Chương 1328
Lam Linh Chi
17/11/2022
CHƯƠNG 1328
Trần Vu Nhất về hơi muộn, uống tới say quắc cần câu, miệng còn không ngừng lẩm bẩm tên của Thân Nhã.
Cát Mỹ Ngọc thật muốn dội cho anh ta một thùng nước, cũng là để cho ta anh tỉnh ra.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Trần Vu Nhất tỉnh lại, anh ta đang nằm trong phòng của Cát Mỹ Ngọc, đầu đau như búa bổ, anh ta cũng không biết vì sao tối qua mình lại mơ mơ màng màng vào đây ngủ.
Cát Mỹ Ngọc bước vào, bưng cho anh ta một bát canh giải rượu: “Mấy hôm nay mẹ nghe bác sĩ nói, không cần tới bốn tháng đâu, chỉ cần hai tháng, dùng gai nhau của thai nhi cũng kiểm tra được, kết quả cũng vô cùng chính xác.”
“Vậy ạ?” Trần Vu Nhất uống bát canh giải rượu kia.
“Vậy nên con muốn làm thế nào thì tự liệu mà làm.” Cát Mỹ Ngọc không nói nhiều.
Đôi mắt Trần Vu Nhất thâm sâu và âm u, bên trong đó rất sâu, không ai biết được trong lòng anh ta rốt cuộc đang nghĩ những gì.
Cả ngày hôm sau anh ta không tới công ty mà ở trong nhà họ Trần, Lâm Nam Kiều cảm thấy rất kỳ lạ, sao anh ta lại không tới công ty.
Nhưng cô ta cũng xin nghỉ, hôm nay em họ sẽ dẫn bà nội đi làm thẻ ngân hàng, cô ta còn đang chờ.
Nhưng Trần Vu Nhất ở nhà thì cô ta cũng không tiện ra khỏi cửa, nếu không sẽ dễ bị chú ý.
“Em muốn uống sữa, anh có muốn uống một ly nước ấm không?” Lâm Nam Kiều hỏi Trần Vu Nhất đang ngồi trên sofa.
Trong lòng cô ta vẫn còn giữ một suy nghĩ cuối cùng, đó là hai người bọn họ có thể tốt đẹp như cũ.
“Ừm.” Trần Vu Nhất không ngẩng đầu, chỉ ừ một tiếng, ánh mắt vẫn dán lên TV để xem trận đấu đang phát sóng.
Nghe vậy, trong lòng Lâm Nam Kiều vô cùng vui vẻ, có trả lời là tốt rồi, như vậy còn hơn là im lặng phớt lờ.
Cô ra rót một cốc sữa rồi lại rót một cốc nước để trên bàn, chuẩn bị cùng anh ta xem trận đấu bóng, tăng thêm tình cảm, cô ta còn chưa kịp ngồi xuống thì điện thoại đổ chuông, là em họ gọi điện tới. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cô ta đi ra xa hai bước để nhận điện thoại, quay lưng lại với Trần Vu Nhất.
Trần Vu Nhất hơi nhìn lên, ánh mắt không lấy gì làm mặn mà lướt qua bóng lưng cô ta rồi tự nhiên lại cầm cốc sữa lên lắc nhẹ, làm sữa bên trong gợn sóng lăn tăn.
Một lát sau, Lâm Nam Kiều đứng dậy, khuôn mặt tươi cười ngồi xuống bên cạnh anh ta, cô ta bưng cốc sữa lên, chậm rãi uống, cũng lâu lắm rồi hai người không được yên bình như vậy.
Anh ta xem đấu bóng cả ngày, còn cô ta ngồi bên cạnh đọc báo hoặc là mua sắm trên máy tính, thời gian một ngày vô thức trôi qua.
Bình thường chưa tới mười giờ tối Lâm Nam Kiều sẽ không ngủ, nhưng hôm nay không biết có gì khác thường mà mới hơn 9 giờ, cô ta đã buồn ngủ cô không chịu được, đi về phòng ngủ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi mất.
Trần Vu Nhất nhìn cánh cửa phòng, nheo mắt quay người đi xuống nhà, ngồi trên sofa tiếp tục xem bóng.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lâm Nam Kiều tỉnh dậy, nhìn thời gian, không ngờ đã là 7 giờ rưỡi, cô ta lập tức đi đánh răng, đồ ăn sáng cũng không kịp ăn cứ thế đi xuống dưới nhà.
