Chương 1479
Lam Linh Chi
12/08/2023
CHƯƠNG 1479
Nhận lấy, lau nước trên váy.
Tuy nhiên, Đường Tiểu Nhiên có thể cảm nhận được, người phụ nữ đó luôn nhìn cô.
Ánh mắt của cô ấy rất thẳng thắn, nhìn thẳng vào cô.
Cô rất không thích ứng được mà quay đi, đang định mở miệng, người phụ nữ lại mở miệng: “Cô thật xinh đẹp.”
Đường Tiểu Nhiên sửng sốt.
Cô nghĩ lại nghĩ lui cũng không ngờ cô ấy lại nói một câu như vậy.
Sau đó lại có hơi xấu hổ mà đỏ ửng mặt.
Hoắc Đình Phong ngồi ở ghế trước lạnh nhạt nhếch khóe miệng, bất lực nói: “Nhã, đừng đùa nghịch.”
“Đâu có nghịch, em chỉ là nói sự thật mà thôi.” Thiên Nhã ngáp một cái: “Em muốn ăn bánh kem, kiwi.”
Tiểu Trương mở miệng: “Chị Thân, buổi tối chị không thể ăn đồ ngọt nữa, hôm nay không phải cân rồi sao? Tăng 1 kg so với tháng trước.”
Thiên Nhã: “…”
“Aiya này, anh Hoắc nhà anh không có chê bai tôi, anh lại bắt đầu chê bai tôi rồi!” Thiên Nhã lười nhác dựa vào lưng ghế: “Sao hả, anh chê bai tôi ở trước mặt như vậy, sau đó là định mưu quyền đoạt vị sao?”
Tiểu Trương: “…”
“Anh không cướp được của tôi đâu, tôi ngay cả con cũng sinh cho anh ấy rồi, lẽ nào anh định để con trai của tôi sau này gọi anh là mẹ sao?” Thiên Nhã tiếp tục nói.
Tiểu Trương: “…”
Hoắc Đình Phong bóp trán.
Tâm trạng u ám của Đường Tiểu Nhiên tan biến không ít, khóe miệng nở nụ cười.
Khi đi qua cửa hàng bánh kém, Hoắc Đình Phong bảo dừng xe lại, đưa Vân Triệt cho Thiên Nhã rồi đi vào cửa hàng bánh kem.
Đường Tiểu Nhiên nhìn gương mặt nhỏ mềm mại của đứa trẻ, có lẽ là do mình cũng có con, lúc này cũng rất xúc động: “Thằng bé thật đáng yêu.”
“Cảm ơn.” Thiên Nhã khẽ mỉm cười, nhéo cằm của con trai nhà mình: “Chỉ là hơi nghịch, đoán chắc sau này phải tốn chút tâm tư.”
“Con trai nghịch ngợm một chút cũng tốt, trông hoạt bát.”
Không giống Cảnh Hiên, thằng bé có hơi trưởng thành sớm, khiến người ta nhìn mà thấy đau lòng.
Hai người cứ thế mà nói chuyện, vậy mà còn khá vui vẻ.
Một lát sau, Hoắc Đình Phong quay lại.
Anh cầm hai chiếc bánh kem, một cái trong đó đưa cho Đường Tiểu Nhiên.
Cô đâu chịu nhận, vội vàng từ chối.
Thấy vậy, Thiên Nhã nói: “Cầm đi, nhà chúng tôi không có ai thích đồ ngọt, một cái này đủ cho tôi ăn rồi, cái này là anh ấy tặng cho cô.”
Đã nói đến vậy rồi, cô không thể từ chối nữa: “Cảm ơn.”
Đợi chiếc xe chạy tới trước cửa, lúc Đường Tiểu Nhiên muốn xuống xe, Thiên Nhã đột nhiên mở miệng: “Tôi nghĩ, Tô Chính Kiêu có khả năng cần phải khám bác sĩ tâm lý.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.