Chương 1395
Lam Linh Chi
04/12/2022
CHƯƠNG 1395
Lâm Nam Kiều lập tức giống như bị điên, ngực rất nặng nề, giống như có mấy hòn đá nặng đè lên trái tim cô ta, không thể thở nổi, sắp ngạt thở mà chết.
Một tay cô ta nắm chặt áo ở trước ngực, sau đó phát điên, quét hết mọi thứ trong phòng xuống đất.
Đúng lúc này, chuông cửa phòng khách sạn truyền đến, Lâm Nam Kiều đi đến mở cửa ra, là lão già kia, cửa khách sạn lại bị đóng lại, cô ta trực tiếp bổ nhào về phía trước, vừa đánh vừa cắn lão già kia, dùng cả tay và chân.
Lão già vô cùng kinh ngạc, muốn đẩy ra, nhưng cô ta giống như một con bò, đẩy thế nào cũng không đẩy được!
“Đồ khốn nạn! Tến khốn kiếp! Người giống như ông nên xuống địa ngục! Rõ ràng ông biết mình bị bệnh AIDS nhưng vẫn không đeo bao! Sao ông không đi chết đi!”
Nghe thấy vậy, cô ta dùng toàn bộ sức lực cắn lên cánh tay của lão già kia, cắn đến mức chảy máu, giống như xung huyết.
Lão già đau đến mức không chịu đựng được, cuối cùng không chịu nổi nữa, hung hăng đẩy cô ta ra.
Lâm Nam Kiều lại bò dậy, lao về phía lão già, giơ chân đá đúng bộ phận trọng yếu của người đàn ông.
Lăn qua lăn lại mấy lần, lão già quả thật không còn sức lực, gọi điện thoại cho tài xế, bảo anh ta đi lên tầng, khống chế Lâm Nam Kiều.
Cô ta đã nhiễm bệnh AIDS, hai người đương nhiên không thể tiếp tục, lão già viết một tờ chi phiếu cho cô ta, 15 tỷ, ngoài ra còn có thêm một căn nhà: “Sau này đừng đến tìm tôi nữa.”
Lão già cũng không ở lại trong phòng nữa, mà trực tiếp rời đi, giải quyết triệt để mối quan hệ của hai người.
Một tờ chi phiếu 15 tỷ, một căn nhà, cô ta đã mắc bệnh AIDS, mắc một loại bệnh không có thuốc chữa trị, cần tiền với nhà làm gì chứ?
“AAAA!!!”
Tiếng hét xé ruột xé gan, Lâm Nam Kiều quét hết tất cả những thứ có thể đập vỡ ở trong phòng xuống đất, đưa tay ra liên tục đánh mạnh vào ngực mình, đau đến mức không thể chịu nổi.
Bây giờ, cô ta phải làm sao?
Hôn lễ sắp đến, Thân Nhã không cần lo lắng, tất cả mọi thứ đều có người sắp xếp thỏa đáng.
Những người thân thích ở thành phố S đều đã được đón sang, là Hoắc Đình Phong đặc biệt thuê cả máy bay đón sang, tất cả đều sắp xếp ở cùng một hệ thống khách sạn.
Bình thường Thân Nhã cũng không biết mình lại có nhiều thân thích đến như vậy, nhưng bây giờ cả gia đình đều kéo đến, thậm chí người thân của mẹ kế cũng đến, rõ ràng quan hệ bắn đại bác cũng không tới.
Thân Nhã cau mày, cảm thấy chán ghét, bực bội.
Cảm xúc lên xuống của cô, Hoắc Đình Phong đều nhìn thấy, ngón tay dài, ấm áp vuốt ve khuôn mặt cô, giọng nói dịu dàng: “Tâm trạng không tốt?”
“Em ghét mẹ kế em làm như thế này.” Thân Nhã nói thật.
“Anh biết em không thích, nhưng hôn lễ một đời chỉ có một lần, dù có ghét như thế nào cũng chỉ có lần này thôi, hơn nữa nhà họ Hoắc cũng không thiếu chút tiền đó, chúng ta cứ xem như là tăng thêm náo nhiệt?” Anh dịu dàng nói: “Nào, cười một cái đi.”
Thân Nhã cười, trong lòng vẫn có chút bực bội, thực ra cô cũng đã đoán được sẽ xảy ra tình cảnh như thế này, chỉ là không ngờ bọn họ lại quá đáng như vậy.
