Chương 1326
Lam Linh Chi
14/11/2022
CHƯƠNG 1326
Lâm Nam Kiều tìm bật lửa rồi tìm một cái cốc thủy tinh, cho kết quả kiểm tra vào trong đó rồi châm lửa đốt, từng luồng khói đen bốc lên làm cô ta hơi cay mũi.
Ngay sau đó, cô ta đổ hết đống tro đã đốt vào bồn vệ sinh, ấn nút xả để nước cuốn trôi tất cả.
Sau khi làm xong mọi thứ, Lâm Nam Kiều rửa mặt rồi ra khỏi nhà vệ sinh, cô ta vừa đẩy cửa nhà vệ sinh ra thì tự nhiên đã nhìn thấy Trần Vu Nhất xuất hiện ở trước mặt, làm cô ta giật mình, tim đập thình thịch.
Cô ta lén hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình sau đó mới lên tiếng, trong giọng nói có sự vui mừng không kiềm chế được: “Tối nay anh về phòng ngủ ngủ rồi sao?”
“Lấy ít tài liệu…” Thái độ của Trần Vu Nhất rất lạnh lùng, sau đó anh ta lại cau mày chán ghét vì trong phòng toàn mùi cháy: “Cô đốt gì trong phòng vậy?”
Lâm Nam Kiều hơi run rẩy rồi mới nói: “Một ít giấy bỏ.”
Trần Vu Nhất không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cô ta, bị nhìn tới phát sợ, Lâm Nam Kiều nhìn đi nơi khác, đánh trống lảng: “Anh cần tài liệu gì em tìm giúp anh.”
“Không cần.” Anh ta không nhìn nữa, lấy tài liệu trong ngăn kéo ra rồi bỏ đi.
Người Lâm Nam Kiều rũ ra, cô ta vô cùng hối hận, vì sao vừa nãy lại mang báo cáo xét nghiệm về chứ, đáng lẽ ra cô ta nên vứt ở bên ngoài.
Thực ra vứt ở bên ngoài cũng không yên tâm, danh tiếng của Trần Vu Nhất quá lớn, nếu bị người khác nhìn thấy thì lại càng không thể giải thích, chi bằng tự đem về đốt đi.
Chỉ dựa vào một chút mùi giấy cháy có lẽ anh ta cũng không đoán ra được gì, nghĩ đến đây Lâm Nam Kiều lại tạm thời cảm thấy yên tâm, nhưng cũng chỉ là tạm thời.
Buổi tối người giúp việc chuẩn bị bữa tối, Trần Vu Nhất không có ở nhà, nói là đã tới quán bar, Cát Mỹ Ngọc đi đánh mạt chược, nhà họ Trần chỉ còn lại một mình cô ta.
Lâm Nam Kiều cảm thấy như vậy cũng không tồi, một mình cô ta ở nhà lại càng tự do thoải mái.
Tới lúc chuẩn bị ăn cơm thì Cố Thanh Thành đến, tự nhiên lại có thêm Trần Bội Linh.
Kể từ sau khi chuyện đó xảy ra, mối quan hệ của Lâm Nam Kiều và Trần Bội Linh lao thẳng từ trên xuống dưới, bây giờ gặp mặt cũng không chào hỏi nhau.
Tới đúng giờ cơm nên đương nhiên sẽ cùng nhau ăn, Trần Bội Linh không nhìn thấy Cát Mỹ Ngọc, sau khi hỏi người giúp việc thì ra khỏi nhà họ Trần.
Thế là trên bàn ăn chỉ còn lại một mình Lâm Nam Kiều và Cố Thanh Thành.
Cả hai người cùng ngồi ăn tối, không nói năng gì, không khí vô cùng yên tĩnh. Một lúc sau, Lâm Nam Kiều định thăm dò một chút, liền nói: “Nếu như có một người phụ nữ mang thai con của anh thì sao?”
Ban đầu Cố Thanh Thành hơi sững sờ, sau đó mới phản ứng lại, nhận ra là cô ta đang hỏi mình, anh ta nhún vai, nói thẳng: “Phá đi thôi.”
“Nếu như người phụ nữ kia không đồng ý thì sao?” Quả nhiên là một tên đàn ông bạc bẽo.
“Với địa vị của nhà họ Trần và nhà họ Cố ở thành phố S, người phụ nữ kia không kiếm được một chút lợi nào đâu.” Cố Thanh Thành nói tiếp: “Trần Bội Linh cũng không phải là loại ăn chay đâu.”
Lâm Nam Kiều đang đắn đo một chuyện, trong lòng cô ta cũng chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nếu như một ngày nào đó Trần Vu Nhất phát hiện ra đứa bé trong bụng cô ta không phải là của anh ta mà là của Cố Thanh Thành thì chẳng cần phải nhắc hậu quả đang chờ cô ta là gì.
Chuyện ly hôn chắc chắn sẽ không thể thoát được, thêm với cách đối xử hiện tại của anh ta đối với cô thì sau khi ly hôn, cô ta chắc chắn không lấy được bao nhiêu tiền.
