Chương 1315
Lam Linh Chi
12/11/2022
CHƯƠNG 1315
Hoắc Đình Phong lại dựa vào cô, đứng ở cửa, không có ý định đi, cô vừa mới tắm rửa, mặc áo choàng tắm, cái cổ trắng nõn, tinh xảo lộ ra ngoài, xương quai rất đẹp, mái tóc mềm mại, bóng láng, còn có hương thơm, nghiêng người, hôn cô.
Tiểu Trương nhìn đến mức trợn tròn mắt, đây đâu còn là anh Hoắc?
Thân Nhã không thở nổi, tửu lượng của anh thật sự chả ra sao!
Anh hôn không ngừng, Thân Nhã khẽ vỗ vào ngực anh, người đàn ông lại không quan tâm, cuối cùng cô hiếm khi cáu kỉnh: “Hôm nay anh có cho em đi vào nhà hay không?”
Hoắc Đình Phong lập tức buông tay, Thân Nhã hết sức hài lòng, cô kêu anh đi tắm rửa, còn mình thì lo chuẩn bị thuốc cảm.
Sau khi bước ra khỏi nhà tắm, anh nhận viên thuốc từ tay cô rồi uống ngay. Hoắc Đình Phong ôm cô một cách hài lòng, quả nhiên thoải mái nhất là lúc ở nhà.
“Sao tự dưng anh lại bị sốt thế này?” Thân Nhã hỏi han.
Hoắc Đình Phong lắc đầu, cảm giác được ôm cô sung sướng thật, cả người đều khoan khoái, đến chứng nhức đầu do căn bệnh cảm mang đến cũng giảm đi nhiều.
Mới không gặp cô một ngày thôi mà anh ta đã nhớ cô đến nhường này, mỗi một giây một phút đều muốn cận kề bên cô.
Tối hôm ấy, Hoắc Đình Phong ôm cô chìm vào giấc ngủ, Thân Nhã chê anh ôm mình chặt quá, cô bèn kêu anh buông ra nhưng anh nào đâu muốn thế, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt nóng rực: “Anh là bệnh nhân…”
“Bởi vậy nên anh mới tỏ vẻ đáng thương để được chiều đó hả?” Kể từ khi bụng cô to ra, Thân Nhã không thích ôm ôm ấp ấp chút nào cả.
“Đúng thế, chỉ cần em ôm anh ngủ thì bệnh của anh sẽ khỏi nhanh thôi, với lại cả ngày nay anh chưa nhìn thấy em, anh nhớ em lắm…”
Thân Nhã bật cười: “Nhìn bộ dạng của anh kìa, Tiểu Trương mà nhìn thấy thì anh ta càng lúc sẽ càng yêu thương anh hơn đấy, tin em đi!”
Hoắc Đình Phong ôm cô vào lòng, hôn cô rồi nói: “Em cứ đùa mãi…”
Cô cười mãi không ngớt, tình cảm như thế này không tệ một chút nào.
Cuối cùng, Hoắc Đình Phong vẫn ôm chặt lấy cô, Thân Nhã mặc kệ anh, thỉnh thoảng chạm vào trán anh ta, cảm thấy hơi nong nóng.
Mỗi lần cô chạm vào làn da của mình, Hoắc Đình Phong lại dụi vào tay cô trong vô thức, thi thoảng còn cọ đôi ba lần, càng lúc càng gần gũi, còn có vẻ hơi vô lại. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Thân Nhã không làm gì được anh, chỉ để mặc anh ôm mình đi ngủ, anh cảm thấy hết sức hài lòng, không kiềm chế được mà bật cười khe khẽ, dịu dàng quyến rũ vô cùng: “Tối nào cũng ôm anh ngủ thế này, nhé?”
“Bây giờ em đang mang thai mà còn không chịu, đợi đến lúc sinh con ra thì tối nào cũng lo ôm con trai hoặc con gái của anh, làm gì có thời gian quan tâm anh nữa.”
“Nghe có giống oán phu không em, bởi thế nhân lúc con mình chưa chào đời, em phải đối xử tốt với anh hơn nữa, phải yêu thương anh gấp mấy lần…”
Thân Nhã: “..”
Ở bên khác.
Cố Nhược Thiện trở về chung cư, mở đèn, lúc nhìn thấy bóng đen đứng trước cửa sổ, cô giật thót mình.
