Chương 1306
Lam Linh Chi
10/11/2022
CHƯƠNG 1306
Ánh mắt của Tô Chính Kiêu rơi lên chiếc bụng đang nhô lên của cô, giọng nói mang theo sự lạnh lùng và chế giễu: “Sắc mặt khá tốt.”
Cố ý nở một nụ cười, Thân Nhã nghiêng người nhìn vào hai tay trống không của anh ta, nói: “Không mang theo một chút quà hay thực phẩm dinh dưỡng gì sao? Tôi tin sau khi dùng thực phẩm dinh dưỡng mà anh mang đến, sắc mặt của tôi sẽ tốt hơn giờ, nhưng anh không mang đến, tôi có chút thất vọng đó.”
Tô Chính Kiêu đã bị chọc giận.
Hoắc Đình Phong đưa lưng về phía Tô Chính Kiêu, trong đôi mắt sâu hiện lên ý cười nhàn nhạt, vuốt những sợi tóc đang lộn xộn của cô: “Đừng nghịch ngợm.”
Thân Nhã cảm thấy, anh đóng kịch rất tốt, đưa lưng về phía Tô Chính Kiêu, mặt quay về phía cô, cười rạng rỡ, lấp lánh, cô nhún vai, nói tiếp: “Lần đầu tiên đến nhà người khác thì phải mang theo quà, đây là phép lịch sự.”
Lúc Tô Chính Kiêu tức đến mức máu trong người cuồn cuộn, cô lại nhiệt tình hỏi: “Muốn uống cái gì, cafe hay trà?”
Cục tức này lên cũng không được, xuống cũng không xong, mắc kẹt ở giữa, thực sự rất khó chịu.
Tô Chính Kiêu vốn dĩ muốn nói, loại người như cô cũng xứng để tôi đem quà đến cho cô sao, nhưng câu nói kia của anh ta vẫn chưa kịp nói ra, cô đã dành trước một bước, nhiệt tình, hiếu khách hỏi muốn uống cái gì, nên, câu nói không lịch sự kia không nói ra được nữa, anh ta cảm thấy không cam tâm, cảm thấy bực bội, cảm thấy ngọn lửa trong bụng cháy ngày càng mạnh.
“Không uống!” Tính tình của anh ta rất lớn, mang theo sự tức giận, càng nhìn cái bụng đang nhô lên của cô càng cảm thấy ngứa mắt, không thoải mái.
“May là tôi vẫn chưa đun nước, bớt chút phiền phức, tôi có chút buồn ngủ, đi ngủ trước đây.” Cô không buồn ngủ, chỉ là không muốn nhìn thấy Tô Chính Kiêu.
Giấc ngủ này lại là ngủ thật, đợi đến khi cô tỉnh lại đã là chạng vạng tối, cô mờ màng đẩy cửa phòng ngủ ra, Tô Chính Kiêu vẫn chưa đi, vẫn ngồi trên sofa, trong tay cầm một ly nước.
Lông mày Thân Nhã cau lại, không biết hôm nay Tô Chính Kiêu lại phát điên cái gì…
Đi vào nhà vệ sinh, sau khi đi ra, cô nheo mắt, đi đến bên cạnh Hoắc Đình Phong, lười biếng ngả đầu vào vai anh, đối diện với Tô Chính Kiêu.
Sộc vào mũi là hơi thở đàn ông mãnh liệt cùng với hương quýt nhàn nhạt, Thân Nhã cười híp cả mắt: “Anh dùng sữa tắm của em.”
Nói xong, cái mũi nhỏ của cô nhăn lại, đến gần anh, lại hít thật sâu, ngửi lâu hơn: “Thơm thật!”
“Ừ, ánh mắt của em rất tốt….” Hoắc Đình Phong khẽ cười tán thưởng, lại nói: “Ngủ no rồi, có muốn đi ngủ thêm một lát không?”
“Không thể ngủ nữa, nếu còn ngủ nữa, buổi tối sẽ không ngủ được, anh lại không nói chuyện với em.” Cô oán giận, sau đó lại nói: “Em đói rồi.”
“Dì giúp việc đang nấu bữa tối rồi, mười phút nữa là xong.” Anh liếc mắt vào phòng bếp.
“Vậy em đi hấp một cái bánh bao trước.” Nói xong, cô đứng dậy, vẫn chưa kịp cử động, đã bị Hoắc Đình Phong kéo lại, cau mày nói: “Đợi thêm mười phút nữa, trước bữa ăn không được ăn linh tinh.”
Không có cách nào, Thân Nhã chỉ có thể ngồi xuống, chờ đợi.
Hoắc Đình Phong lại lên tiếng: “Đã dễ đói như vậy, sau này bảo dì giúp việc làm bữa tối sớm hơn nửa tiếng….”
Thân Nhã lắc đầu, vẫn ăn đúng giờ thì hơn, thỉnh thoảng sẽ đói một hai lần, không quá thường xuyên.
Mười phút sau, bữa tối đã nấu xong, Tô Chính Kiêu vẫn chưa rời đi, đương nhiên phải cùng nhau ăn tối.
