Chương 1287
Lam Linh Chi
05/11/2022
CHƯƠNG 1287
Nói đi cũng phải nói lại, mấy ngày nay cô ta cũng không ăn gì cả, sau khi thả lỏng, mới cảm thấy thật sự đói.
Đi xuống tầng, cô ta bảo nhà bếp làm không ít đồ ăn, canh cá, thịt gà, rau xào, một mình ngồi ở phòng khách ăn.
Ở góc rẽ ở cầu thang tầng 2, Trần Vu Nhất mặc áo sơ mi trắng, hai tay chống ở lan can hoa văn, lặng lẽ nhìn xuống tầng.
Trần Bội Linh cũng không tới tìm cô ta, chắc chắn cũng tin, lại nhìn gương mặt đầy vết cào của mình, cô ta hận không thể cào mấy phát vào mặt Trần Bội Linh.
Con người dường như là như vậy, khi bạn ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, cái nghĩ tới là thoát khỏi nguy hiểm, đợi sau khi thoát khỏi suy hiểm, điều nghĩ tới lại là làm sao để giết kẻ thù.
Ở một bên khác.
Đối với tin tức được giải thích sau đó, Trần Diễm An nói: “Tớ miêu tả thế này với cậu vậy, vốn đang hot hót họt, sau đó một thùng nước lạnh dội từ trên đầu xuống, cậu hiểu không?”
Thân Nhã gật đầu, tỏ ý mình rất hiểu: “Cậu không được thỏa mãn nhu cầu, bởi vì người cậu không được thỏa mãn, sau đó chuyển sang chuyện này.”
Trần Diễm An nheo mắt lườm cô: “Cậu có muốn làm bạn với tớ nữa không? Tớ đang suy nghĩ, sau khi trở về có nên block cậu không?”
“Đổi lại người khác, không ai đưa ra ví dụ kiểu này cả.” Thân Nhã uống ngụm nước hoa quả.
“Khoảng thời gian này chung sống với anh Hoắc như thế nào?”
“Rất ngọt ngào, ân ái vô cùng.” Thân Nhã không hề e ngại, cười híp mắt nói.
Trần Diễm An khẽ thở dài: “Tớ cảm thấy kiểu người đàn ông trưởng thành như nam thần, ở trong cuộc sống khá là nhàm chán, rất nề nếp.”
Nói đến đây, mắt của Thân Nhã sáng lên, hình như nghĩ tới cái gì đó, cô từ trong túi rút điện thoại ra: “Cho cậu xem cái này.”
Cái cô mở là video, khi ấn mở, Trần Diễm An sững sờ há to miệng tới mức có thể nhét một quả trứng gà.
Hình ảnh trước mắt rõ ràng quá đẹp, khiến người ta không thể nhìn thẳng…
Video là đoạn Hoắc Đình Phong mặc váy dài nhảy, người đàn ông trưởng thành nho nhã như vậy lại để trần thân trên, mặc váy dài của phụ nữ… Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trần Diễm An suýt nữa chảy nước mắt, không dám tin mà nhìn nam thần nhà cô ấy.
“Cậu còn cảm thấy cuộc sống của bọn tớ nhàm chán không?” Thân Nhã tắt điện thoại, nhét vào trong túi.
Trần Diễm An cảm thấy Thân Nhã đã hủy hoại nam thần nhà cô ấy, căn bản không thể chấp nhận đả kích trước mắt.
Vào lúc này, Hoắc Đình Phong sau khi thông qua điện thoại, gọi tới cho Thân Nhã, Trần Diễm An đang luôn đánh giá, không hề tìm được bóng dáng khi nhảy cả.
Ánh mắt đánh giá của cô ấy có chút thâm sâu, có chút kỳ lạ, Hoắc Đình Phong cảm nhận được, ánh mắt của anh luôn rất nhạy bén.
Hai người ngồi trên chiếc xe màu xám bạc, Hoắc Đình Phong khởi động xe, quay đầu: “Ánh mắt cô ấy nhìn anh có hơi lạ so với bình thường…”
Thân Nhã rất thẳng thắn: “Có lẽ là hình ảnh hoàn mỹ của anh trong lòng cậu ấy bị hủy hoại rồi…”
Nói đi cũng phải nói lại, mấy ngày nay cô ta cũng không ăn gì cả, sau khi thả lỏng, mới cảm thấy thật sự đói.
