Chương 1374
Lam Linh Chi
25/11/2022
Chương 1374
“Thật là ngại quá.” Thẩm Khả Khả cắt ngang lời Thẩm Ngư: “Mẹ tôi và tôi trời sinh ra đã kiêu ngạo, loại đàn ông cặn bã và tiểu tam là trời sinh một cặp, chúng tôi rất vui vẻ tác thành. Vậy nên, mẹ tôi đã sẵn sàng nhường bước, bà ấy vốn dĩ không quan tâm đến việc có trở thành vợ cả hay không. Cảm ơn ông, nhưng không cần đâu. Sau khi ông chết cũng không cần đào mộ mẹ tôi lên để chôn cùng, tôi sẽ không đồng ý đâu.”
“Con…” Thẩm Ngư liên tục bị Thẩm Khả Khả chọc tức, thế nhưng bây giờ ông ta đánh cũng không được, mà mắng cũng không được.
“Thôi được rồi, bố sẽ không nói chuyện này nữa. Mấy đứa em trai em gái ở bên dưới, con giúp được đứa nào thì giúp, không muốn giúp thì thôi. Nhưng mà, hãy thường xuyên đưa đồng nghiệp của con về đây chơi.” Thẩm Ngư nói: “Em trai con cũng trạc tuổi cô ấy, con đừng chen tay vào ngăn cản bọn chúng.”
Thẩm Khả Khả vươn tay ra: “Vậy thì ông cứ tự nhiên, tôi không thèm quan tâm đến chuyện của Thẩm Hiểu Tinh đâu!”
Nghe những lời này của Thẩm Khả Khả, Thẩm Ngư cũng có thể coi là nhẹ nhõm hơn một chút.
“Tôi nghe nói những những đứa con bên ngoài của ông đều đã đến thành phố N rồi. Ông cứ suy nghĩ kỹ về cơ hội nhập học này đi.” Thẩm Khả Khả nói xong liền xoay người rời đi.
“Khả Khả!” Thẩm Ngư ngăn cô lại: “Nếu Tập đoàn tài chính Doãn Thị đã có thể cho con một cơ hội, vậy con không thể yêu cầu nhiều hơn sao? Con là trợ lý bên cạnh của mợ nhỏ, Tập đoàn tài chính Doãn Thị không thể nào không nể mặt mợ chủ được, không phải cô ấy muốn cấp thêm bao nhiêu cơ hội nhập học đều được sao? Con giúp em trai em gái của con, sau này bọn chúng sẽ trả ơn cho con. Dù sao con cũng là con gái! Sau này cưới chồng rồi cũng phải dựa vào anh em trong nhà mà thôi!”
“Chậc chậc chậc, ông đúng là một người lỗi thời trong xã hội hiện đại này đấy.” Thẩm Khả Khả nhìn lại người bố cặn bã của mình: “Triều đại Thanh đã bị hủy diệt rồi, cảm ơn sự quan tâm của ông! Thẩm Khả Khả tôi kiếp này không có dự định kết hôn, lỡ như tôi lại giống mẹ tôi, gặp phải một người đàn ông cặn bã, vong ân phụ nghĩa, ăn cây táo rào cây sung như ông thì phải làm sao? Tôi không muốn giống như mẹ tôi, vì một người đàn ông mà biến thành người không ra người mà quỷ không ra quỷ! Ông đừng tức giận, đừng đập bàn nữa, những chuyện xảy ra ở đây bên dưới đều sẽ nghe thấy đấy! Ông không lo rằng đồng nghiệp của tôi sẽ nghe thấy chúng ta xung đột với nhau sao? Đúng rồi, phải như vậy chứ, tiếp tục cười đi, nhất định phải tiếp tục cười đến cùng đấy nhé!”
Thẩm Khả Khả khiến Thẩm Ngư tức đến nỗi cả cơ thể đều run lên, nhìn ông ta muốn đánh mình nhưng lại đánh không được, cô cảm thấy hạnh phúc cả về thể xác lẫn tinh thần!
Sau bao nhiêu năm, cuối cùng cô cũng có thể thở dài nhẹ nhõm rồi!
Không, đây chỉ mới bắt đầu!
Kịch hay còn ở phía sau!
Ông bố cặn bã à, không phải quan tâm đến con trai và cháu trai nhà họ Thẩm nhất sao?
Vậy thì tôi sẽ giải quyết tận gốc cho ông, khiến cả đời này của ông không còn suy nghĩ đó nữa!
Thẩm Ngư nhìn đứa con gái không nghe lời đang vênh váo rời khỏi phòng làm việc, ông ta đột nhiên cầm lấy tập lịch trên bàn, muốn ném ra ngoài. Nhưng khi nghĩ đến những người đang ở dưới lầu, ông ta đột nhiên kìm lại.
Khi đạt được thứ mình muốn, ông ta nhất định sẽ xử lý cái móng heo nhỏ không biết xấu hổ này!
Thẩm Khả Khả bước xuống cầu thang, Đậu Miêu và cô ngay lập tức trao nhau ánh mắt mà chỉ hai người mới hiểu.
Thẩm Hiểu Tinh giả vờ thân mật với Thẩm Khả Khả nói: “Chị ơi, lần này chị về rồi, có thể ở thêm mấy ngày được không?”
“Sao vậy?” Thẩm Khả Khả nhìn Thẩm Hiểu Tinh, cô gần như không thể che giấu sự chán ghét trong ánh mắt.
Nếu năm đó không phải vì Thẩm Hiểu Tinh, mẹ cô đã không bị đuổi ra khỏi nhà.
Bây giờ còn muốn cô cười nói với gia đình của tiểu tam như chưa có chuyện gì xảy ra sao? Nực cười, họ đang nghĩ gì vậy chứ?