Ánh mắt của Tô Chính Kiêu rơi lên chiếc bụng đang nhô lên của cô, giọng nói mang theo sự lạnh lùng và chế giễu: “Sắc mặt khá tốt.”
Cố ý nở một nụ cười, Thân Nhã nghiêng người nhìn vào hai tay trống không của anh ta, nói: “Không mang theo một chút quà hay thực phẩm dinh dưỡng gì sao? Tôi tin sau khi dùng thực phẩm dinh dưỡng mà anh mang đến, sắc mặt của tôi sẽ tốt hơn giờ, nhưng anh không mang đến, tôi có chút thất vọng đó.”
Tô Chính Kiêu đã bị chọc giận.
Hoắc Đình Phong đưa lưng về phía Tô Chính Kiêu, trong đôi mắt sâu hiện lên ý cười nhàn nhạt, vuốt những sợi tóc đang lộn xộn của cô: “Đừng nghịch ngợm.”
Thân Nhã cảm thấy, anh đóng kịch rất tốt, đưa lưng về phía Tô Chính Kiêu, mặt quay về phía cô, cười rạng rỡ, lấp lánh, cô nhún vai, nói tiếp: “Lần đầu tiên đến nhà người khác thì phải mang theo quà, đây là phép lịch sự.”
Lúc Tô Chính Kiêu tức đến mức máu trong người cuồn cuộn, cô lại nhiệt tình hỏi: “Muốn uống cái gì, cafe hay trà?”
Cục tức này lên cũng không được, xuống cũng không xong, mắc kẹt ở giữa, thực sự rất khó chịu.
Tô Chính Kiêu vốn dĩ muốn nói, loại người như cô cũng xứng để tôi đem quà đến cho cô sao, nhưng câu nói kia của anh ta vẫn chưa kịp nói ra, cô đã dành trước một bước, nhiệt tình, hiếu khách hỏi muốn uống cái gì, nên, câu nói không lịch sự kia không nói ra được nữa, anh ta cảm thấy không cam tâm, cảm thấy bực bội, cảm thấy ngọn lửa trong bụng cháy ngày càng mạnh.
“Không uống!” Tính tình của anh ta rất lớn, mang theo sự tức giận, càng nhìn cái bụng đang nhô lên của cô càng cảm thấy ngứa mắt, không thoải mái.
“May là tôi vẫn chưa đun nước, bớt chút phiền phức, tôi có chút buồn ngủ, đi ngủ trước đây.” Cô không buồn ngủ, chỉ là không muốn nhìn thấy Tô Chính Kiêu.
Giấc ngủ này lại là ngủ thật, đợi đến khi cô tỉnh lại đã là chạng vạng tối, cô mờ màng đẩy cửa phòng ngủ ra, Tô Chính Kiêu vẫn chưa đi, vẫn ngồi trên sofa, trong tay cầm một ly nước.
Lông mày Thân Nhã cau lại, không biết hôm nay Tô Chính Kiêu lại phát điên cái gì…
Đi vào nhà vệ sinh, sau khi đi ra, cô nheo mắt, đi đến bên cạnh Hoắc Đình Phong, lười biếng ngả đầu vào vai anh, đối diện với Tô Chính Kiêu.
Sộc vào mũi là hơi thở đàn ông mãnh liệt cùng với hương quýt nhàn nhạt, Thân Nhã cười híp cả mắt: “Anh dùng sữa tắm của em.”
Nói xong, cái mũi nhỏ của cô nhăn lại, đến gần anh, lại hít thật sâu, ngửi lâu hơn: “Thơm thật!”
“Ừ, ánh mắt của em rất tốt….” Hoắc Đình Phong khẽ cười tán thưởng, lại nói: “Ngủ no rồi, có muốn đi ngủ thêm một lát không?”
“Không thể ngủ nữa, nếu còn ngủ nữa, buổi tối sẽ không ngủ được, anh lại không nói chuyện với em.” Cô oán giận, sau đó lại nói: “Em đói rồi.”
“Dì giúp việc đang nấu bữa tối rồi, mười phút nữa là xong.” Anh liếc mắt vào phòng bếp.
“Vậy em đi hấp một cái bánh bao trước.” Nói xong, cô đứng dậy, vẫn chưa kịp cử động, đã bị Hoắc Đình Phong kéo lại, cau mày nói: “Đợi thêm mười phút nữa, trước bữa ăn không được ăn linh tinh.”
Không có cách nào, Thân Nhã chỉ có thể ngồi xuống, chờ đợi.
Hoắc Đình Phong lại lên tiếng: “Đã dễ đói như vậy, sau này bảo dì giúp việc làm bữa tối sớm hơn nửa tiếng….”
Thân Nhã lắc đầu, vẫn ăn đúng giờ thì hơn, thỉnh thoảng sẽ đói một hai lần, không quá thường xuyên.
Mười phút sau, bữa tối đã nấu xong, Tô Chính Kiêu vẫn chưa rời đi, đương nhiên phải cùng nhau ăn tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.