Hoắc Đình Phong lại dựa vào cô, đứng ở cửa, không có ý định đi, cô vừa mới tắm rửa, mặc áo choàng tắm, cái cổ trắng nõn, tinh xảo lộ ra ngoài, xương quai rất đẹp, mái tóc mềm mại, bóng láng, còn có hương thơm, nghiêng người, hôn cô.
Tiểu Trương nhìn đến mức trợn tròn mắt, đây đâu còn là anh Hoắc?
Thân Nhã không thở nổi, tửu lượng của anh thật sự chả ra sao!
Anh hôn không ngừng, Thân Nhã khẽ vỗ vào ngực anh, người đàn ông lại không quan tâm, cuối cùng cô hiếm khi cáu kỉnh: “Hôm nay anh có cho em đi vào nhà hay không?”
Hoắc Đình Phong lập tức buông tay, Thân Nhã hết sức hài lòng, cô kêu anh đi tắm rửa, còn mình thì lo chuẩn bị thuốc cảm.
Sau khi bước ra khỏi nhà tắm, anh nhận viên thuốc từ tay cô rồi uống ngay. Hoắc Đình Phong ôm cô một cách hài lòng, quả nhiên thoải mái nhất là lúc ở nhà.
“Sao tự dưng anh lại bị sốt thế này?” Thân Nhã hỏi han.
Hoắc Đình Phong lắc đầu, cảm giác được ôm cô sung sướng thật, cả người đều khoan khoái, đến chứng nhức đầu do căn bệnh cảm mang đến cũng giảm đi nhiều.
Mới không gặp cô một ngày thôi mà anh ta đã nhớ cô đến nhường này, mỗi một giây một phút đều muốn cận kề bên cô.
Tối hôm ấy, Hoắc Đình Phong ôm cô chìm vào giấc ngủ, Thân Nhã chê anh ôm mình chặt quá, cô bèn kêu anh buông ra nhưng anh nào đâu muốn thế, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt nóng rực: “Anh là bệnh nhân…”
“Bởi vậy nên anh mới tỏ vẻ đáng thương để được chiều đó hả?” Kể từ khi bụng cô to ra, Thân Nhã không thích ôm ôm ấp ấp chút nào cả.
“Đúng thế, chỉ cần em ôm anh ngủ thì bệnh của anh sẽ khỏi nhanh thôi, với lại cả ngày nay anh chưa nhìn thấy em, anh nhớ em lắm…”
Thân Nhã bật cười: “Nhìn bộ dạng của anh kìa, Tiểu Trương mà nhìn thấy thì anh ta càng lúc sẽ càng yêu thương anh hơn đấy, tin em đi!”
Hoắc Đình Phong ôm cô vào lòng, hôn cô rồi nói: “Em cứ đùa mãi…”
Cô cười mãi không ngớt, tình cảm như thế này không tệ một chút nào.
Cuối cùng, Hoắc Đình Phong vẫn ôm chặt lấy cô, Thân Nhã mặc kệ anh, thỉnh thoảng chạm vào trán anh ta, cảm thấy hơi nong nóng.
Mỗi lần cô chạm vào làn da của mình, Hoắc Đình Phong lại dụi vào tay cô trong vô thức, thi thoảng còn cọ đôi ba lần, càng lúc càng gần gũi, còn có vẻ hơi vô lại. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Thân Nhã không làm gì được anh, chỉ để mặc anh ôm mình đi ngủ, anh cảm thấy hết sức hài lòng, không kiềm chế được mà bật cười khe khẽ, dịu dàng quyến rũ vô cùng: “Tối nào cũng ôm anh ngủ thế này, nhé?”
“Bây giờ em đang mang thai mà còn không chịu, đợi đến lúc sinh con ra thì tối nào cũng lo ôm con trai hoặc con gái của anh, làm gì có thời gian quan tâm anh nữa.”
“Nghe có giống oán phu không em, bởi thế nhân lúc con mình chưa chào đời, em phải đối xử tốt với anh hơn nữa, phải yêu thương anh gấp mấy lần…”
Thân Nhã: “..”
Ở bên khác.
Cố Nhược Thiện trở về chung cư, mở đèn, lúc nhìn thấy bóng đen đứng trước cửa sổ, cô giật thót mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.