Chương 1427
Lam Linh Chi
14/12/2022
CHƯƠNG 1427
Thời gian thăm nom rất ngắn, rất nhanh đã kết thúc, Lâm Nam Kiều bị đưa vào trong nhà giam, cuối cùng quay lại hỏi một câu: “Bên ngoài vẫn náo nhiệt như vậy đúng không?”
Hàn Thu Trúc không biết câu này của cô ta có ý gì, lúc muốn hỏi rõ ràng, cô ta đã biến mất trong tầm mắt, chỉ nghe thấy những tiếng bước chân.
Cô ta nghĩ, thế giới bên ngoài chắc chắn là náo nhiệt, thế giới này không thiếu người, trái đất vẫn quay, chưa kể chỉ thiếu đi một người không quan trọng.
Hơn nữa, với tình trạng của cô ta bây giờ còn có thể sống được bao lâu nữa, có lẽ là một tháng, cũng có thể là hai tháng, ba tháng….
Tóm lại, sống không lâu nữa, cô ta có linh cảm ở phương diện này, không phải linh cảm của người sắp chết vô cùng chính xác sao?
…..
Trở lại thành phố S, rất lâu rồi chưa quay trở lại, thành phố S vẫn khiến người khác cảm thấy quen thuộc và vui vẻ như vậy.
Hoắc Đình Phong bế bé con cả đường đi, lúc ở trên máy bay bé con đều làm tổ trong lòng anh, đem áo vest khoác lên người bé con.
Trên đường đi, Hoắc Đình Phong nhận được rất nhiều ánh mắt, Thân Nhã không khỏi khẽ thở dài, cảm thấy rất bất lực, một người đàn ông bế một đứa bé quả nhiên là khác biệt!
Hầu hết những ánh mắt nhìn sang đều là phụ nữ, ngưỡng mộ, ghen tỵ, còn có tình yêu nồng nàn, sâu đậm.
Tiệc đầy tháng được tổ chức ở nước K, vẫn chưa thông báo với người thân ở đây, đã trở về thành phố S, đương nhiên phải mở tiệc chiêu đãi.
“Vậy đi đến khách sạn đã đặt từ trước đi.” Hoắc Đình Phong nói: “Đúng lúc xe chạy qua nội thành.”
Suy nghĩ một lúc, Thân Nhã gật đầu, như vậy rất tốt, nếu không còn phải lăn qua lăn lại một lần nữa.
Khách sạn là Hoắc Đình Phong chọn, quy cách đương nhiên không thể thấp, không chỉ có như vậy, giám đốc còn liên tục nói: “Chúng tôi có thể miễn phí, tài trợ cho bữa tiệc lần này.”
Hoắc Đình Phong khẽ cười, từ chối.
Nhưng giám đốc lại vô cùng nhiệt tình và thịnh tình, rất muốn tài trợ.
“Nếu như là hoạt động trên lĩnh vực kinh doanh, có lẽ tôi sẽ đồng ý, nhưng lần này là tiệc đầy tháng của con trai tôi, ý nghĩa không giống.”
Nghe thấy vậy, giám đốc cũng không tiện nói muốn tài trợ nữa, lại biểu đạt tâm ý của mình, chắc chắn sẽ tổ chức bữa tiệc này thật tốt, anh Hoắc cứ yên tâm.
“Thực đơn cứ đưa cho vợ tôi xem, chỉ cần cô ấy đồng ý, tôi cũng không có ý kiến.” Ánh mắt Hoắc Đình Phong rơi trên người Thân Nhã, vô dùng dịu dàng.
Giám đốc đột nhiên hiểu ra, mỉm cười, bảo nhân viên phục vụ lấy thực đơn ra cho Thân Nhã chọn.
Thực ra cũng không có gì có thể lựa chọn, Thân Nhã xem thực đơn, cũng không muốn đi chỗ khác, quyết định đặt ở đây.
Hai người vẫn trở về căn hộ trước đây, có nhân viên vệ sinh đến quét dọn định kỳ, nên rất sạch sẽ, vừa về đến căn hộ chung cư, Thân Nhã đã ngả người, nằm xuống giường, không muốn cử động.
Nhưng bé con vẫn chưa ngủ, cậu bé vẫn đang ê a giống như đang hát hí, Hoắc Đình Phong tinh lực dồi dào, đưa hai mẹ con về chung cư, anh lại đi đến công ty ở thành phố S.
Thân Nhã muốn ngủ, bé con lại không ngủ, rủ mắt xuống, cô ôm bé con vào lòng, đưa tay ra khẽ vỗ để dỗ bé, trong miệng ngân nga một bài hát ru.
Đến lúc Hoắc Đình Phong trở về, đập vào mắt chính là cảnh tượng này, một lớn một nhỏ, hai mẹ con ôm nhau chìm bình yên vào giấc ngủ.