Đi xuống tầng, cô ta bảo nhà bếp làm không ít đồ ăn, canh cá, thịt gà, rau xào, một mình ngồi ở phòng khách ăn.
Ở góc rẽ ở cầu thang tầng 2, Trần Vu Nhất mặc áo sơ mi trắng, hai tay chống ở lan can hoa văn, lặng lẽ nhìn xuống tầng.
Trần Bội Linh cũng không tới tìm cô ta, chắc chắn cũng tin, lại nhìn gương mặt đầy vết cào của mình, cô ta hận không thể cào mấy phát vào mặt Trần Bội Linh.
Con người dường như là như vậy, khi bạn ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, cái nghĩ tới là thoát khỏi nguy hiểm, đợi sau khi thoát khỏi suy hiểm, điều nghĩ tới lại là làm sao để giết kẻ thù.
Ở một bên khác.
Đối với tin tức được giải thích sau đó, Trần Diễm An nói: “Tớ miêu tả thế này với cậu vậy, vốn đang hot hót họt, sau đó một thùng nước lạnh dội từ trên đầu xuống, cậu hiểu không?”
Thân Nhã gật đầu, tỏ ý mình rất hiểu: “Cậu không được thỏa mãn nhu cầu, bởi vì người cậu không được thỏa mãn, sau đó chuyển sang chuyện này.”
Trần Diễm An nheo mắt lườm cô: “Cậu có muốn làm bạn với tớ nữa không? Tớ đang suy nghĩ, sau khi trở về có nên block cậu không?”
“Đổi lại người khác, không ai đưa ra ví dụ kiểu này cả.” Thân Nhã uống ngụm nước hoa quả.
“Khoảng thời gian này chung sống với anh Hoắc như thế nào?”
“Rất ngọt ngào, ân ái vô cùng.” Thân Nhã không hề e ngại, cười híp mắt nói.
Trần Diễm An khẽ thở dài: “Tớ cảm thấy kiểu người đàn ông trưởng thành như nam thần, ở trong cuộc sống khá là nhàm chán, rất nề nếp.”
Nói đến đây, mắt của Thân Nhã sáng lên, hình như nghĩ tới cái gì đó, cô từ trong túi rút điện thoại ra: “Cho cậu xem cái này.”
Cái cô mở là video, khi ấn mở, Trần Diễm An sững sờ há to miệng tới mức có thể nhét một quả trứng gà.
Hình ảnh trước mắt rõ ràng quá đẹp, khiến người ta không thể nhìn thẳng…
Video là đoạn Hoắc Đình Phong mặc váy dài nhảy, người đàn ông trưởng thành nho nhã như vậy lại để trần thân trên, mặc váy dài của phụ nữ… Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trần Diễm An suýt nữa chảy nước mắt, không dám tin mà nhìn nam thần nhà cô ấy.
“Cậu còn cảm thấy cuộc sống của bọn tớ nhàm chán không?” Thân Nhã tắt điện thoại, nhét vào trong túi.
Trần Diễm An cảm thấy Thân Nhã đã hủy hoại nam thần nhà cô ấy, căn bản không thể chấp nhận đả kích trước mắt.
Vào lúc này, Hoắc Đình Phong sau khi thông qua điện thoại, gọi tới cho Thân Nhã, Trần Diễm An đang luôn đánh giá, không hề tìm được bóng dáng khi nhảy cả.
Ánh mắt đánh giá của cô ấy có chút thâm sâu, có chút kỳ lạ, Hoắc Đình Phong cảm nhận được, ánh mắt của anh luôn rất nhạy bén.
Hai người ngồi trên chiếc xe màu xám bạc, Hoắc Đình Phong khởi động xe, quay đầu: “Ánh mắt cô ấy nhìn anh có hơi lạ so với bình thường…”
Thân Nhã rất thẳng thắn: “Có lẽ là hình ảnh hoàn mỹ của anh trong lòng cậu ấy bị hủy hoại rồi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.