Trần Vu Nhất về hơi muộn, uống tới say quắc cần câu, miệng còn không ngừng lẩm bẩm tên của Thân Nhã.
Cát Mỹ Ngọc thật muốn dội cho anh ta một thùng nước, cũng là để cho ta anh tỉnh ra.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Trần Vu Nhất tỉnh lại, anh ta đang nằm trong phòng của Cát Mỹ Ngọc, đầu đau như búa bổ, anh ta cũng không biết vì sao tối qua mình lại mơ mơ màng màng vào đây ngủ.
Cát Mỹ Ngọc bước vào, bưng cho anh ta một bát canh giải rượu: “Mấy hôm nay mẹ nghe bác sĩ nói, không cần tới bốn tháng đâu, chỉ cần hai tháng, dùng gai nhau của thai nhi cũng kiểm tra được, kết quả cũng vô cùng chính xác.”
“Vậy ạ?” Trần Vu Nhất uống bát canh giải rượu kia.
“Vậy nên con muốn làm thế nào thì tự liệu mà làm.” Cát Mỹ Ngọc không nói nhiều.
Đôi mắt Trần Vu Nhất thâm sâu và âm u, bên trong đó rất sâu, không ai biết được trong lòng anh ta rốt cuộc đang nghĩ những gì.
Cả ngày hôm sau anh ta không tới công ty mà ở trong nhà họ Trần, Lâm Nam Kiều cảm thấy rất kỳ lạ, sao anh ta lại không tới công ty.
Nhưng cô ta cũng xin nghỉ, hôm nay em họ sẽ dẫn bà nội đi làm thẻ ngân hàng, cô ta còn đang chờ.
Nhưng Trần Vu Nhất ở nhà thì cô ta cũng không tiện ra khỏi cửa, nếu không sẽ dễ bị chú ý.
“Em muốn uống sữa, anh có muốn uống một ly nước ấm không?” Lâm Nam Kiều hỏi Trần Vu Nhất đang ngồi trên sofa.
Trong lòng cô ta vẫn còn giữ một suy nghĩ cuối cùng, đó là hai người bọn họ có thể tốt đẹp như cũ.
“Ừm.” Trần Vu Nhất không ngẩng đầu, chỉ ừ một tiếng, ánh mắt vẫn dán lên TV để xem trận đấu đang phát sóng.
Nghe vậy, trong lòng Lâm Nam Kiều vô cùng vui vẻ, có trả lời là tốt rồi, như vậy còn hơn là im lặng phớt lờ.
Cô ra rót một cốc sữa rồi lại rót một cốc nước để trên bàn, chuẩn bị cùng anh ta xem trận đấu bóng, tăng thêm tình cảm, cô ta còn chưa kịp ngồi xuống thì điện thoại đổ chuông, là em họ gọi điện tới. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cô ta đi ra xa hai bước để nhận điện thoại, quay lưng lại với Trần Vu Nhất.
Trần Vu Nhất hơi nhìn lên, ánh mắt không lấy gì làm mặn mà lướt qua bóng lưng cô ta rồi tự nhiên lại cầm cốc sữa lên lắc nhẹ, làm sữa bên trong gợn sóng lăn tăn.
Một lát sau, Lâm Nam Kiều đứng dậy, khuôn mặt tươi cười ngồi xuống bên cạnh anh ta, cô ta bưng cốc sữa lên, chậm rãi uống, cũng lâu lắm rồi hai người không được yên bình như vậy.
Anh ta xem đấu bóng cả ngày, còn cô ta ngồi bên cạnh đọc báo hoặc là mua sắm trên máy tính, thời gian một ngày vô thức trôi qua.
Bình thường chưa tới mười giờ tối Lâm Nam Kiều sẽ không ngủ, nhưng hôm nay không biết có gì khác thường mà mới hơn 9 giờ, cô ta đã buồn ngủ cô không chịu được, đi về phòng ngủ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi mất.
Trần Vu Nhất nhìn cánh cửa phòng, nheo mắt quay người đi xuống nhà, ngồi trên sofa tiếp tục xem bóng.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lâm Nam Kiều tỉnh dậy, nhìn thời gian, không ngờ đã là 7 giờ rưỡi, cô ta lập tức đi đánh răng, đồ ăn sáng cũng không kịp ăn cứ thế đi xuống dưới nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.