Thời gian thăm nom rất ngắn, rất nhanh đã kết thúc, Lâm Nam Kiều bị đưa vào trong nhà giam, cuối cùng quay lại hỏi một câu: “Bên ngoài vẫn náo nhiệt như vậy đúng không?”
Hàn Thu Trúc không biết câu này của cô ta có ý gì, lúc muốn hỏi rõ ràng, cô ta đã biến mất trong tầm mắt, chỉ nghe thấy những tiếng bước chân.
Cô ta nghĩ, thế giới bên ngoài chắc chắn là náo nhiệt, thế giới này không thiếu người, trái đất vẫn quay, chưa kể chỉ thiếu đi một người không quan trọng.
Hơn nữa, với tình trạng của cô ta bây giờ còn có thể sống được bao lâu nữa, có lẽ là một tháng, cũng có thể là hai tháng, ba tháng….
Tóm lại, sống không lâu nữa, cô ta có linh cảm ở phương diện này, không phải linh cảm của người sắp chết vô cùng chính xác sao?
…..
Trở lại thành phố S, rất lâu rồi chưa quay trở lại, thành phố S vẫn khiến người khác cảm thấy quen thuộc và vui vẻ như vậy.
Hoắc Đình Phong bế bé con cả đường đi, lúc ở trên máy bay bé con đều làm tổ trong lòng anh, đem áo vest khoác lên người bé con.
Trên đường đi, Hoắc Đình Phong nhận được rất nhiều ánh mắt, Thân Nhã không khỏi khẽ thở dài, cảm thấy rất bất lực, một người đàn ông bế một đứa bé quả nhiên là khác biệt!
Hầu hết những ánh mắt nhìn sang đều là phụ nữ, ngưỡng mộ, ghen tỵ, còn có tình yêu nồng nàn, sâu đậm.
Tiệc đầy tháng được tổ chức ở nước K, vẫn chưa thông báo với người thân ở đây, đã trở về thành phố S, đương nhiên phải mở tiệc chiêu đãi.
“Vậy đi đến khách sạn đã đặt từ trước đi.” Hoắc Đình Phong nói: “Đúng lúc xe chạy qua nội thành.”
Suy nghĩ một lúc, Thân Nhã gật đầu, như vậy rất tốt, nếu không còn phải lăn qua lăn lại một lần nữa.
Khách sạn là Hoắc Đình Phong chọn, quy cách đương nhiên không thể thấp, không chỉ có như vậy, giám đốc còn liên tục nói: “Chúng tôi có thể miễn phí, tài trợ cho bữa tiệc lần này.”
Hoắc Đình Phong khẽ cười, từ chối.
Nhưng giám đốc lại vô cùng nhiệt tình và thịnh tình, rất muốn tài trợ.
“Nếu như là hoạt động trên lĩnh vực kinh doanh, có lẽ tôi sẽ đồng ý, nhưng lần này là tiệc đầy tháng của con trai tôi, ý nghĩa không giống.”
Nghe thấy vậy, giám đốc cũng không tiện nói muốn tài trợ nữa, lại biểu đạt tâm ý của mình, chắc chắn sẽ tổ chức bữa tiệc này thật tốt, anh Hoắc cứ yên tâm.
“Thực đơn cứ đưa cho vợ tôi xem, chỉ cần cô ấy đồng ý, tôi cũng không có ý kiến.” Ánh mắt Hoắc Đình Phong rơi trên người Thân Nhã, vô dùng dịu dàng.
Giám đốc đột nhiên hiểu ra, mỉm cười, bảo nhân viên phục vụ lấy thực đơn ra cho Thân Nhã chọn.
Thực ra cũng không có gì có thể lựa chọn, Thân Nhã xem thực đơn, cũng không muốn đi chỗ khác, quyết định đặt ở đây.
Hai người vẫn trở về căn hộ trước đây, có nhân viên vệ sinh đến quét dọn định kỳ, nên rất sạch sẽ, vừa về đến căn hộ chung cư, Thân Nhã đã ngả người, nằm xuống giường, không muốn cử động.
Nhưng bé con vẫn chưa ngủ, cậu bé vẫn đang ê a giống như đang hát hí, Hoắc Đình Phong tinh lực dồi dào, đưa hai mẹ con về chung cư, anh lại đi đến công ty ở thành phố S.
Thân Nhã muốn ngủ, bé con lại không ngủ, rủ mắt xuống, cô ôm bé con vào lòng, đưa tay ra khẽ vỗ để dỗ bé, trong miệng ngân nga một bài hát ru.
Đến lúc Hoắc Đình Phong trở về, đập vào mắt chính là cảnh tượng này, một lớn một nhỏ, hai mẹ con ôm nhau chìm bình yên vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.