“Thật là ngại quá.” Thẩm Khả Khả cắt ngang lời Thẩm Ngư: “Mẹ tôi và tôi trời sinh ra đã kiêu ngạo, loại đàn ông cặn bã và tiểu tam là trời sinh một cặp, chúng tôi rất vui vẻ tác thành. Vậy nên, mẹ tôi đã sẵn sàng nhường bước, bà ấy vốn dĩ không quan tâm đến việc có trở thành vợ cả hay không. Cảm ơn ông, nhưng không cần đâu. Sau khi ông chết cũng không cần đào mộ mẹ tôi lên để chôn cùng, tôi sẽ không đồng ý đâu.”
“Con…” Thẩm Ngư liên tục bị Thẩm Khả Khả chọc tức, thế nhưng bây giờ ông ta đánh cũng không được, mà mắng cũng không được.
“Thôi được rồi, bố sẽ không nói chuyện này nữa. Mấy đứa em trai em gái ở bên dưới, con giúp được đứa nào thì giúp, không muốn giúp thì thôi. Nhưng mà, hãy thường xuyên đưa đồng nghiệp của con về đây chơi.” Thẩm Ngư nói: “Em trai con cũng trạc tuổi cô ấy, con đừng chen tay vào ngăn cản bọn chúng.”
Thẩm Khả Khả vươn tay ra: “Vậy thì ông cứ tự nhiên, tôi không thèm quan tâm đến chuyện của Thẩm Hiểu Tinh đâu!”
Nghe những lời này của Thẩm Khả Khả, Thẩm Ngư cũng có thể coi là nhẹ nhõm hơn một chút.
“Tôi nghe nói những những đứa con bên ngoài của ông đều đã đến thành phố N rồi. Ông cứ suy nghĩ kỹ về cơ hội nhập học này đi.” Thẩm Khả Khả nói xong liền xoay người rời đi.
“Khả Khả!” Thẩm Ngư ngăn cô lại: “Nếu Tập đoàn tài chính Doãn Thị đã có thể cho con một cơ hội, vậy con không thể yêu cầu nhiều hơn sao? Con là trợ lý bên cạnh của mợ nhỏ, Tập đoàn tài chính Doãn Thị không thể nào không nể mặt mợ chủ được, không phải cô ấy muốn cấp thêm bao nhiêu cơ hội nhập học đều được sao? Con giúp em trai em gái của con, sau này bọn chúng sẽ trả ơn cho con. Dù sao con cũng là con gái! Sau này cưới chồng rồi cũng phải dựa vào anh em trong nhà mà thôi!”
“Chậc chậc chậc, ông đúng là một người lỗi thời trong xã hội hiện đại này đấy.” Thẩm Khả Khả nhìn lại người bố cặn bã của mình: “Triều đại Thanh đã bị hủy diệt rồi, cảm ơn sự quan tâm của ông! Thẩm Khả Khả tôi kiếp này không có dự định kết hôn, lỡ như tôi lại giống mẹ tôi, gặp phải một người đàn ông cặn bã, vong ân phụ nghĩa, ăn cây táo rào cây sung như ông thì phải làm sao? Tôi không muốn giống như mẹ tôi, vì một người đàn ông mà biến thành người không ra người mà quỷ không ra quỷ! Ông đừng tức giận, đừng đập bàn nữa, những chuyện xảy ra ở đây bên dưới đều sẽ nghe thấy đấy! Ông không lo rằng đồng nghiệp của tôi sẽ nghe thấy chúng ta xung đột với nhau sao? Đúng rồi, phải như vậy chứ, tiếp tục cười đi, nhất định phải tiếp tục cười đến cùng đấy nhé!”
Thẩm Khả Khả khiến Thẩm Ngư tức đến nỗi cả cơ thể đều run lên, nhìn ông ta muốn đánh mình nhưng lại đánh không được, cô cảm thấy hạnh phúc cả về thể xác lẫn tinh thần!
Sau bao nhiêu năm, cuối cùng cô cũng có thể thở dài nhẹ nhõm rồi!
Không, đây chỉ mới bắt đầu!
Kịch hay còn ở phía sau!
Ông bố cặn bã à, không phải quan tâm đến con trai và cháu trai nhà họ Thẩm nhất sao?
Vậy thì tôi sẽ giải quyết tận gốc cho ông, khiến cả đời này của ông không còn suy nghĩ đó nữa!
Thẩm Ngư nhìn đứa con gái không nghe lời đang vênh váo rời khỏi phòng làm việc, ông ta đột nhiên cầm lấy tập lịch trên bàn, muốn ném ra ngoài. Nhưng khi nghĩ đến những người đang ở dưới lầu, ông ta đột nhiên kìm lại.
Khi đạt được thứ mình muốn, ông ta nhất định sẽ xử lý cái móng heo nhỏ không biết xấu hổ này!
Thẩm Khả Khả bước xuống cầu thang, Đậu Miêu và cô ngay lập tức trao nhau ánh mắt mà chỉ hai người mới hiểu.
Thẩm Hiểu Tinh giả vờ thân mật với Thẩm Khả Khả nói: “Chị ơi, lần này chị về rồi, có thể ở thêm mấy ngày được không?”
“Sao vậy?” Thẩm Khả Khả nhìn Thẩm Hiểu Tinh, cô gần như không thể che giấu sự chán ghét trong ánh mắt.
Nếu năm đó không phải vì Thẩm Hiểu Tinh, mẹ cô đã không bị đuổi ra khỏi nhà.
Bây giờ còn muốn cô cười nói với gia đình của tiểu tam như chưa có chuyện gì xảy ra sao? Nực cười, họ đang nghĩ gì vậy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.