Lâm Nam Kiều tìm bật lửa rồi tìm một cái cốc thủy tinh, cho kết quả kiểm tra vào trong đó rồi châm lửa đốt, từng luồng khói đen bốc lên làm cô ta hơi cay mũi.
Ngay sau đó, cô ta đổ hết đống tro đã đốt vào bồn vệ sinh, ấn nút xả để nước cuốn trôi tất cả.
Sau khi làm xong mọi thứ, Lâm Nam Kiều rửa mặt rồi ra khỏi nhà vệ sinh, cô ta vừa đẩy cửa nhà vệ sinh ra thì tự nhiên đã nhìn thấy Trần Vu Nhất xuất hiện ở trước mặt, làm cô ta giật mình, tim đập thình thịch.
Cô ta lén hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình sau đó mới lên tiếng, trong giọng nói có sự vui mừng không kiềm chế được: “Tối nay anh về phòng ngủ ngủ rồi sao?”
“Lấy ít tài liệu…” Thái độ của Trần Vu Nhất rất lạnh lùng, sau đó anh ta lại cau mày chán ghét vì trong phòng toàn mùi cháy: “Cô đốt gì trong phòng vậy?”
Lâm Nam Kiều hơi run rẩy rồi mới nói: “Một ít giấy bỏ.”
Trần Vu Nhất không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cô ta, bị nhìn tới phát sợ, Lâm Nam Kiều nhìn đi nơi khác, đánh trống lảng: “Anh cần tài liệu gì em tìm giúp anh.”
“Không cần.” Anh ta không nhìn nữa, lấy tài liệu trong ngăn kéo ra rồi bỏ đi.
Người Lâm Nam Kiều rũ ra, cô ta vô cùng hối hận, vì sao vừa nãy lại mang báo cáo xét nghiệm về chứ, đáng lẽ ra cô ta nên vứt ở bên ngoài.
Thực ra vứt ở bên ngoài cũng không yên tâm, danh tiếng của Trần Vu Nhất quá lớn, nếu bị người khác nhìn thấy thì lại càng không thể giải thích, chi bằng tự đem về đốt đi.
Chỉ dựa vào một chút mùi giấy cháy có lẽ anh ta cũng không đoán ra được gì, nghĩ đến đây Lâm Nam Kiều lại tạm thời cảm thấy yên tâm, nhưng cũng chỉ là tạm thời.
Buổi tối người giúp việc chuẩn bị bữa tối, Trần Vu Nhất không có ở nhà, nói là đã tới quán bar, Cát Mỹ Ngọc đi đánh mạt chược, nhà họ Trần chỉ còn lại một mình cô ta.
Lâm Nam Kiều cảm thấy như vậy cũng không tồi, một mình cô ta ở nhà lại càng tự do thoải mái.
Tới lúc chuẩn bị ăn cơm thì Cố Thanh Thành đến, tự nhiên lại có thêm Trần Bội Linh.
Kể từ sau khi chuyện đó xảy ra, mối quan hệ của Lâm Nam Kiều và Trần Bội Linh lao thẳng từ trên xuống dưới, bây giờ gặp mặt cũng không chào hỏi nhau.
Tới đúng giờ cơm nên đương nhiên sẽ cùng nhau ăn, Trần Bội Linh không nhìn thấy Cát Mỹ Ngọc, sau khi hỏi người giúp việc thì ra khỏi nhà họ Trần.
Thế là trên bàn ăn chỉ còn lại một mình Lâm Nam Kiều và Cố Thanh Thành.
Cả hai người cùng ngồi ăn tối, không nói năng gì, không khí vô cùng yên tĩnh. Một lúc sau, Lâm Nam Kiều định thăm dò một chút, liền nói: “Nếu như có một người phụ nữ mang thai con của anh thì sao?”
Ban đầu Cố Thanh Thành hơi sững sờ, sau đó mới phản ứng lại, nhận ra là cô ta đang hỏi mình, anh ta nhún vai, nói thẳng: “Phá đi thôi.”
“Nếu như người phụ nữ kia không đồng ý thì sao?” Quả nhiên là một tên đàn ông bạc bẽo.
“Với địa vị của nhà họ Trần và nhà họ Cố ở thành phố S, người phụ nữ kia không kiếm được một chút lợi nào đâu.” Cố Thanh Thành nói tiếp: “Trần Bội Linh cũng không phải là loại ăn chay đâu.”
Lâm Nam Kiều đang đắn đo một chuyện, trong lòng cô ta cũng chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nếu như một ngày nào đó Trần Vu Nhất phát hiện ra đứa bé trong bụng cô ta không phải là của anh ta mà là của Cố Thanh Thành thì chẳng cần phải nhắc hậu quả đang chờ cô ta là gì.
Chuyện ly hôn chắc chắn sẽ không thể thoát được, thêm với cách đối xử hiện tại của anh ta đối với cô thì sau khi ly hôn, cô ta chắc chắn không lấy được bao nhiêu tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.