em nói, Vu Nhất.”
Trần Vu Nhất đâu có nghe cô ta nói, giật mạnh tay ra, trực tiếp làm cô ta ngã ra sàn, lưng vô tình đựng phải mép bàn trang điểm, chỉ cảm thấy đau đớn.
Trong phòng lần nữa chỉ còn một mình cô ta, mãi tới lúc này mới phát hiện, trên trán, trong lòng bàn tay của cô ta đều toát đầy mồ hôi.
Đầu xuân, thời tiết vẫn còn lạnh, vậy mà có thể lo lắng tới mức toát mồ hôi, Lâm Nam Kiều cảm thấy loại cảm giác này còn khó chịu hơn chết.
Bất lực ngồi trên sàn, cô ta mềm oặt, toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, chân còn hơi co rút.
Thời gian một ngày, tin tức không những không biến mất, ngược lại nháo càng lúc càng lớn, thậm chí có thể nói là ai ai cũng biết.
Lâm Nam Kiều kéo cửa sổ ra, lại thấy một đám phóng viên canh ở đây, chặn kín cửa lớn của nhà họ Trần, ngay cả sơ hở cũng không có.
Nếu còn không ăn tối nữa, không nói người mang thai, cô ta cũng không cầm cự được mà ngất đi, cho nên khi ăn tối, Lâm Nam Kiều xuống tầng
Trần Vu Nhất, Trần Bội Linh, ba Trần mẹ Trần đều có mặt, cô ta không biết phải nói chuyện thế nào ngồi xuống ở trước bàn ăn.
Ngược lại cũng không có ai để ý tới cô ta, Lâm Nam Kiều tự ý ngồi xuống.
“Chuyện này điều tra như thế nào rồi?” Sắc mặt của ba Trần cũng không tốt: “Mau chóng tra cho ba, tra rõ ràng, nhà họ Trần chúng ta không thể mất mặt như vậy!”
“Đã đang bắt đầu điều tra rồi.” Trần Vu Nhất mở miệng nói.
Đôi đũa Lâm Nam Kiều cầm trong tay suýt nữa rơi xuống đất, cắn răng, siết chặt.
“Phải, Cố Thanh Thành nói anh ta ngày mai sẽ mở cuộc họp báo.” Trần Vu Nhất lại nói.
Nghe vậy, Trần Bội Linh nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt cố tình quét qua Lâm Nam Kiều nói: “Chị ngược lại muốn xem xem anh ta ngày mai nói cái gì.”
Lâm Nam Kiều lại cố giải thích: “Thật đấy, chuyện này em không biết, em tuyệt đối chưa từng làm…”
“Im miệng!” Trần Vu Nhất trực tiếp quát, cảm xúc vô cùng xấu, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Lời đã tới cửa miệng chỉ đành nuốt trở lại, Lâm Nam Kiều đã bị dọa thành như này rồi, đầu cũng không dám ngẩng lên, nhưng vẫn cắn lưỡi giả bộ trấn định.
Trong lòng lại nghĩ, Cố Thanh Thành muốn mở cuộc họp báo, anh ta muốn mở cuộc họp báo nói cái gì?
Bầu không khí trong phòng khách rất u ám, ở đó cũng không ngồi nổi, Lâm Nam Kiều mang cái mặt đầy vết cào cấu đó lên tầng.
Cuộc sống như vậy rốt cuộc phải tiếp tục như thế nào!
Còn nữa, Trần Vu Nhất liệu có từ trong đó tra ra cái gì không?
Lại một đêm không ngủ, mắt Lâm Nam Kiều trợn trừng, nhìn chằm chằm trần nhà.
Sáng sớm ngày hôm sau khi thức dậy, dưới mắt Lâm Nam Kiều có quầng thâm, bây giờ cô ta chỉ cần vừa nghe thấy Trần Bội Linh và Trần Vu Nhất nói chuyện thì giống như chuột thấy mèo, cả người run rẩy không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.