Lâm Nam Kiều lập tức giống như bị điên, ngực rất nặng nề, giống như có mấy hòn đá nặng đè lên trái tim cô ta, không thể thở nổi, sắp ngạt thở mà chết.
Một tay cô ta nắm chặt áo ở trước ngực, sau đó phát điên, quét hết mọi thứ trong phòng xuống đất.
Đúng lúc này, chuông cửa phòng khách sạn truyền đến, Lâm Nam Kiều đi đến mở cửa ra, là lão già kia, cửa khách sạn lại bị đóng lại, cô ta trực tiếp bổ nhào về phía trước, vừa đánh vừa cắn lão già kia, dùng cả tay và chân.
Lão già vô cùng kinh ngạc, muốn đẩy ra, nhưng cô ta giống như một con bò, đẩy thế nào cũng không đẩy được!
“Đồ khốn nạn! Tến khốn kiếp! Người giống như ông nên xuống địa ngục! Rõ ràng ông biết mình bị bệnh AIDS nhưng vẫn không đeo bao! Sao ông không đi chết đi!”
Nghe thấy vậy, cô ta dùng toàn bộ sức lực cắn lên cánh tay của lão già kia, cắn đến mức chảy máu, giống như xung huyết.
Lão già đau đến mức không chịu đựng được, cuối cùng không chịu nổi nữa, hung hăng đẩy cô ta ra.
Lâm Nam Kiều lại bò dậy, lao về phía lão già, giơ chân đá đúng bộ phận trọng yếu của người đàn ông.
Lăn qua lăn lại mấy lần, lão già quả thật không còn sức lực, gọi điện thoại cho tài xế, bảo anh ta đi lên tầng, khống chế Lâm Nam Kiều.
Cô ta đã nhiễm bệnh AIDS, hai người đương nhiên không thể tiếp tục, lão già viết một tờ chi phiếu cho cô ta, 15 tỷ, ngoài ra còn có thêm một căn nhà: “Sau này đừng đến tìm tôi nữa.”
Lão già cũng không ở lại trong phòng nữa, mà trực tiếp rời đi, giải quyết triệt để mối quan hệ của hai người.
Một tờ chi phiếu 15 tỷ, một căn nhà, cô ta đã mắc bệnh AIDS, mắc một loại bệnh không có thuốc chữa trị, cần tiền với nhà làm gì chứ?
“AAAA!!!”
Tiếng hét xé ruột xé gan, Lâm Nam Kiều quét hết tất cả những thứ có thể đập vỡ ở trong phòng xuống đất, đưa tay ra liên tục đánh mạnh vào ngực mình, đau đến mức không thể chịu nổi.
Bây giờ, cô ta phải làm sao?
Hôn lễ sắp đến, Thân Nhã không cần lo lắng, tất cả mọi thứ đều có người sắp xếp thỏa đáng.
Những người thân thích ở thành phố S đều đã được đón sang, là Hoắc Đình Phong đặc biệt thuê cả máy bay đón sang, tất cả đều sắp xếp ở cùng một hệ thống khách sạn.
Bình thường Thân Nhã cũng không biết mình lại có nhiều thân thích đến như vậy, nhưng bây giờ cả gia đình đều kéo đến, thậm chí người thân của mẹ kế cũng đến, rõ ràng quan hệ bắn đại bác cũng không tới.
Thân Nhã cau mày, cảm thấy chán ghét, bực bội.
Cảm xúc lên xuống của cô, Hoắc Đình Phong đều nhìn thấy, ngón tay dài, ấm áp vuốt ve khuôn mặt cô, giọng nói dịu dàng: “Tâm trạng không tốt?”
“Em ghét mẹ kế em làm như thế này.” Thân Nhã nói thật.
“Anh biết em không thích, nhưng hôn lễ một đời chỉ có một lần, dù có ghét như thế nào cũng chỉ có lần này thôi, hơn nữa nhà họ Hoắc cũng không thiếu chút tiền đó, chúng ta cứ xem như là tăng thêm náo nhiệt?” Anh dịu dàng nói: “Nào, cười một cái đi.”
Thân Nhã cười, trong lòng vẫn có chút bực bội, thực ra cô cũng đã đoán được sẽ xảy ra tình cảnh như thế này, chỉ là không ngờ bọn họ lại quá đáng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.